Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

chương 7: cơ hội xoay chuyển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Masha

Ông chủ hiệu sách vừa nghe, càng buồn cười, nếu hai người này cứ chưa tới phút cuối chưa thôi, vậy thì thử một lần? Dù sao như thôn phụ này nói, nhiều lắm là lãng phí chút giấy bỏ.

Nếu tận mắt nhìn thấy hai người này có thể viết, như vậy viết ra một quyển sách đưa đi huyện thành bán, cũng được lợi mấy chục lần.

Trấn trên người đọc sách thiếu, cho nên người tới chép sách cũng ít, đối với ông chủ hiệu sách mà nói, người chép sách càng nhiều, ông kiếm được càng nhiều.

“Thành giao, ta đây sẽ nhìn xem, các ngươi rốt cuộc có khả năng này hay không.”

Chủ tiệm bảo người đưa tới bút mực và giấy, “Hai người các ngươi đều sẽ viết?”

Triệu Thủy Sinh nói: “Ta viết trước, ông chủ xem thử, nếu thích hợp, chúng ta lại nói tiếp.”

Lý Lê Hoa không nhiều lời, nếu bàn về tự, vẫn là hắn lành nghề hơn.

Trong lòng Triệu Thủy Sinh cũng cảm khái, đời trước viết chữ để phê sổ con, hiện giờ là để chép sách kiếm tiền. Bất quá hắn cũng không cảm khái bao lâu, đề bút viết xuống giấy, cũng may vừa rồi nhìn chữ trên sách cũng giống chữ của Đại Hạ, sẽ không sợ viết chữ sai.

“Tốt!” Hiệu sách lão bản cười nói: “Chữ của ngươi còn có thể nhìn được.”

Đương nhiên không thể nói rất tốt, nếu nói rất tốt, giá sẽ cao, cho nên ông chủ hiệu sách chỉ biết nói như vậy.

Lý Lê Hoa Sao lại không biết, lập tức nói: “Lão bản, sao chỉ nói là có thể nhìn, ta xem chữ này còn tốt hơn chữ trên sách rất nhiều.”

Hiệu sách lão bản cười nói: “Vị tiểu phụ nhân này, cho dù viết chữ tốt, không phải danh gia, cũng không đáng giá nhiều tiền, như vậy đi, các ngươi viết một quyển sách, ta đưa văn thì thế nào? Ta còn phải ra giấy và bút, mực, những việc phải dùng tiền còn rất nhiều.”

Ông ta xem hai vợ chồng này, quần áo trên người là vải thô, chất liệu vải không tốt chút nào, khẳng định là không có năng lực mua giấy bút, muốn kiếm tiền, chỉ có thể đồng ý cái này giá.

Căn bản, hai người đều không phải người giỏi đàm phán giá cả, chính là, “Ông chủ, văn quá ít đi,” Lý Lê Hoa nói, dù sao hiện tại nàng là nông phụ, trả giá với người ta cũng là hết sức bình thường.

“Một quyển sách của ngài đều phải bán được mấy lượng bạc đi.”

“Sách này của ta muốn bán, cũng phải dùng tiền vốn, không nói chuyện cho các ngươi tiền công chép sách, ngươi xem cửa hàng này của ta, thuê thì cần tiền thuê, còn có giấy và bút mực này, một bộ đều hơn mười lượng bạc, mặt khác, ta muốn đem sách bán đi, còn phải phí công phu, càng không cần phải nói nếu bán không được, ta phải để mãi chỗ này, cho nên văn, căn bản là không ít.”

Muốn nói việc buôn bán, hai người bọn họ sao có thể là đối thủ của ông chủ hiệu sách? Có thể kiên trì trả giá với người, đều đã là cực hạn của hai người, Triệu Thủy Sinh căn bản không cò kè mặc cả, thật sự không có cách nào mở miệng.

Cho nên, muốn nói đến tính thích ứng, tuyệt đối là Lý Lê Hoa hiếu thắng hơn chút so với Triệu Thủy Sinh.

Bọn họ cũng vội vã cần dùng tiền, hôm nay chỉ còn mấy văn tiền này, ăn bánh bao còn không được, buổi tối còn không biết phải ở nơi nào, cho nên văn này, thật là tiền cứu mạng.

Vì thế, tranh đấu với ông chủ hiệu sách, kết thúc hai người bọn họ đều bị thua.

Một quyển sách văn, sách ở thời điểm này không quá dày, đều chỉ có mấy chục trang.

Nếu là người bình thường, một ngày khẳng định không xong được, nhưng hai người bọn họ là ai?

