Phù Thiên Ký

chương 662: cấm chế cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

...

Ngày nối ngày, tháng nối tháng, năm dài nối năm, đám người Thi Quỷ cứ thế mà trải qua quãng thời gian tẻ nhạt. Dĩ nhiên là không ở bên ngoài. Đến nay, bọn họ vẫn như cũ, còn quanh quẩn phía trong Hoan Nhạc Thần Cơ.

Đúng vậy. Lựa chọn của Thi Quỷ năm đó vẫn là "tôn trọng" Hoan Vương. Hắn quyết định sẽ che giấu mọi người về Đà Lan Ấn ẩn nơi mi tâm Tiểu Kiều, tiếp tục chiếu theo sự an bài của Hoan Vương mà chăm chỉ tu tập Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết cùng Càn Khôn Đại Na Di. Một phần trong thâm tâm, hắn cũng rất tò mò muốn biết, thời điểm hắn tu luyện xong công pháp, phá bỏ lớp cấm chế cuối cùng thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Hắn... muốn đấu cùng Hoan Vương.

Như dự tính, trải qua trăm năm, chính xác là một trăm mười ba năm lẻ ba tháng mười hai ngày, hôm nay, Thi Quỷ rốt cuộc cũng đi được tới đích. Cánh cửa cuố cùng, nó hiện đang ở ngay trước mặt hắn.

...

"Công tử...".

Quay sang nhìn Tiểu Kiều - một trong hai nữ nhân đang đứng sát bên mình, Thi Quỷ dịu dàng bảo: "Không cần lo, sẽ ổn thôi... Hãy lùi lại một chút".

Chuyển dời tầm mắt, hắn nói tiếp: "Lạc Lâm, ngươi cũng lùi lại đi".

"Nhớ cẩn thận".

Nói đoạn, Lạc Lâm nắm tay Tiểu Kiều kéo ra sau.

"Đừng phiền hắn. Chúng ta qua chỗ Nghinh Tử tỷ".

...

"Mẫu thân, tam nương, phụ thân sẽ không sao chứ?". - Ngay khi Tiểu Kiều và Lạc Lâm vừa mới lui về, Tiểu Vương liền cất tiếng.

Thú thực thì Tiểu Vương đang khá lo lắng cho Thi Quỷ. Hiện đây đã là cánh cửa cuối cùng, nói cách khác, những gì che đậy, chốc lát nữa thôi tất cả sẽ được phơi bày. Nếu tốt đẹp thì chẳng nói làm gì, bằng như cạm bẫy gớm ghê nào đó...

Chừng như cũng hiểu được phiền lo trong dạ Tiểu Vương, Tiểu Kiều trấn an: "Tiểu Vương, phụ thân con bản lãnh hơn người, nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu".

"Đúng đấy Tiểu Vương, ngươi đừng quá lo". - Kế bên, Lạc Lâm cũng nói thêm vào.

Nhưng, còn chưa phải tất cả. Bởi rất nhanh sau đó, một giọng nói khác cũng đã vang lên. Có điều, đối tượng hướng tới lại không phải Tiểu Vương, ý tứ cũng đã khác đi nhiều.

Âm Cơ lần lượt đảo mắt qua hai người Lạc Lâm, Tiểu Kiều, điềm nhiên mà rằng: "Xem ai nói kìa. Rõ ràng mới rồi còn lồ lộ sầu lo, giờ loáng cái đã bình tâm trông thấy".

"Chẹp...".

Thay mặt cả hai, Lạc Lâm một bên dẫn lối cho Tiểu Kiều, một bên từ tốn phản pháo: "Có cái gì khó hiểu, nữ nhân trưởng thành luôn rất giỏi xoay chuyển tình thế, điều chỉnh tâm tình. Chúng ta đâu thể như ai đó cả ngày tùy hứng. Chúng ta cũng không còn là "thiếu nữ" nữa a".

Khỏi phải nghĩ, đấy rõ ràng là một câu nói mang tính đụng chạm. Đặc biệt ở hai chữ "thiếu nữ" được người cố tình nhấn mạnh kia. Âm Cơ, nàng thực muốn lập tức đáp trả lại ngay, ngặt một điều là... Nàng tìm không ra lời để phản bác!

Phản? Phản làm sao khi mà người ta nói đúng? Âm Cơ nàng rõ ràng... rõ ràng vẫn còn là "thiếu nữ". Sự trinh trắng của nàng, bao nhiêu năm rồi nó hãy cứ còn nguyên đấy...

Ngẫm đến chuyện này, Âm Cơ lại không kiềm được mà liếc xéo Thi Quỷ đằng trước. Trăm năm qua, nàng đã rất nhiều lần cố tình câu dẫn, tự nguyện hiến dâng mà hắn vẫn một mực chối từ. Thậm chí nhiều lúc nàng chẳng rõ hắn có phải nam nhân hay không, còn mình, mình có phải một mỹ nhân hay không nữa... Đành rằng tư sắc nàng chưa thể bì được với Lạc Lâm, Nghinh Tử nhưng đặt cạnh Khổng Lăng, Tiểu Kiều thì nào phải kém thua? Tại sao bọn họ thì được còn Âm Cơ nàng lại không? Nàng cũng có yêu cầu hắn phải gánh chịu trách nhiệm cái gì đâu?

"Hừ, đều là tại tên chủ nhân vô lương tâm ngươi hại ta bị mấy tiểu nha đầu này cười chê...".

...

Mấy lời hờn trách nọ, Thi Quỷ hiển nhiên đã không thể nào nghe được. Lùi một bước, cứ cho là nghe, thiết nghĩ cũng chẳng để làm gì. Hiện tại, hắn đâu có tâm tình đôi co với nữ nhân.

