Phù Thiên Ký

chương 557: độc nhãn âm cơ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

...

"Nghinh Tử tỷ".

Lạc Lâm nhìn cô gái vừa mới đột ngột hiện ra trước mặt mình, tận lực hạ thấp giọng: "Tiểu Quỷ hắn bỏ rơi muội rồi. Nghinh Tử tỷ mau đưa muội đuổi theo hắn đi. Hắn bay nhanh lắm, muội theo không kịp".

Phía đối diện, trong bộ hắc y kín kẽ quen thuộc, Nghinh Tử nghe xong thì nhẹ gật đầu, kế đấy liền vươn tay ôm lấy Lạc Lâm, hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo Thi Quỷ.

...

Với sự chênh lệch quá lớn về tu vi, bằng tốc độ khủng bố của chân nhân cảnh giới thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng, chẳng mấy chốc thì Nghinh Tử đã bắt kịp Thi Quỷ.

Trong màng bảo hộ do Nghinh Tử tạo ra, Lạc Lâm nhìn qua Thi Quỷ đang bay song song với mình, lớn tiếng trách móc:

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi làm vậy là rất không có nhân tính có biết không hả?! Ngươi bỏ rơi ta một mình như thế, rủi có chuyện gì xảy ra thì sao?!".

Bên kia, Thi Quỷ dù nghe xong nhưng chẳng buồn đáp lại. Thay vì hồi đáp thì hắn càng độn quang nhanh hơn.

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi...".

Trước thái độ thờ ơ, bị Thi Quỷ coi như không khí, Lạc Lâm bực mình xẵng giọng: "Ta cầu cho sét đánh chết ngươi!".

Chuyển sang Nghinh Tử, nàng hạ giọng xuống: "Nghinh Tử tỷ, tỷ nói coi Tiểu Quỷ hắn có phải là bị thần kinh hay không? Tự dưng lại chạy bán sống bán chết như vậy. Có ai đuổi theo ăn thịt hắn đâu chứ...".

Giống như Thi Quỷ, Nghinh Tử nghe được nhưng chẳng hồi âm. Phản ứng của nàng, duy nhất có chăng là vài tia khác lạ vừa thoáng qua trong đôi mắt đờ đẫn vô hồn...

...

...

Thêm hai mươi phút nữa đã trôi qua.

Thi Quỷ đã ngưng, Lạc Lâm và Nghinh Tử cũng đã dừng. Vị trí hiện giờ của bọn họ đã cách rất xa Tuyền Minh Động, ước tính cũng phải xấp xỉ năm trăm dặm.

Sư Đà, đấy là địa danh của nơi này.

...

"Phù...".

Sau khi thở ra một ngụm trọc khí, Lạc Lâm lúc này mới đưa mắt nhìn Thi Quỷ đằng trước, dạ muốn đi nhưng chân lại không dám bước. Dĩ nhiên là vì e ngại.

Ban nãy, thời điểm ở Tuyền Minh Động, và thêm một lúc sau đó nữa, Lạc Lâm nàng sở dĩ dám lớn tiếng trách móc, chất vấn Thi Quỷ là bởi trong lòng đang tức giận do bị hắn bỏ rơi. Nhưng còn bây giờ, trải qua một chặng đường dài, cơn giận của nàng quả đã chẳng còn được bao nhiêu. Trong khi ấy Thi Quỷ lại khác, từ khí tức cho đến thần thái, hết thảy đều có tăng không giảm, hơn nữa lại còn là theo hướng âm tàn lạnh lẽo. So với trước thì hắn dường như càng thêm đáng sợ...

"Thôi cứ tạm bỏ qua cho hắn, đợi quay về Đại La Thành rồi tính tiếp vậy".

Thầm tự an ủi mình một câu, Lạc Lâm đem ánh mắt thu hồi, cùng Nghinh Tử im lặng dõi theo.

Vừa lúc, Thi Quỷ phía trước cũng bắt đầu hành động.

Dựa theo thông tin sưu hồn được từ tên cường giả Liêm Đao tộc ở Tuyền Minh Động, Thi Quỷ rất nhanh đã xác định được vị trí mục tiêu. Phong Sương Động hiện đã nằm ngay dưới mắt hắn.

Tương tự Tuyền Minh Động, Phong Sương Động này cũng có một ẩn hình kết giới che giấu, thủ đoạn tính ra không tồi.

Nếu là bình thường, khi chưa nắm được thông tin chính xác, Thi Quỷ muốn tự thân tìm ra Phong Sương Động ẩn trên ngọn núi Sư Đà này là chuyện không hề dễ. Bằng như hiện tại...

Mọi thứ đều đã quá rõ ràng rồi.

Tâm niệm thoáng chuyển, Thi Quỷ âm thầm điều động Huyết Sát Chi Lực...

Một trận chiến nữa đã lại sắp bắt đầu.

...

...

Tình hình của Phong Sương Động ở núi Sư Đà là như vậy, một trận chiến khó mà tránh khỏi. Có thể rất nhanh thôi máu sẽ lại đổ, người sẽ lại chết. Những tiếng nổ, những màn la hét, kêu gào, thanh âm của chiến trận sẽ vang vọng khắp nơi...

Nhưng chắc chắn không phải là nơi này. Ở đây sẽ chẳng có tiếng nổ đinh tai nào vang lên hay là truyền tới hết. Khẳng định.

Chỗ này, vị trí của nó đã cách rất xa núi Sư Đà, nếu không muốn nói là quá xa.

Như cũ vẫn là một động phủ, khá lớn, so với Tuyền Minh Động của Trần Đức hay là Phong Sương Động - nơi mà Thi Quỷ hiện đang ở - còn muốn lớn hơn gấp rưỡi. Tất nhiên, khung cảnh bên trong cũng là như thế, rộng rãi và xa hoa hơn hẳn.

Lam Dương Động, đấy chính là danh tự của nơi đây, cái động phủ rộng lớn và xa hoa này.

...

Bên trong Lam Dương Động hiện giờ, khung cảnh khá là náo nhiệt. Có rượu, có thịt, có kẻ đánh đàn, có người ca múa, nhưng trên tất cả là có nữ nhân ân cần hầu hạ.

Lẽ dĩ nhiên, những nữ nhân đang được nói đến đây, bọn họ chẳng thể nào lại xấu xí được. Hoàn toàn trái ngược, họ rất đẹp, hơn nữa tu vi còn không thấp, hết thảy đều đã là tu sĩ Linh châu cảnh, có người thậm chí còn đạt tới Linh châu đệ bát trọng.

Trong tu đạo giới, Linh châu tuy chưa phải cảnh giới cao siêu gì nhưng xét ra cũng đã được xem là cao thủ, đệ bát trọng thì lại càng có thêm cân lượng. Hạng tu sĩ như thế, nếu đặt ở Vân Lam đại lục thì chắc chắn đã trở thành một đại nhân vật, thân tại tông môn thì địa vị khẳng định cũng là xếp vào hạng đầu, quyền uy nắm giữ tuyệt chẳng nhỏ.

Đáng tiếc, nơi này lại không phải Vân Lam. Ở đây là Thiên Âm đại lục, một nơi cao cấp hơn Vân Lam đại lục rất nhiều. Linh châu đệ bát trọng tại chỗ này bất quá cũng chỉ tính là tép riu mà thôi.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng tu sĩ Linh châu đệ bát trọng ở đây chẳng đáng giá. Giá trị bọn họ vẫn có. Vô giá trị hoặc là giá trị nhỏ bé nếu thấy được bất quá là do bọn họ đang ở một nơi mà xung quanh có quá nhiều kẻ giá trị, hoặc không thì cũng là có kẻ giá trị quá nhiều.

Lam Dương Động hiện giờ chính là trường hợp như thế. "Có nhiều kẻ giá trị" và "có kẻ giá trị quá nhiều", cả hai đều đang hiện hữu ở đây.

Linh châu đệ bát trọng quả đúng không tệ, nhưng phàm là kẻ đang ngồi đây, những người được ân cần hầu hạ, tu vi của bọn chúng đều cao hơn mức Linh châu đệ bát trọng rất nhiều. Tổng cộng có chín người, toàn bộ đều là cấp bậc cường giả, thấp nhất cũng đã là Thiên hà đệ tam trọng sơ kỳ, còn cao nhất thì là Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong.

Là vậy đấy. Chín tên cường giả, hơn nữa tất cả còn là đệ tam trọng, đệ tứ trọng, tu vi nhường ấy thì thử hỏi với mức Linh châu cảnh, đám nữ nhân xinh đẹp kia lại có đáng là gì?

Xét trong trường hợp này thì bọn họ quá ư nhỏ bé. Vì lẽ đó, ân cần dâng rượu, ôn nhu hầu hạ, đối với đám nữ nhân bọn họ tính ra âu cũng bình thường.

...

Hạ nhân là vậy, bằng như nói về đại nhân...

Trong số chín người đang ngồi đây, có vài kẻ đối với Thi Quỷ cũng chẳng tính xa lạ gì lắm, dù chưa gặp nhưng nhân dạng thì hắn đã nhìn qua. Từ trong sưu hồn.

Thác Ban của động Bạch Nhật, Trần Đức của Tuyền Minh Động, Phong Bất Bình của Phong Sương Động... Quả là những cái tên quen thuộc. Nhưng với Thi Quỷ, có lẽ "thân quen" nhất thì vẫn là ba chữ... "Diệp Lang Khải".

Phải, hắn đang ngồi ở đây, Lam Dương Động này, ngay ở vị trí chủ tọa. Khỏi cần đoán cũng biết là kẻ đứng đầu trong đám rồi.

Công bằng mà xét thì tướng mạo của Diệp Lang Khải không tính tệ, ngược lại, rất anh tuấn là đằng khác. Tuổi thật bao nhiêu chưa rõ chứ hình dáng bên ngoài, theo tiêu chuẩn phàm nhân thì hắn vẫn còn rất trẻ, bất quá hai bốn hai lăm là cùng.

Khác với đám người Thác Ban, Trần Đức thân thể hoặc ít hoặc nhiều đều có một vài đặc điểm của ma nhân, Diệp Lang Khải lại hoàn toàn tương tự nhân loại, trừ bỏ mái tóc màu xanh được chải chuốt gọn gàng cùng những phù văn tối nghĩa chạy dọc quanh cổ ra thì hắn chẳng có điểm nào khác biệt nữa hết. Nói cách khác, Diệp Lang Khải không phải cao đẳng ma tộc. Giống như Lạc Lâm, Nghinh Tử, hắn cũng là một đại ác ma.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio