Hiên Vương thản nhiên cười một tiếng, nghe nói như thế, tâm Lộ Nhi như có gió xuân thổi qua, trong nháy mắt cảm thấy thoải mái.
“Có thật không? Được, chúng ta có thể buôn bán, hoặc là làm ruộng, làm thợ săn không tồi nha. . . . . . Dù sao, cái gì cũng tốt, đi theo chàng cũng không đói bụng. . . . . .”
Nhìn gương mặt Lộ Nhi cực kỳ vui vẻ, tâm Hiên Vương cũng thả lỏng, Lộ Nhi nói rất đúng, đi ra ngoài hắn bảo đảm có thể lo cho gia đình đủ ăn đủ mặc, như vậy cũng rất tốt rồi.
Nhưng có một chuyện hắn không nói cho Lộ Nhi, vứt bỏ binh quyền, hắn cũng là vì bảo vệ cho Bảo Bảo.
Chuyện Bảo Bảo là tiềm long tinh trong truyền thuyết, sớm muộn sẽ truyền tới tai Hoàng thượng, đến lúc đó, binh quyền trong tay hắn sẽ càng thêm khó giải quyết!
Bọn họ ẩn cư rồi, buông tha ọi chuyện, như vậy, hoàng huynh có thể yên tâm.
Hiên Vương nghỉ ngơi mấy ngày, mới chính thức thượng triều, Cô Ưng đã chuẩn bị xong, tòa thành trì kia, cũng thu hồi lại rồi, bọn họ dốc sức đánh Đại Hàn một trận, bên kia mới có thể an phận một đoạn thời gian.
Hoàng huynh, vẫn uy vũ như vậy, sau khi tan triều, hai người đến Ngự thư phòng, nhìn tấu chương chất như núi, Hiên Vương cười khổ sở:
Xem ra, làm Hoàng thượng thật sự không dễ, nhìn hoàng huynh tiều tụy thì biết.
“Hiên, chuyện gì xảy ra? Không phải thái y đã nói, có một hài tử hay sao?”
Lúc ấy, thái y rất chắc chắn, làm sao lại đột nhiên thêm một đứa ?
“Hoàng huynh, ban đầu đệ cũng mắc bẫy. Hướng Quân quá giảo hoạt, hiểu rõ làm thế nào khiến ột người mất đi lý trí. Nhưng sau đó, đệ cứu Lộ Nhi ra ngoài, lại nghe được một truyền thuyết. . . . . .”
Hiên Vương không muốn giấu giếm chuyện gì, dù sao chuyện kia cũng không giấu được, hắn kể lại từ đầu đến đuôi, bao gồm chuyện tiềm long tinh.