Chẳng qua là, những chuyện này đều không phải là vấn đề, vẫn luôn không phải là vấn đề.
“Hiên, ngọc bội đệ vẫn cứ giữ đi, cũng chỉ có đệ giữ, ta mới yên tâm. . . . . .”
Hoàng thượng thở dài, trong lòng có chút thương cảm, bị đệ đệ của mình hoài nghi như vậy, hắn rất đau lòng!
Nhưng. . . . . .
Nhưng, hắn cũng biết, Hiên Vương làm như vậy là vì muốn tốt cho cả hai người, cho nên hắn hiểu!
“Còn nhớ rõ trước khi phụ hoàng lâm chung đệ đã đáp ứng những gì không? Chúng ta đã đồng ý với ông ấy, đồng tâm hiệp lực bảo vệ giang sơn nhà Nam Cung chúng ta. Hiên, chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ ruột thịt. Giang sơn quý báu này, là của đệ, cũng là của ta. . . . . .”
Nói đến lúc ấy, đôi mắt Hoàng thượng chứa lệ, hắn vẫn không nghĩ tới mình phải làm Hoàng thượng, bởi vì bàn về năng lực, bàn về kế sách, hắn đều thua kém Hiên Vương.
Nhưng mẫu hậu kiên trì, phụ hoàng cũng liền thỏa hiệp, cho nên, hắn trở thành Hoàng thượng!
“Hoàng huynh, đệ nhớ rõ! Nhưng. . . . . .”
Hiên Vương đau xót, lời của phụ hoàng đã có lúc nào hắn dám quên? Nhưng, nhưng bây giờ. . . . . .
“Đệ đang ghi hận chuyện công chúa sao? Chuyện Lộ Nhi, đệ đã nói với ta, ta cũng rõ ràng, nhưng ta không dám nói ẫu hậu. Đệ cũng biết, mẫu hậu đối với Lộ Nhi vẫn luôn không tốt, ta sợ mẫu hậu biết, sẽ càng thêm ghét Lộ Nhi, thậm chí làm tổn thương Lộ Nhi. Lúc ấy, nhận được thư của Hướng Quân, ta cũng biết rõ đệ sẽ không đồng ý. Nhưng mẫu hậu không chờ ta quyết định đã hạ chỉ, cho nên thật xin lỗi, ta không thể ra tay!”
Hoàng thượng buông tay, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Nói đến đây, lửa giận trong lòng Hiên Vương như bị thổi bùng lên, Hoàng thượng không có cách nào sao? Làm sao huynh ấy lại không thể làm gì được?
“Hoàng huynh, chuyện này đệ rất không phục, nhưng đệ cũng sẽ không đuổi nàng ta đi, đạo lý lớn, đệ hiểu!”