Tiểu Tuệ vội vàng nói rõ mục đích đến, trong đầu Lộ Nhi trống rỗng, một lúc sau mới nhớ tới Từ phu nhân là ai:
“Gặp chứ, để cho bà vào đi. . . . . .”
Haiz, thế gia vọng tộc chính là như vậy, cha mẹ muốn gặp con mình cũng cần phải thông báo, đây là đạo lý gì vậy.
Nhưng Hiên Vương cũng rất tốt, không yêu cầu nàng tuân thủ quy củ, chỉ cần sống theo ý mình là được.
Thấy Từ phu nhân, Lộ Nhi kích động nước mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống, cha mẹ nuôi của nàng, giống như cha mẹ ruột vậy, đối với nàng thật tốt.
“Nương. . . . . .”
Lộ Nhi nghẹn ngào, chóp mũi Từ phu nhân cũng có chút cay cay, hai mắt rưng rưng, rất kích động:
“Lộ Nhi, con không sao là tốt rồi. . . . . .”
Thời điểm biết nàng bị thái tử Đại Hướng quốc mang đi, bà cùng Từ thái y cũng lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên.
Mặc dù, thời gian họ quen biết không lâu, nhưng. . . . . .
Nhưng Lộ Nhi cùng bọn họ rất có duyên a, bọn họ vẫn luôn thích nữ tử này, đã sớm coi nàng là nữ nhi ruột thịt của mình.
Tình cảm Lộ Nhi dành cho Hiên Vương, bà cũng rõ ràng, bà biết Lộ Nhi chắc chắn không phản bội Hiên Vương, nhưng bà không biết, Hiên Vương vì cái gì lại tin tưởng những lời nói vô căn cứ kia.
Lúc ấy, bọn họ muốn tìm Hiên Vương để hỏi cho rõ, nhưng Hiên Vương đã sớm rời khỏi kinh thành. . . . . .
“Nương, nương nhìn cháu của mình đi. . . . . .”
Lộ Nhi rất kích động, như khoe vật quý báu, chỉ một đôi bảo bối đang ngủ say trên giường, Từ phu nhân nhàn nhạt cười, trìu mến nhìn hai đứa trẻ:
“Hai đứa nhỏ nương đã nhìn mấy lần, ngược lại là con ấy, sợ ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của con, nên vẫn chưa tới đây thăm. . . . . .”
Nữ nhi của bà ở bên ngoài lâu như vậy, cũng rất khổ đi? Từ phu nhân đau lòng nhìn Lộ Nhi:
“Con nhìn mình xem, cũng gầy đi rồi. . . . . .”
Lộ Nhi cúi đầu, lúc ấy nàng có hơi mập một chút, nhưng sau đó chạy lâu như vậy, trên đường màn trời chiếu đất ăn không ngon ngủ không yên, thân thể gầy đi, nhưng trên bụng vẫn có chút thịt!