Phù Thiên Ký

chương 392: chìm đắm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trái với sự khẩn trương trong lòng Hạ Vũ, Thu Phong, Lạc Mai Tiên lại hết sức bình thản, đến độ hững hờ.

Đứng cạnh hồ, nàng thoáng nhìn qua mặt nước rồi chậm rãi hạ mình ngồi xuống, dĩ nhiên là không phải theo kiểu thô lỗ nào đó. Mỗi cử chỉ của nàng đều rất cao nhã, đơn cử như những ngón tay đang chìm trong nước hiện giờ vậy, dù lên xuống hay trái phải, đưa theo hướng nào thì cũng đều luôn rất nhẹ nhàng, từ tốn...

Sau một lúc cảm nhận, Lạc Mai Tiên đem tay thu về, đứng dậy rồi phẩy nhẹ ra hiệu cho hai tì nữ của mình:

“Được rồi”.

Nghe vậy, trong lòng hai tì nữ Hạ Vũ, Thu Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng ai bảo ai, cả hai cùng cúi đầu rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Trước nay đều luôn là như vậy, các nàng không được phép ở lại khi đại công chúa của mình bắt đầu tắm rửa.

...

Hạ Vũ, Thu Phong hiện đã ra ngoài, cửa phòng cũng đã được khép kín, bên trong chỉ còn lại mỗi mình Lạc Mai Tiên với những trĩu nặng trong lòng.

Nàng thật sự rất mệt mỏi. Nếu như vừa rồi Hạ Vũ, Thu Phong cố nặn ra một dáng vẻ tự nhiên thì Lạc Mai Tiên nàng, dù không nặn nhưng cũng có khác gì đâu.

Bình thản? Hờ hững?

Chỉ vì lòng nàng quá nặng, tâm trí nàng quá mỏi mệt thôi.

Hoàn toàn khác hẳn với thời điểm đối diện cùng Vương Chi, giờ phút này Lạc Mai Tiên thấy mình như chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa. Nàng muốn một thứ gì đó có thể gột rửa đi những phiền muộn trong lòng. Một ít nước ấm vương mùi hương Huyết Diễm, biết đâu sẽ làm vơi đi phần nào mỏi mệt. Dù chỉ là một chút...

Cánh tay đưa lên, những ngón tay bắt đầu di chuyển, theo từng động tác của Lạc Mai Tiên, chiếc váy dài đơn sắc đang khoác trên người nàng cũng dần được nới lỏng, cuối cùng thì trút xuống hẳn.

Đêm nay nàng mặc không nhiều, trừ bỏ lớp váy dài bên ngoài thì bên trong cũng chỉ còn lại duy nhất một chiếc áo lót màu đen in lên vài đóa hoa màu đỏ bắt mắt, còn ở phía dưới... Nó hoàn toàn trống không. Tất nhiên là nàng chẳng có sở thích thả rong vùng dưới, bình thường nàng vẫn luôn ăn mặc rất kín đáo, dù là trên hay dưới thì nội y đều đủ cả. Đêm nay... Chỉ là một ngoại lệ. Một chân nhân Linh anh cảnh như nàng khẳng định sẽ không quên, như vậy hẳn là nàng cảm thấy không cần thiết.

Nhưng dù là gì đi nữa, nhiều hay ít, đủ hay thiếu thì lúc này hết thảy đều như nhau, cuối cùng vẫn là bị cởi xuống.

Sau bộ váy dài, Lạc Mai Tiên lại tiếp tục đem chiếc áo lót màu đen hoa đỏ của mình cởi ra. Tùy tiện đặt tất cả trên sàn nhà, theo những bậc thang, nàng đưa chân tiến dần xuống dưới hồ.

“Bì bõm...”.

“... Bì bõm...”.

...

Bước chân dù chậm rãi nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để cơ thể hoàn mỹ của Lạc Mai Tiên hoàn toàn đắm trong nước. Từ chân đến đầu, toàn bộ đều đã chìm xuống dưới.

Khỏi phải nói, Lạc Mai Tiên tất nhiên đã cố tình làm thế. Nàng đã tự dìm mình xuống tận đáy hồ. Rồi sau đó... Nằm im bất động.

Một phút... Hai phút... Năm phút... Mười phút...

Thời gian vẫn cứ âm thầm trôi đi, và Lạc Mai Tiên, nàng vẫn cứ nằm yên dưới đáy hồ như cũ. Tay buông lỏng, mắt nhắm nghiền, mũi ngừng thở...

...

Nhưng mọi thứ rồi cũng kết thúc. Qua gần nửa giờ trầm mình dưới đáy hồ, Lạc Mai Tiên rốt cuộc đã dừng hành động kỳ quặc của mình lại. Đôi mắt nàng vừa mới mở ra, và dĩ nhiên là nó đã chẳng còn bên dưới mặt nước nữa. Nàng đã trồi lên.

“Ha a a a...”.

Thở ra một hơi dài khác lạ, Lạc Mai Tiên đưa cả hai tay lên mặt, chầm chậm vuốt xuống.

Vuốt xong, thay vì thu về hay làm ra một động tác, một cử chỉ nào khác thì nàng lại để đôi tay của mình yên vị, hai bàn tay vẫn đặt trên gương mặt, che ngay trước miệng.

Cứ thế, nàng giữ chúng trong im lặng thêm một đỗi rất lâu nữa. Để rồi khi bỏ xuống, cả người nàng lại ngã ra sau, lại lần nữa chìm xuống đáy hồ...

...

...

Sáng hôm sau.