Khi còn nhỏ bướng bỉnh, bị trưởng bối phạt viết chữ, đều là sao chép mấy trăm lần rồi mấy trăm lần, một quyển sách mấy chục trang, căn bản không phải việc gì khó cả.

Huống chi, bọn họ không có nơi nào đi, thương lượng với ông chủ, có thể ở lại hiệu sách sao chép hay không.

Ông chủ hiệu sách tất nhiên đồng ý, bởi vì nếu muốn lấy sách đi sao chép cần phải giao tiền thế chấp, bằng không lỡ lấy sách về không trở lại, ông ta đi nơi nào tìm?

Hiệu sách có nơi chuyên môn cho người ta chép sách, rất yên lặng.

Bất quá ông chủ hiệu sách nói: “Ở chỗ này chép sách, đều là nam tử, trong thị trấn này của chúng ta, nữ tử có thể viết chữ cực kì ít, nếu các ngươi không muốn làm người khác cảm thấy kỳ quái, ta nghĩ, vị tiểu phụ nhân này không cần chép sách.”

Quả nhiên là không thể thực hiện được, một nữ nhân ngồi giữa vài nam nhân viết chữ, khẳng định sẽ làm người khác cảm thấy kỳ quái.

Triệu Thủy Sinh nói: “Đa tạ ông chủ nhắc nhở, vậy một mình ta chép. Chỉ xin hỏi bên này có cửa hàng tú phô hay không?”

Chính hắn muốn chép sách ở chỗ này, trong lòng lại không muốn để Lý Lê Hoa đơn độc đi ra ngoài làm việc, nhưng nàng ở mãi chỗ này cũng không được.

“Chỗ ngoặt phía trước mặt có đó.” Ông chủ hiệu sách thầm nghĩ, đây mới là việc nữ nhân gia nên làm.

“Ông chủ, có thể trước cho chúng ta một nửa tiền đặt cọc không?” Triệu Thủy Sinh thực gian nan nói ra. Bởi vì không có tiền, nhưng đi tú phô lại cần tiền.

“A, các ngươi muốn đi tú phô nhận đồ để làm đi? Như vậy đi, ta đi cùng các ngươi qua đó, làm bảo đảm cho các ngươi thì có thể nhận đồ.” Ông chủ hiệu sách nghĩ, chỉ cần hai người này hôm nay có thể viết được nửa quyển sách, cho dù người chạy, ông ta cũng có lợi nhuận.

Đương nhiên, còn phải xem đi tú phô nhận đồ gì, quá quý giá đương nhiên không được.

Ông chủ là đang chuẩn bị làm người bảo đảm cho bọn họ sao.

Lý Lê Hoa cười nói: “Ông chủ, ông tin tưởng chúng ta?” Nếu đảm bảo với người ta, như vậy tất nhiên là phải gánh vác trách nhiệm nhất định.

Ông chủ hiệu sách nói: “Có thể làm buôn bán ở chỗ này, không có chút môn đạo sao được? Ta nghe khẩu âm các ngươi, chính là ngườ bản địa này, ta cũng không sợ các ngươi chạy, hơn nữa, dùng chút tiền nhận thức vài người, cũng không tồi.”

Ông nghĩ chính là, nam nhân này viết chữ vô cùng tốt, ông nói đỡ mấy câu, về sau người này sẽ chép sách lâu dài cho mình, đó chính là đường kiếm tiền lâu dài, người làm buôn bán sao có thể làm mình thâm hụt tiền được?

Hai người kia vừa thấy chính là tay mơ, hoàn toàn không hiểu cong cong vòng vòng trong làm ăn buôn bán, đoán chừng cũng do quá túng quẫn.

Phố phường bình thường, cũng có nhiều đạo lý như vậy, thật không thể xem thường bất kỳ người nào.

Cho nên ông chủ hiệu sách liền mang hai vợ chồng này đi tú phô, ông ta quả nhiên quen thuộc với bà chủ tú phô, mang người qua, bà chủ tú phô lão nghe xong nói: “Ngươi là muốn lấy về làm kiếm tiền công, hay là muốn mua nguyên liệu tự mình thêu? Mặt khác, ngươi biết thêu cái gì?”

Lý Lê Hoa nói: “Nếu không ta thêu mấy đường cho bà nhìn xem?” Chỉ nói, cũng không làm người nhìn ra được.

“Vậy cũng được. Lão Hoàng, lão nếu còn có việc, cứ đi trước, người ở chỗ này, ta một nữ nhân, ban ngày ban mặt, cũng không thể làm gì nàng.” Bà chủ tú phô nói.

“Cũng được, vợ chồng các ngươi thấy thế nào?” Ông chủ hiệu sách hỏi.

Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh cùng gật đầu, hiện tại việc cần kíp hàng đầu là kiếm tiền, lại nói, bọn họ cũng không có gì đáng giá để người khác mưu đoạt.

Huống chi, ở trong cung, người âm hiểm nhất cũng từng đấu qua, thật đúng là không để người xấu bình thường vào mắt.

Triệu Thủy Sinh và ông chủ hiệu sách rời khỏi, bà chủ tú phô nói: “Ngươi thêu một đóa hoa đào cho ta xem, thêu phẩm tú phô của này của ta, ít nhất có thể thêu hoa, nếu không tốt, ta cũng không thể lấy.”

“Đó là tất nhiên.” Lý Lê Hoa cầm lấy kim chỉ, thêu hoa trước mặt bà chủ tú phô, ngoại trừ ban đầu còn hơi không quen, thời gian còn lại càng lúc càng thuận.

“Ta thêu tốt rồi, bà chủ nhìn xem.” Lý Lê Hoa tự mình thêu một đóa hoa đào cho bà chủ tú phô, bà chủ tú phô vừa thấy, trong lòng vui vẻ, bất quá trên mặt lại rất bình tĩnh, “Còn được, ta xem tay nghề của này ngươi, không bằng giúp cửa hàng này của ta làm thêu phẩm đi. Mỗi cái thêu phẩm của ta, dựa theo trình độ phức tạp giá cả cũng khác, người làng trên xóm dưới đều mua đồ ở nơi này của ở ta, giá cả không cần phải nói, ta cũng sẽ không lừa ngươi. Ngươi có thể hỏi thăm người khác, nếu giá cho ngươi thấp, ngươi cứ việc tới tìm ta.”

Thôn phụ này, chỉ nhìn thì không biết được, không ngờ tay nghề thêu hoa thật sự rất không tồi.

Nàng còn có mấy đại kiện, bất quá, hiện tại còn chưa thể đưa nàng, dù sao cũng phải chờ một mấy ngày lại nói.

“Hoàng lão bản có thể đưa chúng ta tới nơi này của ngài, chúng ta tất nhiên là tin được ngài, nếu được, hiện tại ngài dễ dàng chút với ta, mấy ngày nay ta đều ở trấn trên, thêu tốt rồi, sẽ mang lại đây cho ngài.”

Dù sao nàng cũng không nghĩ vẫn luôn thêu hoa, hiện giờ là trong tay không có tiền, cho nên đây mới là biện pháp duy nhất.

Chờ thật sự phân gia khỏi Triệu gia, một đoạn thời gian nàng chỉ thêu một đại kiện là đủ rồi.

Thêu hoa hai mắt thương tổn rất lớn, nàng không muốn còn chưa già, mắt đã mờ.

Bà chủ tú phô cũng không nói nữa, cầm vài cái đưa cho Lý Lê Hoa.

Lý Lê Hoa nghĩ, mình hiện tại đi nơi khác, cũng không có chỗ nào, cũng không có tiền, không bằng ở chỗ này thêu trước một cái? Bà chủ tú phô khẳng định là vui.

Vì thế Lý Lê Hoa liền đưa ra thỉnh cầu, bà chủ tú phô nói: “Được, việc này cũng không là gì.”

Từng nhà có khó xử của từng nhà, bà chủ tú phô muốn lưu tú nương tốt này, tất nhiên là đáp ứng luôn miệng.

“Ngươi đi viện phía sau, bên kia ánh sáng tốt, chờ tướng công của ngươi đi.”

“Được, đa tạ lão bản.”

“Đa tạ cái gì? Ngươi sớm một chút thêu tốt, ta cũng sớm một chút kiếm tiền, con người của ta, nói lời giữ lời.”

Lý Lê Hoa được nơi ở tốt, cố gắng thêu thật nhanh, mãi cho đến giữa trưa lúc ăn cơm, nàng nghĩ nên đi ra ngoài một chút, miễn cho đôi mắt nhức mỏi, cáo từ bà chủ tú phô.

Trong tay còn có mấy văn tiền, nàng quyết định mua mấy cái bánh bao, cũng đủ lấp bụng.

Vốn dĩ có bánh bao thịt, đáng tiếc giá cả gấp hai bánh bao chay, nàng chịu đựng xúc động không tiêu phí tiền, mua mấy cái bánh bao chay, bảo người dùng lá sen bọc lại, đi qua hiệu sách bên kia.

Ông chủ hiệu sách không ở đó, chỉ còn một tiểu nhị, bất quá tiểu nhị này buổi sáng từng gặp qua Lý Lê Hoa, thấy nàng tới, vội đi vào gọi Triệu Thủy Sinh ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio