Editor: Masha
Rất nhanh một nhà ba người của Lý Lê Hoa đã kinh thành đến cuối năm, vào tháng chạp, Lý Lê Hoa lại được khám ra đã hoài thai, chuyện này cũng rất bình thường. Sức khỏe của hai vợ chồng đều rất tốt, lại không uống thuốc tránh thai, mang thai là chuyện sớm muộn.
Hiện tại Sở Sở cũng đã ba tuổi, không cần lo lắng hài tử quá nhỏ, chăm sóc không chu toàn.
Sở Sở biết nương đang có tiểu đệ đệ, mỗi ngày đều sờ sờ bụng Lý Lê Hoa, nói chuyện với tiểu đệ đệ.
Hiện tại hai vợ chồng Tống Phúc cũng không phải thuê, mà là trực tiếp thành hạ nhân của Triệu Thủy Sinh, mấy năm nay đi theo Triệu Thủy Sinh cũng sống càng ngày càng tốt, so với việc đó chuyển ra ngoài, còn không bằng đi theo Triệu Thủy Sinh. Bọn họ chỉ có một nữ nhi, sớm đã gả chồng, về sau cũng không thể thường xuyên gặp mặt.
Cho nên, hiện tại vợ Tống Phúc đã thành bà tử quản sự, mà vợ Quế Khê thì chuyên môn quản phòng bếp.
Trong kinh thành ăn tết càng náo nhiệt, không nói nhà cao cửa rộng, dù là dân chúng, cũng sẽ mua pháo hoa đốt, lúc trừ tịch bầu trời đêm kinh thành như được thắp sáng.
Trong nha môn ngày cũng đã phong ấn, đến tết Thượng Nguyên năm sau mới bắt đầu mở.
Nhưng Ngũ Thành Binh Mã Tư phụ trách an toàn kinh thành, lại phải thay phiên đi làm, đặc biệt là tết Thượng Nguyên, từ ngày mồng tám bắt đầu không cấm đi lại ban đêm nữa, càng cần sai dịch và binh sĩ phụ trách an toàn cho kinh thành.
Bởi vì Lý Lê Hoa có thai, cho nên liền không tiện đi ra ngoài nhìn xem cảnh tượng náo nhiệt ngày tết Thượng Nguyên.
Nhưng Lý Lê Hoa lại bảo Triệu Thủy Sinh mang Sở Sở đi xem, dù sao con trẻ thích náo nhiệt. Mặt khác còn mang theo Hà Tráng và Hà Liên. Dù sao từ ngày mồng tám đến mười sáu còn rất nhiều thời gian.
Hà Liên vốn không muốn đi, muốn ở nhà bồi nhị cữu mẫu, nhưng Dung tỷ nhi Điền gia lại đây mời nàng cùng đi, Lý Lê Hoa bảo Hà Liên cùng đi ra ngoài chơi, tiểu cô nương chơi với tiểu cô nương mới vui vẻ.
Kết quả, Điền thái thái lại ngồi xe ngựa đến nhà chơi với nàng.
Nhà chồng của Điền thái thái cũng không phải ở kinh thành, công công nàng nhậm chức bên ngoài, có tòa nhà ở kinh thành, Lý Lê Hoa hỏi: “Sao cô không đi cùng Điền đại nhân chơi Tết Thượng Nguyên?”
Tết Thượng Nguyên còn có tục đuổi bách bệnh.
Điền thái thái nói: “Đã là lão phu lão thê, sao còn phải cùng nhau ra cửa? Bị người nhìn thấy, không chê cười đến chết. Hắn mang theo hai tiểu tử nhà ta đi dạo, ta thì không đi.”
Điền thái thái ngoại trừ có Dung tỷ nhi là nữ nhi, còn có hai nhi tử, đều nhỏ hơn Dung tỷ nhi. Đang ở tuổi nghịch ngợm, cho nên khi Điền đại nhân mang hai tiểu tử đi, cả người nàng nhẹ nhàng hẳn.
