Mà mỗi khi đến tối, Lê Hiên sẽ đi vào phòng Tuyết Yên, không chạm vào nàng, chỉ chọc giận nàng, nghe nàng mắng mỏ, rồi lại ngủ say sưa.
Người của Xuân Mãn lâu đều biết Tuyết Yên được quý nhân dùng ngàn vàng bao trọn. Nghe nói đêm đầu tiên nàng mắng người đến tận nửa đêm.
Ngày thứ ba, Tuyết Yên vừa mở mắt ra đã vểnh tai nghe, chờ người tới cứu nàng.
Có tên nam nhân say rượu lẻn mò vào phòng Tuyết Yên, sắc mặt ửng hồng, mát say lờ đờ.
Tuyết Yên bị trói tay chân, chỉ có thể kêu cứu chửi mắng, Ma ma của Xuân Mãn lâu đi đến ngăn cản, bị nam nhân đó đạp một phát bay ra ngoài.
Nam nhân đóng cửa lại, nét mặt đầy ngang ngược, đưa tay kéo y phục của Tuyết Yên.
Tuyết Yên kêu to: “Lê Hiên!” “Ở ngay đây!” Thì ra hắn vẫn luôn đứng nhìn ngoài cửa sổ, tên biến thái này! Cửa phòng bị đá văng ra, chợt không thấy Lê Hiên đâu nữa.
Một nam tử vóc dáng anh tuấn dẫn theo bốn người xông vào.
Nam tử vung đao chém ngã nam nhân nằm trên người Tuyết Yên.
“Tam tiểu thư, ta là Lưu Xung của phủ nguyên soái, đừng sợ, bây giờ không sao rồi, nguyên soái bảo đến đón tiểu thư về nhà. Tiểu thư yên tâm, kỹ viện này đã bị phong tỏa rồi! Tất cả những ai biết chuyện đã bị giải quyết!” Tuyết Yên biết Lưu Xung, ở kiếp trước, hắn giúp nàng làm không ít chuyện, ánh mắt hắn nhìn nàng luôn tràn ngập thương hại.
Lưu Xung cởi dây trói cho Tuyết Yên, dìu nàng dậy.
Hắn phát hiện hình như Tuyết Yên không hề sợ hãi.
Nàng chỉ mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ căng lên, sửa y phục của mình, không nói một lời đi theo sau hắn.
Ở chỗ rẽ, nàng nhìn thấy Lê Hiên. Hắn cười tít mắt nhìn nàng rời đi.
“Gia, danh dự của nàng ấy coi như xong rồi, liệu Ninh vương còn cưới nàng ấy nữa không?” Thị vệ Điền Minh sau lưng hỏi Lê Hiên.
“Khó nói lắm, Ninh vương cũng là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, điểm này.
bọn ta rất giống nhau.” Đến cổng phủ nguyên soái, Tuyết Yên xuống xe ngựa, nhìn ba chữ “Phủ nguyên soái” vàng chói trên cửa, thấy Tiếu Xuân và Lập Hạ khóc chạy về phía nàng, hai người cữu cữu của nàng ở cửa cũng vô cùng sốt ruột. Trong lòng nàng cảm khái, nàng lại quay về rồi.
Kiếp này, nàng nhất định sẽ bảo vệ bọn họ, không mặc cho người ức hiếp, lãng phí sinh mạng nữa! “Tiểu thự…” Đôi mắt Tiếu Xuân và Lập Hạ rưng rưng, đi tới.
Bọn họ vây quanh Tuyết Yên đi vào đại viện. Còn chưa đến đại sảnh đã nghe thấy giọng của một nữ nhân: “Nàng ta đã ở kỹ viện ba ngày, đâu còn †ấm thân trong sạch nữa, nghe nói còn bị người bao nuôi. Nàng ta không còn danh dự nữa, về sau ai dám lấy nàng ta! Đúng là tạo nghiệt mài” Người nói chuyện là một quý phu nhân ung dung quý phái. Bà ta ngồi cạnh bàn phía bên phải, khuôn trăng đầy đặn, mặt rạng ý cười, đó là phu nhân của nguyên soái, mẹ ruột của Tuyết Kỳ – Thẩm Quân.
Bên tay phải của bà ta là nhị di nương Chu Viện.
Sau lưng Thẩm thị là thiếu nữ đôi tám mặc váy lụa, mắt phượng mày ngài, thần thái cao quý, chính là mỹ nữ hàng đầu Vân thành – Tuyết Kỳ.
Đôi mắt Tuyết Yên vượt qua đám người đổ dồn vào Tuyết Kỳ, lời nói lạnh lẽo của nàng ta như thể vẫn văng vắng bên tai.
Tay nàng nắm lại, cơ thể run lên. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà không ngờ bụng dạ lại hiểm độc đến thế.
Kiếp trước, Tuyết Kỳ bỏ thuốc nàng, phái người cởi sạch đồ nàng rồi cho nằm với Lê Hiên đã say rượu, để Lê Kiệt cho rằng nằng ngoại tình, khiển nàng không thể giải thích được, mang đến tai hoạ ngập đầu cho nàng.
Nếu kiếp này vẫn phải dây dưa với nàng ta, Tuyết Yên thề đời này nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổi Đứng phía sau Tuyết Kỳ là nhị tỷ Tuyết Thấm, nàng ấy là chân chó của Tuyết Kỳ, do di nương sinh ra nên luôn sợ bị người khác xem thường, thành thử luôn bám chặt lấy Tuyết Kỳ, hành xử cũng vô cùng phách lối.
Kiếp trước, Tuyết Thấm lấy tứ hoàng tử Lê Hiên, làm trắc phi của hắn. Lê Hiên thất bại, nàng ta khó sinh rồi chết.
Bên cạnh nhũ mẫu là đệ đệ nhỏ nhất Tuyết Trạch, do tam di nương sinh ra. Trong trí nhớ của nàng, tính cách tam di nương mềm yếu, bị bệnh thời gian dài, mặc dù có con trai song không hề được sủng ái.
Tuyết Thấm do nhị di nương sinh, Tuyết Trạch là †am di nương sinh. Tính kỹ thì con cái của phụ †hân cũng không nhiều. Vợ bé cũng ít.
Tuyết Yên nghe lời của.Thẩm thị, làm bộ không nghe thấy. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt phụ thân cúi người thi lễ.
Trước mặt những người này, ngoại trừ phụ thân ra chắc hản đang nhìn nàng thành trò cười. Chỉ đáng tiếc rằng, Tuyết Yên của bây giờ đã không phải là tiểu nha đầu trên núi vừa tới phủ nguyên soái sáu năm trước nữa.
Khi đó nàng thật sự rất để ý tới cái nhìn của người khác đối với nàng, ra sức lấy lòng bọn họ, học lễ nghi với bọn họ. Nhưng mãi không thể hòa nhập với bọn họ, thậm chí cuối cùng còn đánh mất chính mình.
Tuyết Văn Hạo nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, ông ấy ra hiệu cho Tuyết Yên: “Yên Nhi, chào mẫu thân con đi.” Tuyết Yên đi lên trước, mỉm cười chân thành làm đại lễ: “Tuyết Yên chào mẫu thân.” Thẩm thị mặc váy lụa hoa văn Phúc Thọ màu đỏ sậm, trang sức trên đầu đẹp đế, vẻ mặt ung dung.
Bà ta đi lên trước, đỡ Tuyết Yên dậy: “Con à, khổ cho con rồi, về là tốt rồi.” Nói rồi bà ta còn rơi lệ.
Tuyết Yên cười khẩy trong lòng, tôi khổ còn không phải do bà gây ra sao! Giả mù sa mưa! Những gì bà làm với tôi, sớm muộn gì tôi cũng trả lại cho bài Nàng nhìn Thẩm thị, dịu giọng nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, Tuyết Yên không khổ đâu, bọn chúng chỉ nhốt con thôi, không làm gì con hết.” Tuyết Yên nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho Thẩm thị.
“Con hãy nhận hai a hoàn này đi, con còn nhỏ, chưa quen với nơi này, ta phái cho con hai a hoàn làm việc chu đáo, Bích Đào, Thu Đường, sau này hai ngươi sẽ hầu hạ tam tiểu thư.” Thẩm thị chỉ vào hai a hoàn nói với Tuyết Yên.
“Bích Đào là a hoàn do người hầu trong nhà sinh, năm nay mười sáu, có thể làm đại a hoàn trong viện của con.” “Đa tạ mẫu thân.” Tuyết Yên cười vui mừng, khẽ gật đầu với hai a hoàn.
Đương nhiên nàng nhớ hai a hoàn này chứ, đều là người của Thẩm Quân. Kiếp trước, lần đầu tiên Tiếu Xuân phải chịu gia pháp cũng do bọn họ giở trò.
Phụ thân vẫn để nàng vào Cẩm viên. Đó là một viện nhỏ chếch về phía Tây. Vừa đi vào cửa phòng ngủ Cẩm viên, Lập Hạ nhìn thấy chăn tơ mềm mại trên giường, đặt mông ngồi lên: “Thật.thoải mái quát” Tuyết Yên nhìn thấy Bích Đào bĩu môi, vẻ mặt giễu cợt.
Tuyết Yên mỉm cười: “Làm phiền hai ngươi đi xin quản gia ít hùng hoàng, hai người bọn họ vừa mới tới, không biết đường.” Tuyết Yên nói với Bích Đào và Thu Đường.
Hùng hoàng: khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Bích Đào và Thu Đường đáp lời ra ngoài.
“Lập Hạ, Tiếu Xuân, hai người các muội mau kiểm †ra xung quanh đi, nhất là chăn mền, nhấc lên xem sao. Nơi này đã lâu không có ai ở rồi.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
“Kiểm tra gì vậy ạ?” Lập Hạ vừa nói vừa nhấc chăn lên.
“A, bọ cạp!” Lập Hạ thét lên.
Tiếu Xuân bước lên trước quan sát, quả thật dưới chăn có ba con bọ cạp lớn.
“Không ngờ nơi này còn có bọ cạp!” Tiếu Xuân rất kinh ngạc.
“Đây không phải ngẫu nhiên, là có người cố ý thả, vì thế các muội sống ở đây nhất định phải tập †rung cao độ, đừng tùy tiện ra khỏi cửa Cẩm Viên, cũng đừng dễ tin lời của bất cứ kẻ nào, nếu không khó giữ được mạng đấy!” Ánh mát Tuyết Yên sắc bén. Trước giờ Tiếu Xuân và Lập Hạ chưa từng thấy Tuyết Yên như này.
“Nơi này không thể so với núi Mặc được, khi có người ngoài, hai người các muội không thể tùy tiện nằm hoặc ngồi, càng không thể nói lung tung, nhất là khi có Bích Đào và Thu Đường ở đây, nghe rõ chưa?” “Rõ rồi ạ.” Tiếu Xuân và Lập Hạ sợ hãi trả lời.
“Bây giờ muội hãy đi ra nói với người ngoài, muội bị bọ cạp cắn, rồi lén giấu đám bọ cạp này đi, ta sẽ tự xử lý.” Tuyết Yên dặn dò Lập Hạ.
Kiếp trước, buổi tối đầu tiên nàng vào Cẩm viên đã bị bọ cạp cắn ba phát, còn bị Thẩm Quân dẫn đi tham gia yến hội trong cung, làm trò cười cho thiên hạ. Về sau nàng mới biết đó là công lao của Tuyết Thấm.
Lập Hạ kêu to khoa trương, Tuyết Yên phái Bích Đào đi lấy thuốc, mọi người chẳng mấy chốc đã biết Lập Hạ bị bọ cạp cắn.
Buổi tối, Thẩm thị phái người đưa váy lụa và đồ trang sức mới tới. Hôm sau là tết Trung thu, hoàng hậu nương nương mời bọn họ vào cung tụ họp.
Đây là chuyện khiến người ta mong đợi, hàng năm vào thời điểm này, trong cung sẽ mời gia quyến của đại thần trong triều vào cung tham gia gia yến. Lúc này, các hoàng tử và công chúa cũng sẽ tham gia, nói là sum họp Trung thu, nhưng nó giống như một buổi xem mắt thì đúng hơn. Hoàng thượng và hoàng hậu sẽ mượn cơ hội này quan sát con cái của các vị đại thần, hoàng tử và công chúa cũng sẽ mượn cơ hội chọn người trong lòng mình.
Nhưng mà vào ban đêm, nhị tiểu thư Tuyết Thấm bị bọ cạp cần, nàng ta bị cắn đến tận cằm, ba bọc lớn, cả khuôn mặt sưng vù lên.