Hản thích nàng, thích nghe những lời nàng nói, thích tiếng cười không chút kiêng kị của nàng, thích cách nàng gọi tên hắn, thích nàng lúc ghen †uông, thậm chí còn thích cả tích cách xấu xa của nàng.
Nàng không có cử chỉ đoan trang như Vương phi, cũng không có sự dịu dàng đáng yêu của Tuệ phu nhân, càng không có sự chín chắn điềm tĩnh của Nhan Hương. Hắn nhớ đến bộ dạng nhếch nhác của nàng khi ngã từ trên cây xuống, thực sự rất bưồn cười.
Nhưng hắn thích nàng. Cảm giác này, trước nay hán chưa từng có, kể cả đối với Nhan Hương. Nhớ đến Nhan Hương, trái tim Lê Hiên lại chùng xuống.
Đối với hắn mà nói, thứ cảm xúc này là đại ky. Lê Hiên hiểu rất rõ. Con cháu hoàng gia không được phép yêu chân thành. Một khi trái tim rung động, sẽ lộ ra điểm yếu.
Ôm người con gái ngọc ngà trong lòng, tính tàn bạo do chiến tranh đem lại dần mất đi.
Bọn họ không ai nhắc đến chuyện Tập Hương.
Chuyện trong Vương phủ xa xôi vời vợi, xa đến mức dường như không liên can gì đến bọn họ.
Hán kìm lòng không đậu, cúi đầu hôn nàng.
Tuyết Yên đáp lại, nàng cũng không cầm nổi lòng mình. Nàng rất nhớ hản, rất nhớ rất nhớ hán. Sau khi rời xa hắn nàng mới biết điều này.
Tuyết Yên nằm trong vòng tay của Lê Hiên, cả người cuộn lại, dán chặt nơi trái tim hắn.
Mái tóc nàng trải đều khắp lưng, đen tuyền mềm mại. Tơ lụa thượng hạng trong tay, khiến người đàn ông không thể buông tay.
Những ngày qua, nàng đã gầy đi rất nhiều, vòng eo thon thả của nàng không đủ một vòng tay, lớp áo ngủ trắng mềm mại lỏng lẻo, để lộ làn da trắng như tuyết.
Trái tim của Lê Hiên bỗng nóng ran lên, bàn tay to lớn của hắn vuốt ve tấm thân như ngọc của nàng.
Tuyết Yên ngẩng đầu ngước nhìn hản, đôi mắt âm u của Lê Hiên thật đáng sợ, bàn tay to của anh rơi xuống vòng eo thon của nàng, hận không thể đem nàng hòa vào cơ thể hắn.
Tuyết Yên bị hán hôn đến không thở được, thậm chí nàng còn không rõ bị đè xuống giường khi nào, chiếc áo ngủ của nàng đã bị hắn xé rách. Sức mạnh của người đàn ông lớn đến nỗi sắp nghiền nát nàng thành ngàn mảnh.
Hơi thở nặng nề của hắn vang bên tai nàng.
“Vết thương của chàng.” Tuyết Yên đột ngột nói khẽ.
Hản không để nàng nói tiếp, trực tiếp hôn lên môi nàng. Tấm thân ngọc ngà trong lòng khiến hắn không thể buông tay ra. Lúc này, không thể để ý đến chuyện khác được nữa hán kìm lòng không đậu.
Hắn đã kìm nén rất lâu việc muốn nàng, vì thế hắn để mặc bản thân thoải mái rong ruổi trên thân thể nàng. Ngay cả khi Tuyết Yên khóc lóc cầu xin, hắn cũng chỉ hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, động tác dưới thân không hề dừng lại.
Cho dù chiếm đoạt nàng thế nào cũng đều cảm thấy không đủ. Hắn chỉ muốn nàng.
Lê Hiên không biết làm sao. Thân hình của Tuyết ‘Yên không đẹp như Lưu Tuệ và Quan Duyệt, càng không so được với Nhan Hương, thậm chí còn không quyến rũ bằng a hoàn thông phòng của hắn Linh Lung, nhưng hắn lại mê mệt nàng. Chỉ muốn có nàng.
