"Không đúng".
Lạc Lâm ngẫm nghĩ một đỗi thì lắc đầu phủ định: "Tiểu Quỷ sư phụ ngươi nói dối. Nàng ta nếu không phải tì nữ của ngươi thì sao hôm qua vừa nhìn thấy ngươi thì liền gọi ngươi là công tử?".
Lạc Lâm nàng rành rành là đã tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được a. Cô gái kia, nàng ta vừa ngước mặt lên nhìn Thi Quỷ là liền gượng người ngồi dậy, ôm chầm lấy hắn rồi gọi "Công tử... Công tử..." kia mà.
Mới gặp nhau lần đầu? Mới gặp lần đầu mà cô gái kia lại tự dưng gọi hắn là công tử sao? Lại còn ôm chầm lấy hắn khóc nức nở? Rồi thì... xin được hôn nữa...
Nếu chẳng phải thân thuộc, nếu chẳng phải là công tử của nàng thì làm sao nàng lại có những lời nói cùng hành vi thế kia được?
"Lẽ nào Tiểu Quỷ hắn vì sợ ta đem chuyện tì nữ của hắn đi đến Đà Lan Giới nói lại với tỷ tỷ nên đang tìm cách phủ nhận...".
"Nếu quả đúng như vậy thì những lời hắn nói với tỷ tỷ, nguyên do đã đưa hắn đến Đà Lan Giới, nó vốn cũng không đúng sự thật. Tiểu Quỷ hắn đã cố tình lừa dối tỷ tỷ...".
Lạc Lâm càng nghĩ thì lại càng thấy suy luận của mình hợp lý. Và càng thấy hợp lý thì trong dạ nàng lại càng lo lắng bất an. Bộ dạng cảnh giác, nàng đưa chân ra sau, chậm rãi lùi lại...
Thái độ cùng hành vi kia của Lạc Lâm, Thi Quỷ tất nhiên đều biết được, dẫu vậy, hắn vẫn chẳng bận tâm làm gì. Đơn giản là vì hắn không cần phải.
Vẫn trong tư thế tay đặt lên bia mộ trống không, Thi Quỷ hồi đáp:
"Lạc Lâm, ta không gạt ngươi. Ta và cô gái đang nằm dưới mộ này vốn chưa từng gặp nhau trước đây. Ta không phải công tử của nàng cũng giống như nàng không phải tì nữ của ta".
"Hôm qua, ta nghĩ là do nàng bị khủng hoảng, tâm trí mất cân bằng cho nên đã nhìn lầm, tưởng rằng ta là công tử của nàng".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... Những gì ngươi nói là thật? Nàng ta chỉ là nhận lầm người?". - Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Lâm rốt cuộc chẳng thể nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
Vốn ý định ban đầu của nàng là tạm thời thỏa hiệp, im lặng nghe theo Thi Quỷ. Thế nhưng trong lòng nàng, sự hiếu kỳ, nỗi thắc mắc nó cứ liên tục thôi thúc. Nàng thực sự là nhịn không nổi.
Âm thầm trấn an mình rằng Nghinh Tử vẫn đang bảo vệ trong bóng tối, Lạc Lâm chỉ ra điểm bất hợp lý:
"Nếu mà quả đúng là nàng ta nhận lầm người, vậy tại sao ngươi lại còn hùa theo? Ngươi để nàng ấy ôm ngươi, đáp ứng hôn nàng... Còn nữa, ngươi đã rất dịu dàng lau nước mắt, giúp nàng sửa sang lại mái tóc, khuôn mặt, thậm chí thời điểm ra tay giết nàng ngươi cũng thi pháp để nàng chẳng bị đau đớn gì. Chưa hết, lúc giết nàng xong, Tiểu Quỷ sư phụ ngươi rõ ràng là đã rất... rất không tốt. Ngươi ôm theo thi thể nàng, bay đi bay lại cố tâm tìm kiếm cho nàng một nơi bảo địa rồi mới chịu an táng...".
Sau cùng, Lạc Lâm chốt hạ: "Nếu như nàng ta không phải tì nữ của ngươi, ngươi tại sao phải làm những việc đó? Thái độ cùng cử chỉ của ngươi cho thấy ngươi rõ ràng rất có cảm tình với nàng...".
Trước những lý lẽ, cũng có thể xem là chất vấn của Lạc Lâm, Thi Quỷ từ đầu đến cuối đều bình thản đứng nghe, thần sắc chưa từng dao động qua dù chỉ một lần. Để rồi sau đó, khi nghe xong thì hắn chậm rãi hạ mình ngồi xuống, tay vuốt nhẹ bia mộ, cất giọng xa xăm:
"Lạc Lâm, ngươi không hiểu... Trên thế gian này, có một thứ gọi là "đồng cảm"...".
"Ta... chỉ là đồng cảm".
Đồng cảm?
Lạc Lâm thầm lặp lại hai chữ ấy, trong lòng ngờ vực không thôi. Đối với lời biện minh này của Thi Quỷ, nàng căn bản là chẳng mấy tin tưởng.
"Đồng cảm gì chứ, quỷ mới tin ngươi...".
...
"Lạc Lâm".
Đang đứng cúi đầu suy tư, Lạc Lâm bất ngờ bị gọi thì liền ngẩng mặt nhìn lên.
Vừa lúc, tiếng Thi Quỷ cũng truyền tới:
"Đi thôi".
Lời ra hết cũng là lúc Thi Quỷ tung người lên không, một đường bay thẳng về phương nam.
"Chẹp... Cái gì thì cũng từ từ, có ai đuổi bắt ngươi đâu chứ...".
Lạc Lâm bất mãn lầm bầm một câu, kế đấy thì thoáng liếc nhìn lại ngôi mộ, thở dài mà rằng:
"Ài... Ngươi thật đáng thương, ngay đến bia mộ cũng chỉ là vô danh vô tự...".