Trên bờ hồ, một thân ảnh đang ngồi lặng lẽ, mắt đầy nỗi ưu tư. Có điều thân ảnh này lại khá nhỏ nhắn, tuổi ước chừng mười một mười hai là cùng, rõ ràng chỉ là một cô bé.

Cô bé này đương nhiên không phải do Lạc Mai Tiên biến thành, đơn giản vì nơi này không phải “Thu” phòng bên trong tòa chính điện của phủ thành chủ, vị trí của nó thuộc về Thác Phủ. Đây là chỗ ở của gia đình Thác Bất Thế. Và người đang ngồi lặng lẽ trên bờ hồ kia, cô bé cũng chẳng ai xa lạ, đích thị là bằng hữu tốt nhất của tiểu công chúa Lạc Lâm: Thác Đán.

Hôm đó, sau khi bị lực lượng trận pháp bao quanh Lạc Hoa Viên đánh bất tỉnh, mặc dù thần hồn có tổn hại một chút nhưng sau mấy ngày điều trị thì tình trạng Thác Đán đã tốt lên rất nhiều.

Không như Lạc Lâm, cô bé đã tỉnh dậy từ sớm. Dẫu vậy, so với hôm đó thì tâm trạng cô bé vẫn chẳng khá lên chút nào, hoàn toàn ngược lại, nó càng thêm tồi tệ.

Thông qua phụ thân Thác Bất Thế của mình, Thác Đán đã biết được lý do tại sao hôm đó mình gọi mãi mà vẫn không thấy Lạc Lâm ư hử gì. Người bằng hữu tốt nhất kia của cô bé đã xảy ra chuyện. Mặc dù phụ thân chỉ nói qua loa nhưng cô bé sao lại chẳng hiểu tình trạng đã rất nghiêm trọng chứ.

Tuy mọi việc diễn ra sau đấy Thác Đán đều không thấy được nhưng qua tìm hiểu, cô bé ít nhiều cũng biết một hai. Chuyện Lạc Lâm mang trong mình thể chất đặc biệt từ lâu cô bé đã nghe qua, chỉ là cô bé không nghĩ nó lại nghiêm trọng tới mức này. Mấy mươi cường giả đỉnh cấp cộng thêm mấy chân nhân Linh anh cảnh, hơn nữa lại còn có Phong Thiên Đàn hỗ trợ, vậy mà vẫn chẳng phong ấn sinh mệnh lại được...

Chuyến đi đến đế đô kia, liệu rằng nó có giúp được cho Lạc Lâm...

Hiện tại Thác Đán vẫn còn chưa biết rằng Lạc Mai Tiên đã trở về. Vì vậy, tình hình của Lạc Lâm thế nào cô bé cũng không rõ. Và cũng chính bởi không biết, không rõ mà trong lòng cô bé vẫn đang hy vọng, vẫn đang cầu nguyện. Cô bé mong người bằng hữu kia của mình sẽ bình an qua khỏi.

Trăm năm phong ấn, đấy quả thật là một tin dữ đối với Thác Đán. Lúc mới nghe cô bé đã lặng người đi. Nhưng cô bé đã chẳng thể ngờ rằng đấy vẫn mới chỉ là phần mở đầu, và đoạn sau, nó lại càng khiến cô bé chết lặng.

“Dù đã rất nỗ lực nhưng đại công chúa và mọi người vẫn chẳng thể tiến hành phong ấn sinh mệnh Lạc Lâm lại được...”, mấy lời ấy, chúng như một đòn giáng thẳng vào đầu Thác Đán, khiến cô bé bị sốc mạnh.

Những ngày này, trong khoảng thời gian Lạc Mai Tiên đưa Lạc Lâm đến đế đô để tìm biện pháp cứu chữa, Thác Đán đã luôn lo lắng, đã luôn bất an. Và càng lo lắng bất an thì cô bé lại càng âm thầm cầu nguyện.

Đáng tiếc... Đáng tiếc thực tế đã không được như Thác Đán mong đợi. Chuyến đi đến đế đô kia của Lạc Mai Tiên đã kết thúc trong vô vọng rồi. Lạc Lâm, cơ thể cô bé đang dần lão hóa, và sớm thôi nó sẽ trở nên già nua rồi chết đi...

Theo mặt nào đó, có lẽ Thác Đán đừng nên biết về tình trạng hiện tại của Lạc Lâm sẽ tốt hơn. Ít nhất như thế cô bé sẽ còn hy vọng, còn một chút niềm tin vào một điều tốt đẹp...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sự thật thì vẫn luôn là sự thật. Trốn tránh dĩ nhiên có thể, thế nhưng liệu rằng sẽ trốn được bao lâu đây? Cuối cùng thì vẫn phải đối mặt với thực tại. Lẩn trốn chưa bao giờ là cách giải quyết vấn đề cả.

Thác Đán phải đối mặt. Có người đã quyết định như thế. Và người đó, nàng đã ở đây, bên cạnh hồ nước này rồi.

Thân hình cao ráo, làn da trắng xám, tai dài nhọn hoắt, dung nhan mĩ miều, đấy là tướng mạo của người vừa đến. Nhìn bề ngoài thì tuổi nàng không lớn, chỉ độ hai chín hay ba mươi là cùng. Tất nhiên đó chẳng thể nào là tuổi thật được. Nàng là tu sĩ, không thể dựa vào hình thức mà phán đoán tuổi tác cao thấp nhiều ít. Có điều, ở một khía cạnh khác thì nó lại là những dấu hiệu rất đặc trưng để nhận biết. Đấy là chủng loại. Nữ nhân mới đến này, nàng là một tộc nhân của bộ tộc Hắc Ám Tinh Linh thuộc tầng lớp cao đẳng xếp dưới đại ác ma một bậc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio