Không như hầu hết các đệ tử, những tuyển thủ dự thi khác sinh lòng e ngại, Mộng Đoạn lại rất có hứng thú đối với Vương Chi. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém đối phương cả, bất kể ở thời điểm hiện tại thực lực hắn có yếu hơn đi nữa. Đây không phải bởi hắn mang thân phận Linh tử Cửu Âm Giáo – kẻ đi ra từ đại thế lực thuộc một giới diện cao cấp – mà là do chính bản thân hắn, chính tâm tính của hắn.
Tầm mắt của hắn rất cao, căn bản không phải người thường có khả năng thấy được. Đừng nói những kẻ đồng trang lứa, cùng tu vi, dù cho đó có là cường giả, chân nhân cũng chưa chắc khiến hắn xem trọng.
Tuy rằng hắn không biết mình là ai, sinh ra ở đâu và tại sao lại lưu lạc đến Vân Lam đại lục nhưng dựa vào vô số ký ức trong đầu, dẫu rất mơ hồ thì vẫn đủ để hắn nhận ra được một vài thứ.
Trong số đó, có một vài hình ảnh, một vài khái niệm đã vượt ra khỏi nhận thức của con người ở thế giới này. Ví như... Tiên, thần, cõi Phù Thiên...
Hắn tin tưởng lai lịch của mình cũng chẳng phải tầm thường. Một ngày nào đó, hắn chắc chắn sẽ đạt đến một cảnh giới rất cao mà có thể là không một ai ở thế giới này có khả năng đạt tới. Ít nhất thì hắn chưa bao giờ nghe nói nơi đây có tồn tại thần. Còn tiên nhân, không hơn gì truyền thuyết.
Vương Chi lợi hại thì lại thế nào? Chẳng phải cũng chỉ là con người ở nơi nhỏ bé này thôi ư.
Hứng thú, đó là tất cả những gì Mộng Đoạn dành cho Vương Chi, không hơn.
Và dám cá là ngoài hắn ra thì không ai ở đây lại nghĩ về Vương Chi như vậy hết. Thậm chí dù cho đó có là Hoàng Thiên Hóa, hay là Cố Hồng Nhan đi nữa.
Nếu là trước hôm nay, trước khi Linh anh tiểu Na Trát xuất hiện, có lẽ ít nhiều Cố Hồng Nhan còn cảm thấy hứng thú với Vương Chi. Nhưng hiện tại thì không. Nàng đã chẳng còn hứng thú nữa rồi. Đơn giản là lòng hiếu kỳ của nàng đã vượt quá giới hạn. Nó đã chuyển sang một trạng thái khác. Cái trạng thái mà chính bản thân Cố Hồng Nhan nàng cũng không biết nên gọi nó là gì.
Mọi việc đã diễn ra, chúng thật quá bất thường, quá ngoài ý muốn, đến mức làm cho cảm xúc của nàng bị đảo lộn hết cả lên.
“Vương Chi à Vương Chi, rốt cuộc thì ngươi là loại người nào đây...”. – Thần sắc phức tạp, Cố Hồng Nhan thầm nói.
Thật trùng hợp, ở bên kia, cũng đang đứng trên Phong Vũ Kỳ Bàn làm một khán giả bất đắc dĩ, Công Tôn Tiểu Điệp nhủ thầm: “Quả nhiên là quái vật”.
Không có được kiến thức sâu rộng như Cố Hồng Nhan, Hoàng Thiên Hóa hoặc là Mộng Đoạn, Công Tôn Tiểu Điệp hoàn toàn mù tịt trong chuyện vừa mới xảy ra. Mà nói thế thì hơi quá, thật ra thì hắn cũng biết được một chút. Tối thiểu thì hắn cũng nhận ra cái thứ nhỏ nhỏ xinh xinh đã nuốt chửng Vương Tuyết Nghi kia là một Linh anh hình người.
Nhưng... Ngoài đó ra thì thực sự là hắn chẳng còn biết được gì nữa đâu. Mấy câu hỏi đại loại như làm sao trong bụng Vương Chi lại tồn tại một Linh anh, rồi Linh anh kia có đúng là của hắn hay không,..., Công Tôn Tiểu Điệp thật tình chẳng muốn hỏi. Và thực tế thì hắn đã lựa chọn bỏ qua những câu hỏi.
Mấy thứ không biết thì nghĩ làm chi chứ? Cần gì phải tự làm khổ mình.
Đối với Vương Chi, ngay từ sớm Công Tôn Tiểu Điệp đã nhìn ra “bản chất” của đối phương rồi. Một con quái vật, hơn nữa lại còn có chút điên loạn đấy.
Điều bất thường xảy ra trên người một kẻ bất thường thì âu cũng là bình thường.
Thoạt nghe thì hơi kỳ lạ nhưng Công Tôn Tiểu Điệp quả chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên khi chứng kiến Linh anh hình người tiểu Na Trát bay ra rồi lại bay vào bụng Vương Chi kia cả. Nếu như có gì đó thay đổi trong hắn thì đấy chính là củng cố nhận định, rằng Vương Chi là một quái vật thực thụ.
...
Lời bình phẩm của Mộng Đoạn, tự hỏi của Cố Hồng Nhan, nhận định của Công Tôn Tiểu Điệp, toàn bộ Vương Chi đều không biết. Mà dù có biết thì e là lúc này hắn cũng chăng có tâm tư đâu đi để ý.
Những gì vừa xảy ra, hắn nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận được. Vương Tuyết Nghi đến cuối cùng vẫn muốn lấy mạng hắn...
Nàng hận hắn đến mức này sao?
Hắn vốn định sau khi nàng tự phế bỏ tu vi thì sẽ chuẩn bị cho nàng một ít đồ vật linh tinh để nàng có thể sống cuộc đời phàm nhân sung túc, yên bình...
Có ngờ đâu...
Nàng thà chết, thà lôi hắn theo cùng cũng không muốn tiếp nhận cuộc sống đó...
Rốt cuộc là nàng hận hắn đến cỡ nào mà lại như vậy?
Hắn nghĩ bây giờ mình đã thật sự hiểu tại sao năm đó nàng phải hủy hoại hắn đến nhường ấy.
Nỗi hận của nàng... Quá lớn. Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng, tổn thương mà năm xưa nàng chịu, nó cũng lớn như thế.
Chuyện năm xưa, ai là người có lỗi? Kết quả hôm nay, lỗi lầm lại là do ai?
“Ái ân xưa ai cam ai nguyện?
Oán thù nay... Ai nguyện ai cam?...”.
Vẫn là hai câu hát đau lòng trong khúc “Thương Tâm Vẫn” Vương Chi vẫn thường hát, thế nhưng hôm nay, thế nhưng lúc này, ý nghĩa của nó đã khác đi rất nhiều, cũng như lòng hắn.
Bỗng chốc, hắn chợt thấy mình như già đi trăm tuổi, hai mắt nhòe cay, chân đang đứng mà như lung lay sắp ngã...
Đứa trẻ năm xưa, Vương Tuyết Nghi ngày nay, bọn họ đều đi cả rồi... Đều đi cả rồi...
“Tách tách... Tách...”.
“... Tách...”.
Cuối cùng thì Vương Chi cũng đã rơi nước mắt. Dường như đây là lần đầu tiên hắn vì Vương Tuyết Nghi mà khóc, vì nàng mà thương tâm. Và đây cũng là lần đầu tiên, hắn thật sự nghĩ đến nàng, thấu hiểu nàng...
Nhưng... Hết thảy đều muộn cả rồi.
...
Chứng kiến bộ dáng thất hồn lạc phách của Vương Chi, Lăng Tố bất giác cũng nghe lòng nhói đau.
Nàng bước đến bên cạnh hắn, thay vì những câu hỏi thì nàng lại đặt bàn tay mình lên cánh tay hắn, giữ im lặng.
Nàng tin vào trực giác của mình. Nàng tin Vương Chi vẫn là Vương Chi.
...
Thời gian không dài, tâm tình Vương Chi đã phần nào bình ổn lại. Hắn quay sang nhìn Lăng Tố, chẳng cần nàng hỏi mà tự động giải đáp:
“Vừa rồi nàng ấy muốn tự bạo Linh châu”.
“Vậy nàng ấy...”.
Mặc dù Lăng Tố nói chưa hết lời nhưng Vương Chi vẫn dễ dàng hiểu được. Hắn đáp, zha giọng lạc đi hẳn: “Đã triệt để không còn nữa rồi”.
...
Sau một thoáng trầm mặc, Lăng Tố chợt lên tiếng: “Vương Chi, ta và Tâm Lan, chúng ta...”.
Tới đó thì nàng đột nhiên dừng lại, chẳng nói thêm nữa. Không phải bởi nàng không muốn mà thật sự không biết phải nói thế nào. Tuy rằng hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, chân tướng năm xưa đã được phơi bày, thế nhưng quan hệ giữa nàng và Vương Chi, nàng vẫn chưa biết nên gọi nó là gì. Bất kể nàng và hắn có từng phát sinh quan hệ trong quá khứ, và thậm chí bây giờ còn có chung một đứa con đi nữa thì rốt cuộc vẫn là không danh không phận.
Danh bất chính, ngôn làm sao thuận đây?
Nhận ra sự khác thường của nàng, Vương Chi nghi hoặc: “Trung Liên?”.
“Ta...”.
Chỉ một chữ rồi Lăng Tố lại cúi đầu im lặng. Nàng vẫn không thể tự mình nói ra được.
“Trung Liên”.
Đối diện, giọng Vương Chi lại truyền đến: “Nàng có đồng ý... Làm đạo lữ của ta không?”.
Mặc dù tiếng Vương Chi chẳng lớn gì mấy nhưng khi lọt vào tai Lăng Tố thì lập tức khiến toàn thân nàng khựng lại, không chỉ tay chân, dáng vẻ mà hơi thở cũng nhất thời bị ngưng trệ.
Một cách chầm chậm, Lăng Tố ngước mặt lên.
Với đôi mắt ướt không giấu nổi vui mừng, nàng ngập ngừng lên tiếng:
“Vương Chi, câu nói này... Ngươi bắt ta đợi lâu quá”.
Nỏ nụ cười ấm áp như gió xuân – thứ mà chưa một ai từng nhìn thấy nó xuất hiện, kể cả những người thân thuộc nhất là Lăng Mị và Tâm Lan, nàng gật đầu: “Ta đồng ý”.
Mặt đối mặt, mắt trong đáy mắt, Vương Chi và Lăng Tố, cả hai đứng đấy, chẳng ai nói thêm gì.
Lời nói bây giờ đã không còn cần thiết nữa rồi.