Nói xong, nàng khe khẽ lắc đầu rồi cũng nối gót Thi Quỷ bay đi.
Và như thế, nơi đây đã chẳng còn ai, chẳng còn một người nào nữa hết. Tiểu cốc vô danh lại trở về với sự hoang vu, tĩnh lặng vốn có của mình. Không gì thay đổi, trừ một thứ: một ngôi mộ. Một ngôi mộ không tên tuổi, không hương khói nhan đèn.
Tiểu cốc vô danh, mộ người cũng vô danh... Hình ảnh sao mà thê lương ảm đạm...
...
...
Trưa hôm đó.
Thi Quỷ và Lạc Lâm, cả hai sau khi rời khỏi tiểu cốc vô danh nọ thì liền bay xuống phương nam, kế đến lại chuyển hướng về phía tây nam, dọc theo dãy Ai Lão Sơn tiếp tục lùng quét đạo tặc.
Lẽ dĩ nhiên, hành trình truy quét này của bọn họ chẳng thể nào là tùy tiện được. Hết thảy đều đã được Thi Quỷ tính toán cẩn thận. Về cả hai khía cạnh: thời gian và địa điểm.
Hành động của hắn, nó không phải tự phát mà vốn đã được phân công hẳn hoi. Những sào huyệt cần hắn diệt yLiyb trừ, nó đã được khoanh vùng cụ thể.
Tương tự như sào huyệt của đám người Thiên Nguyên hôm qua, bây giờ Thi Quỷ chính là đang tìm đến một hang ổ đạo tặc khác, trong phạm vi mà bản thân đã được phân phó.
Chỗ này là một ngọn núi, thuộc phạm vi hai trăm dặm vòng ngoài của dãy Ai Lão Sơn, tên gọi chỉ duy nhất một chữ: "Thang".
So với Đàm Nghi Sơn của đám người Thiên Nguyên thì Thang Sơn nhỏ hơn một chút, số lượng ma thú bên trong núi tính ra cũng chẳng nhiều, tu vi cao nhất bất quá Linh châu đệ tứ trọng, chỉ hơn Lạc Lâm một trọng.
Lạc Lâm và Thi Quỷ, hai người bọn họ chính là đang ở đây, tại Thang Sơn này, cách đầu phía bắc khoảng độ ba dặm.
Giống như lần trước, lần này Thi Quỷ và Lạc Lâm vẫn theo phương thức cũ mà xuất hiện. Công khai minh bạch, đường đường chính chính.
Và cũng bởi vì là gióng trống khua chiêng như vậy nên giờ phút này đây, cảnh tượng ở Đàm Nghi Sơn lại một lần nữa được tái hiện. Thi Quỷ cùng Lạc Lâm, cả hai lại tiếp tục bị đạo tặc bao vây. Khác chăng là hiện tại, số đạo tặc đã nhiều hơn mà thôi.
Nếu trước đó, đạo tặc ở Đàm Nghi Sơn chỉ có mấy mươi người thì hiện tại, số lượng đạo tặc ở Thang Sơn này đã lên đến gần hai trăm người. Quy mô quả đã tăng lên không ít.
Có điều, cũng chỉ là quy mô, là số lượng, chứ bằng xét đến chất lượng...
Thang Sơn căn bản là chẳng thể bì được với Đàm Nghi Sơn.
Tại Đàm Nghi Sơn, đạo tặc tuy rằng chỉ có mấy mươi tên nhưng đều là từ cấp cao thủ trở lên, tu vi thấp nhất cũng đã là Linh châu đệ tam trọng. Trong khi đó, đám đạo tặc ở Thang Sơn này, gần hai trăm đạo tặc nhưng đạt tới cảnh giới Linh châu cũng chỉ có hai mươi ba tên, phần còn lại, tu vi bất quá mới chỉ là Linh tuyền cảnh hậu kỳ và thậm chí còn có cả trung kỳ nữa.
Thủ hạ là như vậy, thực lực ở hai nơi khá chênh lệch. Riêng phần thủ lĩnh...
Cũng lại là một sự chênh lệch nữa.
Ở đây, Thang Sơn này mặc dù cũng có hai tên cường giả Thiên hà cảnh tọa trấn nhưng cảnh giới chẳng qua mới là đệ nhất trọng mà thôi...
So với Đàm Nghi Sơn thì Thang Sơn quả thực là yếu hơn nhiều lắm.
...
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi mau ra tay đem bọn chúng giết hết đi". - Đứng giữa vòng vây của đám đạo tặc, Lạc Lâm kéo áo Thi Quỷ, giục.
Đối với đám đạo tặc trước mặt này, nàng thật rất là chán ghét. Từ nãy giờ, từ lúc nàng và Thi Quỷ xuất hiện, con mắt bọn chúng cứ nhìn chằm chằm vào nàng, trăm tên như một, tên nào cũng hau háu như hổ đói muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống ngay vậy.
Thân là một nữ nhân, một công chúa, một đại ác ma cao quý lại bị hàng trăm ánh mắt của đám đạo tặc thấp hèn soi mói từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, Lạc Lâm nàng sao có thể không khó chịu cho được?
Trong số gần hai trăm tên đạo tặc kia, có cả tá đang chảy nước miếng ròng ròng, thậm chí có tên còn vừa nhe răng nhìn nàng vừa cho tay xuống đũng quần nữa a...
Ghê tởm. Lạc Lâm nàng cảm thấy thật là ghê tởm.
Cái đám đạo tặc kia, nàng chẳng muốn nhìn bọn chúng thêm một giây nào nữa hết.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi mau giết đi. Mau giết hết bọn chúng đi!".