Tuyết Yên nở nụ cười: “Yên tâm đi, ta giúp công chúa. Có điều Lương Hồng Tụ cũng ở đây, nàng ấy tất lợi hại đấy! Lê Đồng và Tuyết Yên lặng lẽ đứng sau quan sát, lúc này bầu không khí trên sân hơi kỳ quái.
Mặc dù có giọng nói lớn tiếng khen hay, nhưng rõ ràng mọi người đang hò hét, xuyên qua khe hở bức tường người, Tuyết Yên thấy người đứng ở chính giữa là Lôi Trạch. Hắn đang chìa tay, muốn luận võ với người đối diện.
Tuyết Yên nhìn người hắn khiêu chiến, chính là Giang Duệ.
Sắc mặt Giang Duệ đỏ bừng, kích động, nhưng đã bị Nhiếp Lăng Hàn giữ lại.
“Lôi tướng quân, Giang Duệ mới đến; không hiểu quy củ, xin đừng so đo với hãn.’ Nhiếp Lăng Hàn ấm giọng nói với Lôi Trạch.
“Nguyên soái, nghe nói người đi ra từ núi Mặc đều tất lợi hại, Giang thống lĩnh lại là đường chủ của Tử Y đường, chẳng lẽ Lôi Trạch không có tư cách luận bàn với Giang thống lĩnh một chút sao?” Lôi Trạch cũng không muốn kết thúc.
Nhiếp Lăng Hàn cười nhẹ một tiếng: “Nếu Lôi tướng quân đã khăng khăng muốn tỷ võ, vậy hai vị hãy biết điểm dừng.” “Yên tâm, Lôi Trạch sẽ không hại hắn đâu, chỉ là xin Nhiếp Nguyên soái đừng nhúng tay.” Khẩu khí của Lôi Trạch ẩn chứa miệt thị và ý lạnh.
Tuyết Yên thấy hơi lạ, rõ ràng Lôi Trạch làm khó Nhiếp Lăng Hàn và Giang Duệ, vì sao lại vậy? Tính cách của Nhiếp Lăng Hàn khiêm tốn chín chắn, chẳng lẽ Giang Duệ nói câu nào không nên nói? Giang Duệ đã đứng dậy, trên mặt cũng có vẻ tức giận: ” ận: “Lôi Trạch, đừng tưởng rằng ngươi đi theo Hoàng thượng thời gian dài thì có thể muốn làm gì thì làm. Về sau ta còn nghe thấy ngươi bàn tán về Yên phi nương nương, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!” Lôï:Trạch cười khẩy: “Yên phi là eo gái của Tuyết ‘Văn Hào không sai đúng không, vì nàng ta mà tình trạng bây giờ của Ý Quý phi thê thảm cũng không sai đúng không, sao lại là ta vu hãm nàng ta được chứ?” Giang Duệ giận dữ: “Sao ngươi không nói Ý Quý phi hãm hại Yên phi như thế nào đi! Tiếp chiêu đi!” Trong lòng Tuyết Yên đã rõ, cũng phải, hậu cung và tiền triều không thể chặt đứt liên hệ.
Tình cảm của Lôi Trạch và Duệ vương đối với Nhan Hương vô cùng sâu nặng, bây giờ Lôi Trạch đổ những gì Nhan Hương gặp phải trước mắt lên đầu nàng, cho nên mới làm khó Nhiếp Lăng Hàn và Giang Duệ.
Nhiếp Lăng Hàn và Giang Duệ đều là người của Thanh Y đường, xem như người có quan hệ với nàng, người bên ngoài đã coi bọn họ cùng một phe, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Mặc dù Nhiếp Lăng Hàn hành sự chín chắn khiêm tốn, nhưng thời gian hắn vào triều quá ngắn, không cách nào so sánh được với Lôi Trạch.
Ngoại hình của Giang Duệ và Lôi Trạch cùng một kiểu, cùng có thân hình cao lớn, có điều Lôi Trạch đen hơn to lớn hơn, Giang Duệ cao ráo trắng trẻo hơn.
Tuyết Yên không lo láng cho Giang Duệ, hản là đệ †ử quan môn của ngoại công, được ngoại công chân truyền, Tuyết Yên biết bản lĩnh của hắn.
Gió tây thổi mau, xuyên qua cánh rừng, mang theo từng đợt tiếng rít thê lương.
Kiếm sắt của Lôi Trạch đón gió vung ra, tia sáng đen nhánh nhắm thẳng đến cổ họng Giang Duệ, kiếm còn chưa tới, khí kiếm lạnh lẽo đã đâm nát gió tây! Giang Duệ lùi ra sau, rút kiếm bạc trong tay ra, bay vút lên trời, hóa thành ánh cầu vồng bao lấy kiếm sắt của Lôi Trạch.
Kiếm sắt Lôi Trạch đã đổi chiêu theo, đâm đến không hề nương tay. Giang Duệ nhìn như đã không thể lui lại được nữa, cơ thể bỗng nhiên đi lên dọc thân cây.
Tuyết Yên nhìn qua đã rõ, Giang Duệ dùng kiếm Ngân Long, chiêu dời núi lấp biển này là tuyệt chiêu của hắn, nhìn như lui lại, thực tế là tấn công.
Lôi Trạch hét dài một tiếng, người kiếm hợp nhất, kiếm khí bức người, khiến lá đỏ đầu cành bay xuống lả tả.
Giang Duệ đột nhiên giáng xuống từ trên trời, ánh bạc xoay quanh Lôi Trạch, ngay trong nháy mát đó, kiếm khí ngợp trời đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, lá phong như mưa máu còn chưa rơi xuống.
Lôi Trạch cầm kiếm đứng đó không nhúc nhích, Giang Duệ đã nhẹ nhàng đáp xuống, đứng yên đối diện Lôi Trạch.
Trên mặt hai người không hề có biểu cảm gì.
Tay Lôi Trạch chậm rãi thõng xuống! Chiếc lá phong cuối cùng rơi xuống. Khu rừng lại khôi phục yên tĩnh.
Lôi Trạch thở dài một tiếng, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.
Mặc dù trên mặt hắn vấn không có biểu cảm gì, trong mắt lại mang theo vẻ tiêu điều, chán nản nói: “Ta thua rồi!” Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.
Thuộc hạ bên cạnh Lôi Trạch không phục chút nào: “Đại ca, tại sao là huynh bại? Rõ ràng hai người ngang nhau mài” “Ngậm miệng, thua là thua! Tại hạ bội phực, rút lại lời vừa rồi mạo phạm Giang thống lĩnh.” Lôi Trạch ôm quyền.
“Yên tẩu tẩu, vừa rồi Giang Duệ thắng Lôi Trạch sao?” Lê Đồng hỏi.
Tuyết Yên gật đầu: “Ừm, chiêu khi nãy của Giang Duệ khống chế kiếm của Lôi Trạch trong chớp mắt, Lôi Trạch không cử động được. Cao thủ so chiêu, chỉ chậm một chớp mắt, mạng đã không còn” Lê Đồng bỗng nhiên đi lên trước, đánh mạnh một cái vào sau lưng Giang Duệ: “Tiểu tử ngươi cũng lợi hại đấy…” Lời còn chưa dứt, đã bị Giang Duệ túm lấy cánh †ay ném đi.
Tuyết Yên hoảng sợ há to miệng, Lê Đồng kêu thảm, thấy mình sắp ngã chổng vó rồi! Nhiếp Lăng Hàn duỗi cánh tay ra, đón lấy Lê Đồng.
“Ngươi, đồ mãng phu này!” Lê Đồng vừa tức vừa sợ, sắc mặt trắng bệch.
Gông chúa, tại sao lại là cô!’ Giang Duệ cũng rất ngạc nhiên: ‘Cô có biết đánh lén phía sau có thể sẽ không toàn mạng không hải” Mọi người thấy là công chúa, lại nhìn người sau lưng nàng ấy, chính là Yên phi.
Mọi người thi lễ.
Lôi Trạch cũng nhìn thấy Tuyết Yên, hắn cứ cảm thấy Tuyết Yên cướp đồ của Nhan Hương, trong lòng bất bình. Lúc này hãn nhìn thấy trang phục kỳ quái của Tuyết Yên thì nhíu mày, ôm quyền thi lễ, đi qua một bên.
Hân không hề thích Tuyết Yên.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn trang phục thái giám của Tuyết Yên từ trên xuống dưới: “Không biết nương nương và công chúa ăn mặc như này chạy đến nơi đây là có gì muốn chỉ dạy sao?” “Sư huynh, công chúa muốn học cưỡi ngựa và bắn tên, mặc nữ trang ở sân luyện binh thì quá nổi bật, cho nên…” Nhiếp Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn công chúa: “Công chúa kim chỉ ngọc diệp, cưỡi ngựa bản tên dễ dàng bị thương…” “Ta không sợ! Yên tẩu tẩu còn biết, ta cũng auốn học! Ta muốn học ngươi!” Lê Đồng nói rồi đi đến bên cạnh Nhiếp Lăng Hàn.
Giang Duệ hừ mũi một tiếng: “Sân luyện binh là nơi các tướng sĩ luận bàn diễn luyện, không phải chỗ chơi đùa! Dáng vẻ nũng nịu này của cô mà còn đòi học cưỡi ngựa bán tên à?” Lê Đồng tức điên lên: “Ngươi! Ta chơi chỗ nào.
hả?” Nhiếp Lăng Hàn nói: “Nếu công chúa thật sự muốn học, xin hãy báo cáo với Hoàng thượng, Lãng Hàn tự sắp xếp người…” Lê Đồng bĩu môi: “Chút chuyện này còn phải hỏi Hoàng thượng! Nhiếp Lăng Hàn, ngươi chờ đó! Ta tìm hoàng huynh ta! Chúng ta đi!” Lê Đồng kéo Tuyết Yên đi về.
Tuyết Yên hỏi: “Từ bỏ rồi à?” “Không phải, ta tìm hoàng huynh ta xin ý chỉ! Tẩu đi cùng ta nhé?” Lê Đồng hỏi.
“Được, ta thay y phục trước đã. Chúng ta mặc như này bị người khác phát hiện cũng không phải chuyện tốt.” Tuyết Yên trở lại tẩm cung của mình đổi quần áo, cùng Lê Đồng đến Sấu Phương cung của nàng ấy, nhìn thấy Đức phi Quan Duyệt và Tĩnh tần ở phía trước đi tới.
Tuyết Yên đẩy Lê Đồng một cái: ‘Là Đức phi, thể nào cũng phải giải thích trang phục của công chúa hồi lâu, công chúa qua đường nhỏ đi, lát nữa †a đi tìm công chúa.” Tĩnh tần quay đầu hỏi Đức phi: “Đức phi nương nương, rõ ràng ta nhìn thấy vừa rồi Yên phi ở cùng một nam nhân, sao chỉ chớp mắt đã không thấy đâu vậy?” Đức phi cười lạnh: “Nam nhân đó đi vào đường nhỏ.” Tĩnh tần quay đầu nói với nội thị Lưu Xương của mình: “Còn không mau bắt lại!” Lưu Xương dẫn theo một nội thị khác nhanh chân chạy tới đường nhỏ.
Tuyết Yên đi tới chào hỏi bọn họ, vừa định đi qua, Tĩnh tần lại gọi: “Yên phi nương nương, vừa rồi nam nhân đi cùng nương nương là ai vậy?” Tuyết Yên mỉm cười: “Tĩnh tần nhìn nhầm rồi, nào có nam nhân nào!” Đức phi liếc qua Tuyết Yên: “Yên phi tưởng mắt bọn ta mù rồi sao?” Đang nói, Lưu Xương và nội thị kia quả thật túm một người trở về.
Tuyết Yên kinh hãi, chẳng lẽ bọn họ dám bắt công chúa? Giằng co một hồi, người kia bị mang đến. Tuyết Yên nhìn thoáng qua, không phải là công chúa.
Không biết là vị tiểu thái giám nào trong cung.
Người đó run rẩy quỳ xuống.
“Ngươi là ai?” Quan Duyệt lạnh giọng hỏi.
Người đó không nói câu nào.
Lưu Xương đi đến hồi bẩm: “Nương nương, tên này nhìn thấy bọn nô tài đã nhanh chân bỏ chạy, xem ra là chột dạ.” Quan Duyệt nhìn Tuyết Yên: “Yên phi, ngươi có gì để nói không?” Lúc này Tuyết Yên mới nhận ra hình như câu chuyện không hề đơn giản. Nàng không biết nam nhân bị bắt, có vẻ như thật sự có vấn đề, trùng hợp vậy sao? Tuyết Yên đi lên trước nhìn qua nam nhân đó: “Ngươi là ai? Trong cung nào?” ‘Tên đó nhìn Tuyết Yên, đột nhiên xích lại gần bên †ai Tuyết Yên nói một câu: “Nương nương, bảo trọng!”