“Hoàng huynh, cái này hay là thôi đi, không thể, không thể. . . . . .”
Hiên Vương khẩn trương, có điều Hoàng thượng cũng không thèm để ý cười:
“Không ngại, trẻ con chơi đùa thôi mà, của đệ đâu, cũng đặt lên đi, nhìn xem hai đứa chọn thế nào. . . . . .”
Không nói được gì, Hiên Vương cũng gỡ ngọc bội hình hổ bên hông xuống, hai mảnh ngọc bội tách ra, đem hai đứa trẻ đặt bên cạnh bàn, nhìn bọn chúng vội vàng bắt đồ. . . . . .
Đứa trẻ hơn ba tháng, vốn không lớn, nhưng tay bọn chúng cũng có mục đích nhất định, Bảo Bảo cầm lấy trân châu, nhìn nhìn trong tay, tiếp theo ném ra ngoài. . . . . .
Sau đó, tiếp tục cố gắng, bắt được chiếc bút, xoay người lại, run rẩy vươn tay, đối tượng hắn nhìn là Hiên Vương. . . . . .
Hiên Vương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đón lấy, sau đó Bảo Bảo xoay người, tiếp tục cố gắng, Lộ Nhi chú tâm nhìn con, tên tiểu tử này, trăm ngàn lần đừng chọn ngọc bội của Hoàng thượng. . . . . .
Có điều, hắn hình như không hứng thú với cái kia, tay trái bắt cái hộp phấn, tay phải bắt châu sai khắc hình phượng hoàng, phấn đưa cho Hoàng thái hậu, châu sai lại cho Lộ Nhi. . . . . .
Mồ hôi, tên tiểu tử này, cũng thật biết dỗ người đi? Vật này đưa đến trong tay Hoàng thái hậu, bà ha ha nở nụ cười.
Sau đó, tiếp tục cố gắng, thấy nghiên mực thượng hạng kia, tay nhỏ mập mạp bắt vài cái, có lẽ đồ vật kia quá nặng, cũng không nhúc nhích chút nào.