Ngày hôm sau, khi Tuyết Yên mở mắt, Lê Hiên đã rời đi. Nàng mặc lại quần áo, kéo cao phần cổ áo lên để che đi dấu hôn, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Điền Minh đứng trước cửa phòng nàng.
“Yên phu nhân dậy rồi à? Gia và mọi người đã đi tấn công Thanh Châu rồi, gia bảo phu nhân yên tâm đợi ngài. Nhiếp đường chủ cũng đi rồi.” “Ồ. Vết thương của chàng ấy vẫn chưa khỏi” “Những vết ấy, đối với đhúng tôi mà nói, đều không tính là bị thương. Yên phu nhân dùng bữa sáng đi, đã chuẩn bị xong hết rồi.” Tuyết Yên ăn một bát canh chua cay.
Nàng lập một danh sách các vật phẩm: “Điền Minh, thu thập những nguyên liệu này, ta sẽ dạy ngươi cách chế tạo bạo đạn.” “Thật sao, Yên phu nhân muốn dạy ta?” Điền Minh rất phấn khích.
“Ừm, quân đội cần dùng đến. Dạy ngươi, ta cũng an tâm.” Điền Minh ra lệnh cho các binh sĩ đi tìm nguyên liệu.
Điền Minh học rất nghiêm túc.
Buổi trưa ngày thứ hai, Lê Hiên dẫn đại quân trở lại Phù thành, đã chiếm lại được Thanh Châu, giết chết thủ lĩnh phản quân, đóng binh của mình ở lại đó.
Thanh Châu và Loan Thành làm phản Hoàng đế không hề hay biết, Lê Hiên nghĩ liệu có phải rất nhiều thành trì khác nơi biên ải cũng muốn tạo phản? Hản không dám tưởng tượng.
Thanh .Y đường sẽ báo tin tức thám thính được cho hắn, ngoài việc này r, Nhiếp Lăng Hàn không hề đáp ứng những điều kiện khác của Lê Hiên, ví dụ cùng hắn đến yết kiến Hoàng thượng. Lần này đánh bại quân địch, công lao thuộc về Nhiếp Lăng Hàn.
“Vương gia, tôi chỉ nghe theo lệnh của Yên Nhi.
Hơn nữa Vương gia, Lăng Hàn cho rằng, chuyện ngài đánh thắng phản quân, không nhắc đến Thanh Y đường thì hơn. Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.” Lê Hiên đồng ý. Hắn hiểu ý tâm ý của của Nhiếp Lăng Hàn, suy nghĩ của anh hùng thường khác biệt. Hắn chỉ sợ Nhiếp Lăng Hàn và Thanh Y đường chịu thiệt.
Nhiếp Lăng Hàn nhường hết công lao cho Tuyết Yên.
Tiến vào cửa thành Phù thành, còn chưa kịp vào Quận phủ của Phù thành, mọi người đã nghe thấy một tiếng nổ lớn vang trời! Lúc đó nét mặt của Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn lập tức thay đổi, mọi người đổ xô đến Quận phủ trong thành.
Băng đã kết thành từng lớp dày trên mặt hồ nhỏ bên trọng Quận phủ Phù thành, lúc này lớp băng bị nổ tung, các tảng băng tung tóe khắp nơi, những con cá chép vàng nổi trên mặt hồ, nằm ngửa bụng ra.
Tiểu hiên trong hồ đã sập, có vài a hoàn bà tử nằm trên đất, khuôn mặt tái nhợt.
“Ai có thể nói cho ta biết, ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Lê Hiên trầm khàn âm u.
Từ xa, có hai người bò dậy, cả người đen sì, mặt cũng đen nốt, nàng khẽ cười, để lộ hàm răng trăng sáng.
“Điền Minh, ngươi đang làm cái gì vậy! Suýt chút nữa phá hủy cả Quận phủ.” Tuyết Yên nói.
Điền Minh quỳ xuống.
“Lê Hiên, ta đã dạy hắn chế tạo bạo đạn. Cái tên này nóng vội quá, tỉ lệ cho vào không đúng. Nếu sớm biết thế này, chúng ta đã thử nó ở mảnh đất trống ngoài phủ.
“Đứng dậy đi.” Lê Hiên nói với Điền Minh: “Vừa nãy là do ngươi làm?” Hán hỏi Điền Minh.
“Đúng vậy.” Lê Hiên mỉm cười: “Rất tốt, tiếp tục!” Hản vừa khen ngợi Điền Minh, vừa vươn tay dìu Tuyết Yên dậy: “Khuôn mặt nhỏ của nàng biến thành mặt mèo rồi, mau đi sửa soạn, thay y phục đi.” Ngữ điệu đầy cưng chiều.
Nhiếp Lăng Hàn đăm chiêu nhìn Tuyết Yên, đôi mắt ôn hòa không có một tia gợn sóng.
Lê Hiên ôm Tuyết Yên cả người dính đầy bụi đen nhìn không rõ mặt mũi trở về phòng.
Tuyết Yên đi tắm, thay quần áo, nàng thấy hán đã ngủ thiếp đi trên ghế.
Tuyết Yên giúp hắn cởi giày, rồi dùng nước ấm lau mặt cho hắn.
Nàng đến nhà bếp, đích thân làm thịt xào măng xé sợi, thịt cừu thì là, thịt gà xé nhỏ với cần tây, thịt gà băm nhỏ, tiêu xanh và đậu phụ xắt nhỏ, và cải xoăn xào với dầu mè.
Phù thành ở gần nơi biên ải, người dân nồng hậu, hào phóng bộc trực, thức ăn cũng không quá cầu kì. Khi đầu bếp nhìn thấy những món Tuyết Yên làm thì tấm tắc khen ngợi. Màu sác của những món này khiến người khác vừa nhìn thấy đã muốn ăn.
Khi Tuyết Yên làm cơm xong, Lê Hiên vẫn còn ngủ.
Tuyết Yên đi gọi Nhiếp Lăng Hàn, nàng muốn hắn cùng ăn bữa cơm nàng nấu.
Đẩy cửa đi vào phòng Nhiếp Lăng Hàn ở tạm, phát hiện hán không có trong phòng, trên bàn có để lại một mảnh giấy: “ ã sư huynh đi trước. Muội bảo trọng. Đừng cố chấp, nhưng cũng đừng để mình chịu ấm ức.” Tuyết Yên sững sờ, nước mắt nàng rơi xuống, hắn thậm chí còn không nói lời tạm biệt với nàng.
Tuyết Yên chạy ra ngoài cửa, nàng hỏi những người lính bên ngoài. Không ai biết hắn rời đi khi nào.
Hắn đau lòng ư, khi hắn và Lê Hiên cùng trở về, từ xa nàng đã thấy Lê Hiên cười với mình, hơn nữa †rong mát nàng cũng chỉ có Lê Hiên.
Nhớ đến việc hắn đã chăm sóc mình như thế nào, Tuyết Yên đứng trên tường thành nhìn về nơi xa, rơi nước mắt.
Giọng nói nhàn nhạt, hương thơm nhè nhẹ của gỗ đàn hương xanh thoảng tới:.“Nhiếp Đường chủ là hào kiệt, hành tung bất định, thích tự do tự tại, ta vốn muốn tiến cử huynh ấy làm cung làm quan, nhưng huynh ấy chỉ muốn làm Đường chủ.” Lê Hiên ôm lấy nàng.
“bi thôi, ngoài trời gió lớn.” Lê Hiên khoác lên người nàng một cái áo, ôm nàng quay về phòng.
“Giành lại Loan thành, chúng ta có thể quay lại Vân thành rồi. Có nhớ nhà không?” Lê Hiên hỏi.
“Yên Nhi một thân một mình, nơi nào có phu phân nơi đó chính là nhà. Nhưng còn Vương gia, vì nhớ người ở nhà nên mới nhớ nhà chứ gì?” Tuyết Yên lạnh nhạt nói, lời nói đầy ý vị chua chát.