Vào ngày Tết, cũng đi thăm thân thích rồi, nên tới đây tìm Lý Lê Hoa nói chuyện phiếm, nhân tiện cầm vài món quần áo tiểu tử nhà nàng mặc khi còn nhỏ cho Lý Lê Hoa.
Một là tiểu hài tử mặc quần áo cũ thì tốt hơn chút, hai là hy vọng Lý Lê Hoa sinh một nam hài nhi.
Rốt cuộc nữ nhân có nhi tử mới xem như đứng vững chân,nếu nàng không có nhi tử, nói không chừng phải nạp thiếp cho trượng phu, một nữ nhân, nếu có thể thì không muốn nạp thiếp cho trượng phu, ai hy vọng có nữ nhân khác bên cạnh làm chướng mắt.
Cho nên Điền thái thái thiệt tình suy nghĩ vì Lý Lê Hoa.
“Bà mụ và bà vú cô đã mời chưa, thời gian qua nhanh, vẫn nên sớm tính toán cho thỏa đáng.”
Triệu thái thái cũng không có trưởng bối là nữ, thật sự cái gì cũng phải dựa vào chính mình.
“Đã tìm, chỉ là không biết Điền gia tỷ tỷ có người tốt nào để giới thiệu hay không?” Lý Lê Hoa hỏi.
Rốt cuộc thời gian Điền thái thái ở kinh thành lâu hơn, quen biết người cũng nhiều hơn. Điền thái thái tỏ vẻ, chuyện bà mụ cứ giao cho nàng, bảo đảm tìm người tốt, tiểu nhi tử nhà nàng chính là do bà mụ này ở kinh thành đỡ đẻ.
“Vẫn là sinh nhi tử tốt, sinh nữ nhi, trưởng thành, không chừng phải dự tuyển tú.” Điền thái thái nói.
Lý Lê Hoa kinh hãi, hỏi: “Chẳng lẽ bắt buộc phải đi tuyển tú?” Vậy chẳng lẽ Sở Sở về sau cũng phải đi tuyển tú?
“Cũng không phải, cô nương gia đình nhà quan chính ngũ phẩm trở lên có thể tuyển tú, chẳng qua nếu có thể nhờ người khác thì cũng có thể đi, trong cung có người, đệ một lời nói cũng không thành vấn đề, chỉ sợ có đôi khi trong cung có người coi trọng, một hai phải bắt đi dự tuyển tú, thì không thể không đi.”
Tỷ như, có mẹ đẻ hoàng tử nào, nhìn trúng cô nương nhà nào đó, đệ trình với Hoàng Thượng hoặc là Hoàng Hậu, đến lúc đó cô nương này đi tuyển tú cũng chỉ là ngoài mặt.
Lý Lê Hoa cười nói: “Hóa ra là thế, ta xem cũng không cần sốt ruột, nếu là bị người nhìn trúng, đầu tiên gia thế cần thiết phải tốt, nhà ta như vậy nhất định sẽ không được coi trọng.” Nhà bọn họ trong mắt người khác, đều là xuất thân nhà nghèo, Sở Sở trưởng thành còn mất mười mấy năm, đến lúc đó là tình thế như thế nào, vậy nói không chừng.
Còn có có thể trước khi tuyển tú thì đính hôn, cô nương đã đính hôn không thể còn bắt đi tuyển tú.
Điền thái thái nói: “Cô nói cũng đúng, chỉ không biết năm nay có nhà nào hy vọng dựa vào nữ nhi tiến cung có thể một bước lên trời không.” Dù sao nàng sẽ không như vậy, nàng chỉ có một Dung tỷ nhi, tuy rằng trượng phu nàng phẩm cấp không đủ, nhưng cha chồng nàng lại là quan tứ phẩm, Hoàng Thượng đã lớn tuổi như vậy, nàng không muốn nữ nhi nũng nịu của mình đi hầu hạ một lão nhân.
Nghe xong Điền thái thái nói chuyện tuyển tú, Lý Lê Hoa cũng nghĩ, có nên chờ Sở Sở lớn lên một chút thì đính hôn cho bé, miễn cho đến lúc đó bị cuốn vào thị phi chốn hậu cung, nàng đời trước ở trong cung, biết hậu cung là nơi nào, tuyệt đối sẽ không để nữ nhi của mình đi chịu tội.
Còn mười mấy năm nữa, đủ để nàng suy nghĩ kỹ, không nóng nảy.
Tết Thượng Nguyên qua đi, trong nha môn bắt đầu làm việc, mà các học sinh trong kinh thành cũng bắt đầu khảo tú tài mỗi năm một lần.
Chẳng qua các học sinh khảo tú tài, đều cử hành ở mấy huyện ngoại thành, Hàn Lâm Viện phải phái một ít người đi hỗ trợ giám thị viện thí.
Là Bảng Nhãn năm trước, Triệu Thủy Sinh may mắn trở thành một trong những người đi hỗ trợ, bị phái đến kinh nam, vừa đi phải mất vài ngày, ăn ở đều ở kinh nam.
Lý Lê Hoa sửa sọn hàng trang cho Triệu Thủy Sinh, Triệu Thủy Sinh nghĩ, vẫn nên nhanh một chút đón cả nhà Thổ Sinh đến, bằng không về sau mình đi công tác đi nơi khác, trong phủ chỉ còn lại hai mẹ con Lê Hoa, một người còn nhỏ, một người còn đang hoài hài tử, sao hắn có thể yên tâm?
Cho dù lão Triệu muốn đến, hắn cũng không ngại, tốt xấu người nhiều một chút.
Cũng may hiện tại hắn chỉ đi ngoại ô kinh thành không quá xa, đến nơi kém còn không tới phiên hắn. Cũng sắp tới lúc đi, vì thế hắn viết một phong thơ cho Triệu Thổ Sinh, bảo hắn nhanh lại đây.
Bên này Vương Nhị mở một cái cửa hàng, chuyên môn vận chuyển tơ lụa, chỉ là một mình hắn còn phải đi Giang Nam, ngày thường cũng mời người nhìn cửa hàng, chờ Thổ Sinh đến, để hắn lo cửa hàng tơ lụa, như vậy Vương Nhị cũng có thể rảnh tay đi Giang Nam, cũng yên tâm.
Các học sinh Kinh thành đều tới kinh giao đi khoa khảo, mà hiện tại người kinh thành thảo luận lợi hại nhất, chính là Hoàng Thượng lại bắt đầu tuyển tú, Lễ Bộ đã phát thông cáo xuống, quan viên nơi khác đều đã được thông tri.
Sở dĩ nói “lại”, là bởi vì đã sáu bảy năm, Hoàng Thượng không tuyển tú, gần đây Hoàng Thượng tuổi tác đã lớn, thứ hai là tiền trong quốc khố không đủ dùng, cho nên dừng trong mấy năm, không nghĩ tới hiện tại lại bắt đầu.
Đối với Lý Lê Hoa mà nói, nhà bọn họ không có cô nương tuyển tú, Triệu Thủy Sinh chỉ mới là tiểu quan thất phẩm, căn bản không dính đến, cho nên nàng chỉ xem náo nhiệt.
Nhưng Ôn gia lại trốn không thoát. Lý Lê Hoa mang theo Sở Sở đi thỉnh an Ôn phu nhân, cảm xúc của người Ôn gia người có chút không tốt, trên mặt Ôn phu nhân cũng không tươi cười như ngày thường Lý Lê Hoa thấy tình huống như vậy liền phải cáo từ.
Ôn phu nhân thở dài, “Lê Hoa, cũng không phải chuyện gì không thể nói, con không cần đi, ở lại chút cùng ta ăn bữa cơm, còn có Sở Sở nữa.”
