Hiện tại, “thùng phuy” đã thôi khóc lóc. Thay vì khóc thì hắn lại bắt đầu cười. Cười rất to.
“Ha ha ha! Cá tính! Ha ha...”.
“Đại mỹ nhân, nàng thật là cá tính! Thật là cá tính! Ha ha ha! Ha ha...”.
Mang theo tấm thân ục ịch của mình, “thùng phuy” chạy lại chỗ tên thủ lĩnh còn lại, vỗ vai nói:
“Nhị đệ, ngươi thấy không? Đại mỹ nhân của chúng ta thật là quá cá tính...”.
Với sắc mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ, tên thủ lĩnh thứ hai có chút bất đắc dĩ:
“Đại ca, huynh đừng có chơi đùa nữa. Nếu huynh yêu thích nàng thì cứ ra tay bắt lấy thôi”.
“Nhị đệ, ngươi nói vậy là không đúng”.
“Thùng phuy” ra vẻ hiểu biết mà giảng giải: “Đây này, ta nói nhị đệ nghe. Đối với đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như nàng, đại ca đây thân là nam nhân, lại còn là một đại nam nhân, sao có thể làm ra những chuyện thô bạo với mỹ nhân được”.
“Ừm...”. - Qua khoảnh khắc trầm ngâm ngắn ngủi, “thùng phuy” nhanh chóng nói tiếp - “Thiên hạ có câu ‘Giai nhân xứng anh hùng’, nàng là giai nhân còn đại ca đây lại là anh hùng, anh hùng đối với giai nhân sao có thể vừa gặp mặt đã động tay động chân được. Đại ca đây phải dùng tướng mạo oai nghiêm, khí chất tiêu sái bất phàm cùng tấm lòng chân thành của mình để cảm hóa, để cảm động nàng. Phải, chính là như thế. Đại ca đây không phải đang chơi đùa mà là đang chân tâm bày tỏ. Là chân tâm bày tỏ nhị đệ à...”.
“Ọe...”.
Phía bên kia, trốn sau lưng Thi Quỷ, Lạc Lâm nghe được những lời “thùng phuy” nói thì chẳng kiềm được, lập tức dùng tay bịt miệng phát ra một tiếng biểu thị.
Nàng thấy rất là buồn nôn a.
Cái gì chứ? Giai nhân xứng anh hùng?
Lạc Lâm nàng thì không nói làm gì, nàng đây đích xác là giai nhân muôn vạn người mê đắm. Thế nhưng còn “thùng phuy” kia? Hắn... Hắn vậy mà lại đi ví mình là anh hùng?
Trông hắn mà xem, đầu tóc thì rối bù, răng nanh bốn chiếc thì gãy hết hai chiếc, sừng được hai cái thì đã gãy hết một, thân mình ục ịch, bụng phình to như cái trống, thêm nữa lại còn cởi trần, chỉ mặc duy nhất mỗi một cái quần cộc rộng thùng thình...
Bộ dạng của hắn, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, rốt cuộc thì nó có chỗ nào gợi lên được hình tượng anh hùng chứ?
“Thùng phuy” kia, hắn rõ ràng là thần kinh có vấn đề, đã mắc bệnh hoang tưởng nặng rồi a.
Nhận định của Lạc Lâm chính là như vậy đấy. Trong mắt nàng thì “thùng phuy” rành rành là một kẻ tâm thần.
Có điều, đấy cũng chỉ là cảm nhận của riêng Lạc Lâm nàng, và nó thì lại chẳng ảnh hưởng gì đến “thùng phuy” cả.
Bỏ qua thái độ lẫn tiếng nôn ọe biểu thị phản đối của Lạc Lâm, “thùng phuy” vẫn thao thao bất tuyệt:
“... Nhị đệ, đại ca thân là anh hùng, mà anh hùng thì thường luôn khó qua ải mỹ nhân. Đệ nhìn xem, nàng ấy há lại chỉ là mỹ nhân?”.
“Thùng phuy” lắc đầu: “Không. Nàng không phải mỹ nhân. Nàng là một đại đại mỹ nhân, một siêu cấp mỹ nữ... Nhị đệ, đứng trước một vị siêu cấp mỹ nữ thế này, đại ca sao có thể chẳng động tâm, chẳng rung động cho được?”.
Hít sâu một hơi, “thùng phuy” vỗ bụng bình bịch, chỉ tay về phía Lạc Lâm, giọng nghiêm túc kiên định:
“Nhị đệ, đại ca đã quyết định rồi. Đại ca sẽ cưới nàng. Kể từ hôm nay nàng sẽ là đại tẩu của đệ!”.
Phất tay với đám thủ hạ, “thùng phuy” ra lệnh: “Các ngươi còn không mau gọi đại tẩu!”.
Thế là gần như lập tức, gần hai trăm âm thanh hùng hồn đồng loạt cất lên:
“Đại tẩu!”.
...
Đ-Đại tẩu?
Bất ngờ được “phong tặng” danh xưng, Lạc Lâm tức khắc ngây người.
Tuy nhiên, khoảnh khắc trầm lặng này đã không diễn ra lâu lắm, chưa đầy năm giây liền kết thúc. Và khi nó kết thúc thì... Một ngọn lửa bừng bừng bốc NdhqcX lên.
Là nộ hỏa. Nó đang cháy cao trong lòng Lạc Lâm.
Lạc Lâm nàng là ai, có thân phận gì?
“Thùng phuy” kia, hắn lại là thân phận gì?
“Thùng phuy” hắn vậy mà lại dám to mồm đòi cưới nàng, lại còn tự tiện gán cho nàng cái danh xưng “đại tẩu” rồi ra lệnh để đám thủ hạ gọi to lên nữa...
Mặc dù cũng chỉ là cái danh xưng tự biên tự diễn, thế nhưng Lạc Lâm vẫn khó mà tiếp nhận, khó mà bình tĩnh được.
Lại nói, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, nếu để cho mọi người biết thì chắc chắn là người ta sẽ cười đến rụng răng a. Tới chừng đó, thử hỏi Lạc Lâm nàng còn gì là mặt mũi nữa?
Giết! Nhất định phải giết “thùng phuy” to gan càn rỡ kia! Giết luôn tất cả cái đám đạo tặc kia nữa!
Mặt hầm hầm lửa giận, Lạc Lâm dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay trái Thi Quỷ, nói:
“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi mau giết hết bọn chúng đi!”.
Trái với dáng vẻ nôn nóng, khẩn trương của Lạc Lâm, Thi Quỷ bày ra một bộ hững hờ điềm đạm, lắc đầu mà rằng:
“Ta đổi ý rồi, không muốn giết nữa”.
Vốn đang nóng lòng chờ đợi Thi Quỷ giết người, giờ nghe hắn nói thế thì Lạc Lâm nhất thời trố mắt, chẳng dám tin:
“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... Ngươi cũng đừng có giỡn a”.
“Không có”. - Thi Quỷ lần nữa lắc đầu - “Ta không đùa giỡn. Ta thực sự đã đổi ý, không muốn ra tay nữa”.
“Thế nhưng...”.
Lạc Lâm nhắc nhở: “Tiểu Quỷ sư phụ, đây là nhiệm vụ! Chúng ta là đang thi hành nhiệm vụ! Ngươi đã nhận rồi sao lại không làm chứ?”.
“Ta không giết thì sẽ có người khác ra tay”.
“Nhưng mà tại sao sư phụ Tiểu Quỷ ngươi không ra tay bây giờ luôn đi? Ngươi kéo ta chạy tới đây chẳng phải vì muốn chém giết đạo tặc sao?”.
“Ban đầu thì đúng là như vậy, nhưng sau khi chứng kiến màn cầu hôn đặc sắc của vị phu quân tương lai của ngươi thì ta đây lại không muốn ra tay nữa”.
“Cái gì mà phu quân tương lai?!”.
Lạc Lâm ra sức kháng nghị: “Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đừng có ăn nói lung tung! Ta dù có bị biến thành Bạch Diễm Trư cũng tuyệt đối không bao giờ để ý đến loại người như hắn! Tuyệt đối không bao giờ!”.
“Ài... Đại mỹ nhân à đại mỹ nhân, nàng sao lại nỡ buông lời vô tình như vậy”.
“Thùng phuy” chẳng rõ từ bao giờ đã ngưng nói chuyện với nhị đệ của mình mà quay sang bắt chuyện với Lạc Lâm. Mấy lời vừa rồi chính là được phát ra từ trong miệng của hắn.
Vẻ mặt tha thiết, ánh mắt chân thành, hắn tiếp tục:
“Đại mỹ nhân, nàng nhìn kỹ ta xem, ta đây có chỗ nào không tốt? Thân hình khôi ngô vạm vỡ, gương mặt điển trai hào hoa phong nhã, khí chất càng là siêu phàm thoát tục...”.
“Ọe...”.
“Thùng phuy” còn chưa nói hết thì phía bên này Lạc Lâm đã đặt tay lên ngực bày ra một bộ nôn thóc nôn tháo.
Tạm gạt đi nỗi ghê tởm trong lòng, nàng bước hẳn lên phía trước, mặt đối mặt cùng “thùng phuy”, liên tiếp phỉ nhổ:
“Phi! Phi! Phi!... Ta nói thùng phuy ngươi, ngươi có biết xấu hổ là gì hay không hả?!”.
“Hào hoa phong nhã? Siêu phàm thoát tục?”.
“Phong nhã cái rắm! Thoát tục cái rắm! Ngươi mà phong nhã hào hoa, thoát tục siêu phàm thì Bạch Diễm Trư cũng có thể tu thành Linh anh đấy!”.
“So với thùng phuy ngươi, Bạch Diễm Trư nó còn xinh xắn, còn dễ nhìn hơn gấp mười, không, gấp trăm lần, gấp ngàn lần!”.
Xoay đầu lại nhìn Thi Quỷ, Lạc Lâm nài nỉ: “Tiểu Quỷ sư phụ, xin ngươi đó, ngươi làm ơn ra tay giết cái thùng phuy di động này cho ta đi! Hắn rất là không biết xấu hổ, rất là ghê tởm...”.
“Chậc chậc...”.
Trái với tưởng tượng, “thùng phuy” dù bị Lạc Lâm mắng chửi nhưng vẫn chẳng hề tỏ ra tức giận một chút nào. Hoàn toàn ngược lại, hắn cười, còn là cười rất vui vẻ.
Vỗ bụng bình bịch, “thùng phuy” hết sức trơ trẽn mà rằng:
“Người ta nói mắng là thương, đánh là yêu. Đại mỹ nhân nàng vừa ra sức mắng chửi ta lại vừa đòi chém đòi giết ta... Khà khà... Như vậy có nghĩa đại mỹ nhân nàng đối với ta rất là yêu thích”.
Quay sang tên thủ lĩnh còn lại, “thùng phuy” bảo:
“Nhị đệ, nhìn thấy rồi chứ? Đại mỹ nhân đây đã bị phong thái bất phàm của đại ca làm cho rung động rồi a. Bây giờ đại ca vào trong động kêu người trang hoàng lộng lẫy, phiền nhị đệ ngoài này lo liệu, lát nữa mang nàng vào cho đại ca”.
Dứt câu, “thùng phuy” không nấn ná thêm nữa, lập tức chuyển mình bước đi.
Chỉ là còn chưa đi được bao nhiêu bước thì hắn đã dừng lại.
“Nhị đệ, ngươi nhớ nhẹ nhàng với nàng một chút. Ta muốn lúc đưa vào nàng phải còn lành lặn y nguyên, có như vậy thì thời điểm động phòng mới trọn vẹn được”.
...