Duệ vương im lặng không nói. Lúc đầu hán cho rằng vị trí Hoàng hậu nhất định là của Nhan Hương.
Hắn không ngờ Nhan Hương lại làm nhiều chuyện tổn thương Tuyết Yên như vậy. Càng muốn có được sẽ càng mất đi, vì sao nàng ấy lại không hiểu? Duệ vương cũng không hiểu Nhan Hương, nàng ấy vốn là nữ tử rất thông minh.
Lê Hiên chỉ yên tĩnh lắng nghe, cũng không tuyên bố quyết định cuối cùng.
Hắn chỉ muốn nghe xem có bao nhiêu người phản đối.
Khi Nhan Hương nghe thấy tín tức này thì cho rằng mình nghe lầm. Tuy nhiên nàng ta sớm đã cảm giác được Lê Hiên thay đổi.
Hần phụ nàng thật sao? Đã rất lâu rồi hãn không tới Vĩnh An cung.
Hôm nay Hoàng thượng bãi triều, Dương Thụ nhẹ nhàng nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, nội thị đến báo, Ý quý phi nương nương ở Vĩnh An Cung đã hai ngày chưa ăn…” Hoàng thượng trầm ngâm: “Nàng ấy bị bệnh sao? Bị bệnh thì mời ngự y.” “Nội thị không nói là bị bệnh, chỉ nói nương nương không chịu ăn gì…” Lê Hiên quay người đi về phía Vĩnh An cung.
Nhan Hương nhắm mắt lại nằm ở đó, một luồng lạnh lẽo tràn ngập hơi thở, Nhan Hương biết hắn tới.
Hắn vẫn tới. Hắn vẫn quan tâm nàng ta.
Nhan Hương mở to mắt, Lê Hiên chắp tay sau lưng đứng trước mặt nàng ta.
Nhan Hương đột nhiên bất an, lúc đầu nàng ta có nhiều chuyện muốn hỏi hản, nàng ta muốn chất vấn hắn, muốn máng hán phụ lòng, lúc này lại không mở miệng được. Ngăn cách giữa bọn hản càng ngày càng sâu, dường như đã không thể Vượt qua.
“A Hiên, người tới rồi.” Nàng ta đã không còn sức lực.
Lê Hiên quay người, lạnh nhạt nhìn nàng ta. Trong con ngươi không còn có tia sáng trước kia, hắn lạnh lùng như vậy, dường như bọn họ chỉ là người xa lạ.
A Hiên, người muốn để Tuyết Yên làm Hoàng hậu, thật sao?” “Đúng vậy.” Lê Hiên trả lời.
Cuối cùng Nhan Hương cũng rơi lệ: “Được, người khác nói thiếp không tin, thiếp muốn nghe chính miệng người nói ra. Thiếp hiểu rồi. Thiếp tội ác tày trời, thiếp nhận. Trong cung này cũng chỉ có Tuyết Yên có thể đảm nhiệm vị trí Hoàng hậu. Thay thiếp chúc mừng nàng ấy nhé.” Nhan Hương nằm xuống, dường như sử dụng hết sức lực toàn thân, quay mặt vào bên trong.
“Nhan Hướng, là nàng phụ trấm trước: Nàng làm những chuyện kia đã không thể làm Hoàng hậu được rồi. Trầm không muốn hậu cung có một nữ nhân tâm địa ác độc làm Hoàng hậu.” Nhan Hương cười khẩy: “Nhan Hương vấn luôn là người tâm địa ác độc, trước kia cũng thế, chẳng lẽ Hoàng thượng quên, năm người chín tuổi, tiểu cung nữ đánh người bị thiếp đẩy chết đuối trong hồ nước sao? Năm người mười tuổi, nội thị cắt xén chỉ phí của người, thiếp bắt con trăn bỏ vào phòng của hắn, quấn hán chết sống sao? “Người bảo thiếp ở bên cạnh tiên hoàng, tiên hoàng rất tốt với thiếp, thiếp lại báo cáo toàn bộ nhất cử nhất động của người ấy cho ngườ Lê Hiên chậm rãi đi tới, nhìn xuống nàng ta: “Cho nên, sau này nàng làm nhiều chuyện tổn thương Tuyết Yên như vậy, trầm vẫn luôn bao che nàng! Mặc kệ nàng! Chỉ có thể nhìn Tuyết Yên liên tục gặp ác mộng trong đêm! Thậm chí nàng phản bội trầm, trẫm cũng tha cho nàng! Nếu như đổi lại là người khác, trầm đã sớm róc thịt nàng rồi, nàng vẫn chưa rõ sao?” Nhan Hương ngã xuống giường, nước mắt rơi như mưa: “Thiếp làm tổn thương nàng ta cũng là bởi vì người! Thiếp yêu người! Người lại thay lòng đổi dạ, trong lòng người chỉ có nàng tal” “Nhan Hương, nàng thật lòng yêu ta sao? Trâm đã từng nói, điều trãm hứa hẹn với nàng sẽ không thay đổi. Tuyết Yên là người trãm thích, trãm bảo nàng tiếp nhận nàng ấy. Thế nhưng nàng lại muốn mạng của nàng ấy! Nàng tổn thương nàng ấy cũng như tổn thương trãm! Nàng cũng không yêu trầm!” Nhan Hương khóc không thành tiếng.
“Nhan Hương, đứa bé trong bụng nàng là của nàng, nàng muốn tuyệt thực trẫm quản không nàng, không muốn tùy nàng! Trâm hận nhất bị người khác uy hiếp! Về sau trãm sẽ không đến Vĩnh An cung bởi vì loại chuyện này nữa! Nàng tự giải quyết cho tốt đi!” Hãn rời đi, không chút do dự.
Nhan Hương nén nước mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không một tia gợn sóng.
Còn cách năm mới hai mươi mấy ngày, Hoàng thượng ban bố thánh chỉ sắc phong Tuyết Yên làm hoàng hậu.
Cùng ngày Hoàng thượng ban bố thánh chỉ, Ý quý phi Nhan Hương cũng được thả ra khỏi Vĩnh An cung, nàng ta vẫn ở Vĩnh An cung, chỉ là không cần bị giam câm nữa. Cũng khôi phục ví trí trước kia. Nàng ta đã mang thai năm tháng.
Quan Duyệt cũng được thả ra, Quan Duyệt bị giáng xuống làm Đức phi, vẫn ở trong Trung An cung.
Ba ngày sau cử hành đại lễ sắc phong Hoàng hậu.
Lê Hiên biết Tuyết Yên vẫn luôn không thích những nghỉ lễ phức tạp này, liền hạ chỉ bởi vì Tuyết Yên đã mang thai nên giản lược tất cả.
Nhưng đơn giản hơn nữa cũng là đại lễ sắc phong Hoàng hậu.
Sáng sớm, Cát Tường và Lập Hạ mặc cẩm phục tường phượng thêu chỉ vàng cho Tuyết Yên, tử là vòng hoa nhỏ hoa văn chim loan, kim Chương tử thụ. Eo thát đai lưng bằng ngọc, đính đầy hạt châu màu tuyết.
Tóc chải thành búi tóc, đeo kim quan hình hạt đào đính đầy châu ngọc, bên trên gắn kim phượng, hai bên búi tóc đều cài trâm cài tóc song phượng, †râm cài tóc san hô màu đỏ, kim trâm đính ngọc, Cát Tường còn muốn cài đồ trang sức lên đầu nàng, Tuyết Yên ngăn lại.
“Nặng quá! Chỉ đeo thứ nhất định phải đeo là đủ rồi” Tuyết Yên dặn dò.
Cát Tường bất đắc dĩ, đành phải bỏ bớt phối sức đẳng sau.
Giờ lành, Tuyết Yên quỳ trang nghiêm tế cáo ở từ đường Thái Miếu, nghe ty cung lễ nghi đọc lời chúc mừng văn biền ngẫu tứ lục, tiếp nhận kim sách kim bảo. Kim sách, kim bảo Hoàng hậu sử dụng đều do Lễ bộ mô phỏng chế tạo nửa tháng trước.
Lúc nghỉ, Tuyết Yên đã choáng đầu ù tai.
Lê Hiên đỡ nàng, nhìn nàng chăm chú: “Cuối cùng nàng cũng là Hoàng hậu của ta.” Tuyết Yên mỉm cười nghiêng đầu nhìn hán: “Chúc mừng Hoàng thượng.” Lê Hiên cười ha ha: “Nàng vẫn không có phong thái như thế! Phải đoan trang, hiểu chưa?” Tuyết Yên lập tức đứng thắng người: “Thần thiếp hiểu, đoan trang, đoan trang!” Lê Hiên giận rất muốn đá nàng một cái.
Cùng ngày, trong Vong Ưu cung, Lưu Tuệ, Quan Duyệt, Lâm Tĩnh đều mang quà tặng đến chúc mừng Tuyết Yên. Cho dù thật thật giả giả, trên mặt mọi người vẫn rất nhiệt tình.
Lúc đầu bởi vì chuyện Lưu Tuệ sẩy thai mà Lưư Tuệ và Tuyết Yên từng có hiểu lầm, về sau tuy hiểu lầm được tháo gỡ, nhưng vẫn không tiếp xúc nhiều. bình thường Tuyết Yên cũng rất ít khi đi đến cung khác, hai người gặp mặt chỉ chào hỏi lạnh nhạt.
Lưu Tuệ cũng biết phụ thân hi vọng mình có thể làm Hoàng hậu. Thế nhưng nàng ta rất rõ ràng, Hoàng thượng sẽ không để cho nàng ta làm Hoàng hậu.
Nàng ta gả cho Hoàng thượng khi hắn vẫn là Vương gia, có thể nói là nữ nhân đầu tiên mà Hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng Hoàng thượng vẫn luôn lãnh đạm với nàng ta.
Mỗi lần hắn đến cung của nàng ta đều giống như là công vụ theo thông lệ, cũng không có lời nói dư thừa, là người xa lạ chân chính.
Nàng ta hiểu tâm tư của Hoàng thượng. Vị trí Hoàng hậu không phải của Nhan Hương cũng là của Tuyết Yên. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vậy sống cũng an tâm. Phụ thân đã từng phái người nói với nàng ta, muốn tranh thủ vị trí Hoàng hậu cho nàng ta, nàng cũng không đồng ý. Nàng †a biết kết quả rồi.
Dục vọng căng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều, dễ dàng sinh lòng chấp niệm, tăng thêm phiền não.
Ngày hôm sau Nhan Hương cũng tới Vong Ưu cung.
Lê Đồng, Vu Dung, Trân Châu đều ở Vong Ưu cung.
Tuyết Yên thấy nàng ta tới cũng hơi bất ngờ.
Sắc mặt Nhan Hương tái nhợt, gầy gò, bụng đã rất lớn. Nàng ta chống hai tay bên hông, đứng trong sân, thi lễ với Tuyết Yên.
Tuyết Yên vội bảo Tri Thư và Mặc Họa đỡ nàng ta.
Nhan Hương nói: “Nhan Hương biết Hoàng hậu nương nương không muốn nhìn thấy ta, có điều chúng ta đã sống trong cung thì vẫn phải tuân thủ lễ nghi trong cung. Nhan Hương chúc mừng Hoàng hậu nương nương. Có điều Nhan Hương không mang quà tặng, biết Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không để vào mắt.” Tuyết Yên không tin Nhan Hương thật sự tới chúc mừng, Nhan Hương vẫn luôn kiêu ngạo, lại được Hoàng thượng che chở, nàng ta sao có thể đến chúc mừng nàng? Tuy Tuyết Yên không muốn hại người, nhưng vẫn có lòng đề phòng người khác.
“Ý quý phi không cần phải khách khí, cơ thể Ý quý.
phi bất tiện, không cần tuân thủ lễ tiết, càng không cần khách khí như thế, hồi cung dưỡng thai cho tốt đi.” Tuyết Yên thực sự không muốn nhìn thấy nàng ta, càng không muốn nàng ta xuất hiện †rong cung của mình.
“Chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, khó tránh thường xuyên gặp mặt. Vẫn xin Hoàng hậu nương nương đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện trước kia.” Nhan Hương thở sâu nói.
Tuyết Yên nhìn nàng ta: “Ta đã quên chuyện trước kia rồi.” Nhan Hương nhìn nàng: “Hoàng hậu nương nương, Nhan Hương có một câu muốn nói với Hoàng hậu nương nương.” Tuyết Yên nghi ngờ nhìn nàng ta, chậm rãi đi tới.
Giọng nói của Nhan Hương rất thấp, Tuyết Yên nghiêng người về phía trước nghe nàng ta chậm rãi nói: “Nương nương có biết tại sao người ấy muốn phong nương nương làm Hoàng hậu không? Bởi vì người ấy cần Nhiếp Lăng Hàn.
Nương nương có biết vì sao Nhiếp Lăng Hàn vẫn luôn không cưới vợ không? Bởi vì người trong lồng Nhiếp Lăng Hàn là nương nữơng!” Tuyết Yên hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước: “Ngươi nói bậy!” Nhan Hương khiêm tốn thi lễ cáo từ, mang theo a hoàn rời đi.
Lập Hạ đứng sau lưng Tuyết Yên khẽ giọng nói: “Nàng ta vừa mới nói gì vậy? Nàng ta đã chấp nhận hiện thực rồi sao?” Tuyết Yên lắc đầu, sao Nhan Hương có thể tuỳ tiện chấp nhận được? Nàng biết lời nói của Nhan Hương không thể tin, hơn nữa biểu cảm kỳ lạ trên mặt Nhan Hương khiến cho nàng cảm thấy không rét mà run.
Nhan Hương không có ý tốt, lời nói của nàng ta càng không thể tin! Từ khi Hoàng thượng ban bố thánh chỉ phong nàng làm Hoàng hậu, Tuyết Yên liền hiểu, về sau cuộc sống phải vô cùng cẩn thận, vì đứa bé, nàng nhất định phải lấy dũng khí tranh đấu với các nàng †a, hơn nữa những cuộc tranh đấu này sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.
Có con, nàng mới hiểu được, rất nhiều chuyện, không phải năng muốn tránh là có thể trốn tránh: Nghĩ tới đây, nàng lại thở dài một hơi. Nàng vốn chán ghét nhất cuộc sống như vậy.
Lê Đồng nói: “Có lẽ Ý quý phi thật sự nghĩ thông rồi chăng?” Vu Dung lắc đầu.”Làm sao có thể. Có điều vẫn phải làm chuyện mặt ngoài. Tóm lại nương nương phải cẩn thận hơn mới được.” Tuyết Yên gật đầu. Sao Tuyết Yên lại không biết thủ đoạn độc ác của Nhan Hương. Nhan Hương vào Vong Ưu cung khiến nàng kinh hồn bạt vía, sợ nàng ta xảy ra chuyện gì ở đây.
Buổi trưa, Tuyết Yên giữ các nàng ấy cùng dùng cơm trưa. Vong Ưu cung hiếm khi náo nhiệt như vậy.
Sau khi ăn trưa Tuyết Yên đánh đàn cùng Vu Dung, Lê Đồng và Trân Châu phối nhạc, mấy người đang chơi vui vẻ thì Hoàng thượng mang theo người đi vào.
Lê Hiên bãi triều, nghe Bạch Thiếu Đình nói Vu Dung đang ở Vong Ưu cung, cũng đi thẳng đến Vong Ưu cung, Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình đi theo phía sau.
Từ xa, mọi người đã nghe thấy tiếng đàn như nước trong Vong Ưu cung. Trong lòng Lê Hiên vui mừng. Tuyết Yên không thường xuyên đánh đàn, khi rảnh rỗi nàng muốn thêu thùa và làm đồ ăn hơn.
“Bạch đại ca, phải đi rồi sao?” Vu Dung nhìn thấy Bạch Thiếu Đình thì lập tức đứng lên.
“Đi thôi.” Bạch Thiếu Đình đưa tay đỡ lấy Vu Dung.
“Biết vợ chồng các ngươi ân ái rồi, thế nhưng không cần vội vã như thế, cứ như phải chịu ngược đãi trong Vong Ưu cung vậy.” Tuyết Yên trêu ghẹo Vu Dung.
Vu Dung cũng không tha cho nàng: “Chẳng phải là đang để lại không gian cho Hoàng hậu và Hoàng thượng sao!” Mọi người bật cười.
Tuyết Yên vô cùng hâm mộ cuộc sống của Vu Dung và Bạch Thiếu Đình. Đó mới là cuộc sống mà nàng muốn, đáng tiếc, đời này đã không có khả năng.
Vu Dung đi theo Bạch Thiếu Đình, Trân Châu đứng lên: “Hoàng hậu nương nương, Trân Châu cũng cáo từ” Tuyết Yên cho rằng Duệ vương tới đón nàng ấy: “Ừm, Duệ vương đã tới đón ngươi rồi, ngươi cũng mau về đi.” Trân Châu ngẩng đầu nhìn Duệ vương hỏi: “Bây giờ vương gia cũng trở về sao?” Duệ vương lắc đầu: “Nàng đi về trước đi, Bản vương còn có việc khác.” Trân Châu cúi đầu xuống, sắc mặt ảm ảm, hành lễ với Hoàng thượng và Tuyết Yên, cùng a hoàn đi ra ngoài.
Lê Hiên nhìn Duệ vương: “Trầm vốn không định nghị sự cùng đệ.” Duệ vương gật đầu: “Không phải chuyện công vụ.” Duệ vương cũng đi, nhưng không cùng hướng với Trân Châu.
Lê Hiên nhìn Lê Đồng: “Vừa hay muội cũng ở đây, mấy ngày nữa Đại hoàng tử nước Đại Nguyệt Đậu Nhĩ Khâm sẽ đến cầu thân, Đại hoàng tử này là người tuấn tú lịch sự, Quốc vương rất coi trọng hắn! Về sau sẽ thừa kế hoàng vị, muội không thể tùy hứng nữa.” “Cái gì? Đề thân sao? Đậu Nhĩ Khâm?” Lê Đồng trở mặt: “Muội biết Đậu Nhĩ Khâm đấy, ba năm trước hán từng tới đây. Muội là công chúa, có trách nhiệm đi nước láng giềng hòa thân vì nước Đại Hưng, hơn nữa Đậu Nhĩ Khâm cũng xứng với muội!” Lê Hiên cất giọng nghiêm nghị.
Lê đồng khóc đi ra ngoài.
Tuyết Yên thấy sắc mặt Lê Hiên không tốt, liền tự mình bưng trà cho hắn.
Lê Hiên ngồi ở đó, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, dường như rất mệt mỏi. Hắn rất ít khi như vậy, trong khoảng thời gian này, ngày nào hán cũng phê tấu Chương đến đêm khuya, sáng sớm ngày hôm sau đã rời giường, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn mệt mỏi như thế.
Hơn nữa thái độ hắn bắt Lê Đồng hòa thân hôm nay, Tuyết Yên hiểu, có lẽ hắn gặp phải chuyện khó giải quyết.
Tuyết Yên biết bây giờ Lê Đồng thích Giang Duệ.
Giang Duệ đối với nàng ấy như thế nào, Tuyết Yên không hỏi, nàng cảm thấy là thích.
Lê Hiên nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng dưới của nàng: “Hôm nay nàng thế nào, con có giày vò nàng hay không?” “Không có. Thật sự rất tốt.” “Thăng bé rất ngoan.” “Làm sao người biết là con trai, nói không chừng là nữ nhi thì sao, người không thích nữ nhi sao?” Tuyết Yên nói.
“Con của mình ta đều thích.” Lê Hiên vỗ về nàng.
“Lê Đồng nhất định phải hòa thân sao?” Tuyết Yên nghiêng đầu nhìn hắn.