“Ha ha, tốt, tốt!”
Hoàng thượng vui vẻ cười to, Hoàng thái hậu cũng hài lòng gật đầu, lời đồn quả nhiên không sai, xem ra Trạch nhi thật sự là một minh quân tương lai.
Lộ Nhi ngây người, đến bây giờ nàng còn chưa hiểu đây là tình huống gì, nàng muốn tiến lên trước, nhưng dưới chân nặng như có nghìn vàng, muốn ngăn cản, nhưng lại há mồm không nói nên lời. . . . . .
“Lộ Nhi, hoàng huynh muốn lập Bảo Bảo làm thái tử. . . . . .”
Không biết mình đã trở về bằng cách nào nhưng khi Hiên Vương tới bên tai giải thích thì đầu Lộ Nhi lại đau hơn.
“Này, điều này sao có thể. . . . . .”
Nàng lảo đảo, bọn họ vẫn còn ở trên xe ngựa, Bảo Bảo làm thái tử, điều này không thể tưởng tượng nổi!
“Ta không có đáp ứng, mà mọi chuyện hôm nay, hẳn là hoàng huynh cùng mẫu hậu cũng an bài xong . . . . . .”
Hiên Vương thở dài, sự thật khuếch trương càng ngày càng hoang đường rồi, một đứa trẻ có mấy tháng, vậy mà có thể tìm đồ thích hợp từ nhiều đồ vật như vậy để hối lộ người, này ——
Rất không bình thường! Quá kinh khủng!
“Thật may là, lúc ấy không có người ngoài nhìn thấy, bằng không, chỉ sợ càng. . . . . .”
Lời còn sót lại Hiên Vương không dám nói, nhưng Lộ Nhi cũng hiểu.
Cúi đầu, ánh mắt nhìn Bảo Bảo, lúc này con đã ngủ, ngọc bội kia cũng trả lại cho Hoàng thượng.
Lông mi của Bảo Bảo rất dài, mắt to đã nhắm lại từ lâu!
“Hiên, Bối Bối bắt cái gì?”
Mới vừa rồi chỉ lo xem Bảo Bảo, Lộ Nhi không chú ý tới Bối Bối.
“Một thanh kiếm nhỏ, là kiếm!”
Kiếm, Bối Bối bắt được thanh kiếm!
Nghĩ đến lời Hiên Vương đã từng nói, nói Bối Bối lớn lên sẽ làm cận vệ của Bảo Bảo, chẳng lẽ, thật sự sẽ là như vậy sao?
“Hiên, ta rất sợ. . . . . . Ta chỉ hi vọng, Bảo Bảo có thể bình an lớn lên, cũng đã đủ rồi. . . . . .”