Nhìn những pháp trận to nhỏ bất đồng vừa hiện ra phía trước, Thi Quỷ quan sát một đỗi rồi tự mình lẩm bẩm: "Quả nhiên là đủ thâm ảo".

"Hoan Vương, toàn bộ chân tướng nên đến lúc phơi bày rồi".

Lời vừa dứt thì cũng là lúc hắn triển khai hành động. Trên tay hắn, những tia hắc khí cấp tốc xoay chuyển, nhanh chóng bành trướng...

"Mạnh thật!".

"Tất cả lập tức gia trì linh lực, tăng cường phòng hộ!".

"Tam nương, người lui ra sau Tiểu Vương này!".

...

"Ong! Ong!".

"Ong... ong...!".

...

"Ong!".

"Ong!".

...

Không như những lần phá giải cấm chế trước kia, lần này động tĩnh lớn hơn rất nhiều. Dư lực trùng kích, chúng mạnh mẽ tới nỗi khiến một vị Linh anh cảnh sơ kỳ như Tiểu Vương cũng phải âm thầm biến sắc.

Phải, đích thị là Linh anh cảnh.

Sau hơn trăm năm thời gian, hiện nay tu vi mọi người đã đổi thay nghiêng trời lệch đất. Trong đó, đáng ngưỡng mộ phải kể đến Tiểu Vương. Từ vị thế cường giả, hôm nay Tiểu Vương đã đặt chân vào hàng ngũ chân nhân, cấp bậc được muôn người tôn kính. Đáng nói hơn nữa, chân nhân của hắn lại còn không phải sơ kỳ. Hắn... đã là chân nhân trung kỳ.

Thoạt nghe có phần huyễn hoặc, thế nhưng nếu ngẫm kỹ sẽ thấy chả có gì khó hiểu. Nên nhớ, Tiểu Vương khác với người thường. Hắn là một tinh linh được hình thành từ tinh phách của Lam Tức Nhưỡng mà xét trong thiên hạ cũng là chí bảo khó cầu. Đối với tinh linh như hắn, từ lúc sinh ra vốn đã được tạo hoá ưu ái, chẳng nghi ngờ là sủng nhi của trời đất.

Bản thân tiềm ẩn đại lượng sinh cơ, âm hàn chi khí, tu luyện lại hầu như không gặp bình cảnh, tiến bộ thần tốc thì có gì là lạ?

Nhanh? Xét kỹ hãy còn chậm đấy. Theo như Thi Quỷ tính toán, nếu để cho Tiểu Vương có đầy đủ tài nguyên tu luyện, vậy thì hôm nay, cảnh giới của hắn đã không phải chỉ đơn giản dừng ở mức Linh anh trung kỳ. Hậu kỳ, đấy mới phù hợp lý thuyết.

Đáng tiếc, tài nguyên thiếu hụt. Thiên tài địa bảo Hoan Vương lưu lại dù nhiều nhưng chẳng phải vô tận, những loại âm hàn thuộc tính càng thêm ít ỏi, Tiểu Vương có thể đi đến bước này cũng đã rất giỏi rồi.

Trong số những người ở đây, xếp theo mức tăng trưởng tu vi thì Tiểu Vương nếu bảo thứ hai vậy thì thứ nhất, dám nhận e cũng chỉ có mỗi mình mẫu thân của hắn: Tiểu Kiều.

Quả rất ngoài ý muốn, tuy nhiên đấy lại là sự thật. Thiên chân vạn xác.

Ở giai đoạn ban đầu, tu vi Tiểu Kiều đúng thực tăng tiến rất thong thả, nhưng là sau đó, kể từ khi nàng bước chân vào hàng ngũ cường giả, linh hồn tăng cấp thì tốc độ tu luyện đã kéo lên một cách rất ư khủng khiếp. Ngày đi ngàn dặm thậm chí còn chưa đủ để hình dung.

Tiên Linh Chi Hồn - thứ có thể khiến cho tiên nhân, thần nhân phải đỏ mắt thèm thuồng - há lại tầm thường?

So với tinh linh như Tiểu Vương, giá trị của Tiểu Kiều còn lớn hơn gấp trăm lần có dư.

...

Thế đấy, bên cạnh Thi Quỷ, tính ra thì chả có ai là kẻ đơn giản. Dù cho đấy có là phận thuộc hạ như Âm Cơ, hay kẻ tu vi vẫn giậm chân tại chỗ suốt trăm năm qua như Lạc Lâm.

Đồng ý Lạc Lâm hiện giờ chỉ tựa một phàm nhân, lực lượng vô cùng yếu ớt; tuy nhiên, nàng đây là bị phong bế, không thể tu hành.

Tiên Linh Chi Huyết, nó cũng không phải đơn giản đâu.

...

Trong đội ngũ của Thi Quỷ hiện tại, trừ bỏ Lạc Lâm không xét thì chưa tiến vào cảnh giới Linh anh cũng chỉ còn mỗi hai người. Hơi ngoài dự kiến, đấy lại là Khổng Lăng và Thi Quỷ.

Trải qua giai đoạn khởi đầu thuận lợi, bắt đầu từ tầng công pháp thứ năm trở về sau, Thi Quỷ cũng như Khổng Lăng, cả hai đã gặp rất nhiều trở ngại. Công pháp, nó khó khăn hơn tính toán không ít. Thậm chí tính tới thời điểm hiện tại, bọn họ vẫn chỉ mới hoàn thành xong tầng thứ bảy của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di mà thôi.

May cho họ, yêu cầu của Hoan Vương cũng chỉ tầm đấy. Cánh cửa thứ năm, cấm chế cuối cùng, chúng chỉ cần lực lượng viên mãn của công pháp tầng thứ bảy.

p/s: Chuẩn bị có biến cố phát sinh nào...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio