Điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy bụng đói, sư phụ không thể gặp được nữa nhưng chính mình còn phải sống sót. Lý Tử Du đi sâu vào trong núi, nàng nhớ rõ khu vực này có rất nhiều dã sơn khuẩn, sư phụ còn nói hương vị rất ngon. So với mùi vị của thứ vị tinh gì đó còn tốt hơn. Lý Tử Du không biết cái gì là vị tinh, nhưng là nghe sư phụ nói nàng cũng thật cao hứng. Hôm nay sư phụ đi rồi, nàng lại nghĩ tới hương vị này, chờ về nhà rồi chính mình sẽ làm cho Lý mẫu, thỏa cơn thèm cũng tốt lắm.
(dã sơn khuẩn: hình như cũng là một loại thực vật, thứ lỗi cho mình không biết >”
Trong rừng tiếng hót của chim chóc đặc biệt dễ nghe, Lý Tử Du có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của nàng trong khu rừng yên tĩnh này. Sư phụ nói những thứ trong rừng này đều là nguyên tư nguyên vị, là lục sắc rau dưa gì đó, chính là những thứ không bị ô nhiêm.
(: ý là còn nguyên mùi vị, nguyên chất, sạch sẽ)
Đáng tiếc ở đây những thứ này đều không đáng tiền, nơi sư phụ ở thì coi như bảo bối còn ở đây thì lại chẳng ai hiếm lạ. Lý Tử Du hái dã sơn cô được một lúc thì cảm thấy có chút khát liền quyết định đến dòng suối cách đó không xa uống nước. Trong rừng thường có một hai con thỏ hoang nhảy ra nhưng nhanh như chớp lại chẳng thấy bóng dáng tăm hơi.
Hoàn cảnh như thế làm cho tâm tình Lý Tử Du lại tốt lên, xem ra chuyện sư phụ rời đi cũng chỉ làm nàng thương tâm một khoảng thời gian mà thôi.
Chỉ là tâm tình tốt như vậy cũng chẳng duy trì được bao lâu bởi con suối mà nàng hướng đến kia lại không có vẻ sạch sẽ như thường ngày, đầu sỏ gây nên chính là người nằm úp sấp không nhúc nhích trong nước kia. Lý Tử Du đáng thương khát mà lại chẳng có cách nào giải quyết.