Ôn đại nãi nãi thừa dịp ngầm kể với Lý Lê Hoa, hóa ra Ôn phu nhân và Ôn đại nhân tuy rằng không có nữ nhi, cũng không cần đi tuyển tú, nhưng đệ đệ Ôn đại nhân có nữ nhi, hiện giờ vừa lúc là tuổi tuyển tú, không biết trong cung ai nói, đã bị mẫu phi của Ngũ hoàng tử là Lệ tần nghe thấy, đệ tin cho Hoàng Hậu, vị tiểu thư Ôn gia này phải đi tuyển tú, chỉ là đi ngang qua sân khấu, sau đó ban cho Ngũ hoàng tử làm chính phi.
Trách không được Ôn phu nhân rất khó chịu, nhấc lên quan hệ với hoàng tử hoàng gia, đặc biệt là quan hệ thông gia, thì rất vi diệu.
Lệ tần rõ ràng muốn cột Ôn đại nhân vào người Ngũ hoàng tử.
May mắn Ôn đại nhân không có nữ nhi, chẳng qua là chất nữ nhi, chỉ cần ông không có tâm tư đứng thành hàng, cũng sẽ không tạo thành vấn đề quá lớn.
Nhưng trong mắt thế nhân, chất nữ nhi Ôn đại nhân là Ngũ hoàng tử phi, người ta tự nhiên sẽ liên hệ ông cùng Ngũ hoàng tử, cái này phải xem Ôn đại nhân về sau làm như thế nào.
Loại sự tình này, trước khi Sở Tuyên đăng cơ cũng có rất nhiều quan viên giống vậy, sẽ lựa chọn đứng thành hàng, nếu đứng sai đội ngũ, tỷ như đứng về phía đối thủ một mất một còn của chân long thiên tử, ngươi cứ chờ bãi quan xét nhà, thậm chí là chém đầu.
Sở Tuyên sau khi đăng cơ, đã chém đầu mấy đại thần, cũng tịch biên nhà cửa rất nhiều người.
Đương nhiên, người đi theo hắn về sau rất vẻ vang, rốt cuộc có công phò trợ rồng.
Cho nên loại chuyện này có nguy hiểm rất lớn.
Lệ tần này dã tâm không nhỏ, Ôn đại nhân có rất nhiều môn sinh, nếu Ôn đại nhân đứng về phía Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử sẽ có rất nhiều quan văn duy trì, hơn nữa bản thân ôn đại nhân là nội các đại học sĩ, về sau nói không chừng còn có thể trở thành thủ phụ. Cũng chính là quan văn đứng đầu.
Lý Lê Hoa không khỏi hỏi: “Hoàng Hậu cứ vậy đáp ứng thỉnh cầu của Lệ tần sao?” Lẽ ra làm Hoàng Hậu sẽ không ngốc như, trực tiếp tìm cho người ta một nhạc gia lợi hại như vậy, không phù hợp với bản tính, không phải nói, Hoàng Hậu cũng có nhi tử của mình sao? Sao lại gây thù chuốc oán cho nhi tử? Quả thực là quá ngoài dự đoán.
Ôn đại nãi nãi nói: “Đúng vậy, cứ đáp ứng như vậy rồi đưa xuống.” Ôn đại nãi nãi cũng cảm thấy không thể hiểu được, chẳng lẽ Hoàng Hậu cảm thấy chẳng qua là chất nữ nhi của công công, cũng không đủ để gây họa?
Chuyện này, nhìn như không có quan hệ với nhà Lý Lê Hoa, kỳ thật quan hệ cũng rất lớn, rốt cuộc Triệu Thủy Sinh là học sinh Ôn đại nhân, nếu Ôn đại nhân xui xẻo, như vậy Triệu Thủy Sinh không nói đến xui xẻo, về sau con đường làm quan cũng rất gian nan. Cho nên, nàng cũng không hy vọng Ôn đại nhân đứng thành hàng.