Lúc cậu Hai Giang dẫn Tiêu Triệt trở lại quân khu, xa xa đã thấy ở dưới chung cư có mấy bóng dáng người đang vận động làm nóng người.
Diệp Kiếm vui mở cờ trong bụng, “Ha ha, nhất định là chọc phải chị họ rồi, mới vừa gặp mặt đã bị phạt chạy vòng, số mệnh thật là khổ.”
Vương Giai Minh vừa ngáp một cái vừa bày tỏ đắc ý tương tự, “Đáng đời.”
Điền Lôi chạy tới, rất ngây thơ hỏi: “Sao anh chị lại phải chạy bộ ở dưới này? Chị Cả đâu rồi?”
Diệp Phong lập tức bị đám người đang gặp nạn nhìn chằm chằm, cậu rất bình tĩnh nói: “Chị đang nấu cơm, chê bọn anh ầm ĩ nên bị đá bay ra ngoài.”
Vương Giai Minh nghe được giọng điệu Diệp Phong lập tức có phản ứng đứng hình, đôi môi run run nói: “Anh…sẽ không phải anh muốn biểu diễn kỹ thuật thái rau tương tự như tài năng giải phẫu thi thể chứ?”
Diệp Phong lần này thực sự có vẻ rất tiếc nuối, “Bọn họ thà ra ngoài chạy bộ theo anh chứ không tiếp nhận việc anh vào bếp giúp một tay.”
Từ trước đến nay chân tướng sự việc vô cùng đơn giản, cũng vô cùng khắc sâu!
Ánh mắt Diệp Phong đột nhiên phóng tới tập trung trên người thiếu tá nào đó, sau đó quả quyết ra khỏi đội ngũ đang chạy, đến gần quan sát.
Lấy ánh mắt nghiêm khắc kiểm nghiệm tử thi của cậu để phán đoán, đây chính là chồng của chị, so với trên ảnh còn khí chất và đẹp trai hơn rất nhiều.
“Chào anh rể.”
Một người gọi, mấy người khác lập tức ùa đến, chạy tới như ong vỡ tổ, “Chào anh rể.”
Tiêu Triệt đối mặt với mấy thiếu niên tuổi trẻ có chút ngạc nhiên. Ở đây ngoài Giang Dao, bốn người khác anh không nhận ra được người nào.
“Anh rể, em là Diệp Phong.”
“Em là Giang Chí Lâm.”
“Em là Giang Chí San.”
“Em là Giang Chí Viễn.”
Lần đầu tiên gặp mặt đã rất nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Tiêu Triệt hiểu, đây là nhà của chú Ba và cậu Cả, cậu Hai. Được rồi, quả nhiên giống như vợ anh đã nói qua, anh em chị em bọn họ có khoảng chín người, nhỏ nhất là là em gái vợ dì Tư - Điền Lôi.
Lần này anh có thể phải tương kế tựu kế rồi.
Trên đường anh cũng đã nói chuyện với Diệp Kiếm và Vương Giai Minh, biết Diệp Phong học pháp y, là người khác biệt nhất trong đám người. Diệp Phong học cao trung (trung học bậc cơ sở) và còn muốn học lên cao hơn nữa. Nhưng anh có lí do tin tưởng, ‘xuất phẩm Diệp gia dĩ nhiên không giống bình thường.”
Mấy người này đứng một chỗ, trên người đều in bóng dáng quân nhân, từng gương mặt đều dâng tràn tinh thần hưng phấn, không như những màu xanh lá ngụy trang quen thuộc khiến anh rất có cảm xúc.
Cậu Hai Giang dẫn một đôi bé gái đến bên cạnh, lần nữa long trọng giới thiệu, “Đây là cặp sinh đôi nhà tôi.”
Tiêu Triệt mở to mắt, thai đôi, nếu như vợ mình về sau cũng có thể một lần mang thai có được hai đứa, nhiệm vụ sinh con nhà bọn họ coi như không có gì phải buồn phiền rồi. Anh cũng không dám quên lời tuyên bố của nàng dâu nhà mình về việc mang thai, quả thật là tuyên truyền giác ngộ làm người ta tỉnh ngộ.
Mặc dù chỉ là lời nói đùa nhưng tuyệt đối anh không dám cam đoan nàng dâu nhà anh không làm thật.
Hiện tại anh vô cùng tin tưởng Diệp Vũ, cũng không hề nghi ngờ chút nào về việc cô không làm được.
Sau khi Diệp Phong dò xét Tiêu Triệt cẩn thận thêm một lần, đưa ra kết luận, “Tỉ lệ xương cốt anh rể đúng là bảo vật, là vóc người tiêu chuẩn.”
Mấy đứa nhỏ khác lập tức đồng loạt đều lui về sau một bước.
“Anh Hai, lúc này anh còn có thể dùng ánh mắt nhìn thi thể để quan sát sao ?” Giang Dao cũng nhanh như gió nói.
“Thói quen nghề nghiệp, đã biết rồi.” Diệp Phong bộ mặt phớt lờ trả lời.
Giang chí giơ chân, “Em vĩnh viễn không lý giải được, không cho phép anh dùng dao nhà bọn em, em không muốn hàng năm nghỉ hè bộ dao nhà em đều bị mài mòn quá nhiều.”
Thật ra thì, đối với điểm này cậu Hai Giang cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng đối với đám nhỏ ngoài Diệp Vũ tính tình quỷ dị, dường như tất cả mọi người đều có thái độ ‘kính nhi viễn chi’ (kính trọng nhưng chỉ nhìn từ xa, không dám đến gần) đối với việc nấu cơm của Diệp Phong.
Bằng cả tấm lòng mà nói, đứa nhỏ Diệp Phong thu dọn nhà cửa rất gọn gàng. Da lông, nội tạng, tứ chi cơ thể được chia khỏi phải nói là rất chuyên nghiệp, dĩ nhiên không thể liên tưởng quá mức, nếu không nhất định không nuốt trôi cơm.
Nhưng, những thứ này đối với quân nhân chuyên nghiệp mà nói thật lòng là không có gì. Chiến tranh còn tàn khốc hơn nhiều, lúc cần thiết bọn họ còn tàn khốc với chính mình hơn nữa. Cho nên, đối với Diệp Vũ, cậu Hai Giang từ trước đến nay vẫn tỏ thái độ cho phép ngầm, đúng lúc rèn luyện một chút tâm lý chịu đựng yếu đuối.
Dĩ nhiên, thái độ ngầm cho phép gây ra một hậu quả không tốt chính là nghỉ hè hàng năm cậu đều sử dụng dao rất kinh người. Cậu Hai Giang tin tưởng, nếu bàn về việc nấu ăn, con gái nhà ông tuyệt đối xuất sắc hơn.
Lúc này đột nhiên cửa sổ tầng bốn mở ra, giọng nói Diệp Vũ từ trên vọng xuống, “Không có nước tương và dấm, muối cũng không còn nhiều, trong số mấy người có ai có thể đi mua ?”
Điền Lôi giơ tay vừa nhảy vừa hét, “Em đi em đi…”
Diệp Phong đưa tay giáng vào đầu cô bé một cái, nghiêm túc nói: “Em nhảy nhảy xem náo nhiệt cái gì, cũng không sợ bị người ta lừa gạt trở thành con dâu nuôi từ bé à ?”
“Tiểu Minh em đi đi, hầu bao em tương đối lớn.” Diệp Vũ tì lên cửa sổ quyết định.
“Không được, em mãnh liệt yêu cầu phải chi trả.”
Mấy bàn tay đồng thời hướng về phía lưng bạn học tiểu Minh, hơi sức có vẻ hơi lớn có thể trực tiếp xô ngã cậu xuống đất tạo thành một cái hố lớn để cho người ta chiêm ngưỡng.
“Đi chết đi.” đồng thanh kêu lên, không chút thương lượng.
Tiêu Triệt ngửa đầu lên vô cùng dạt dào tình ái gọi, “Cô dâu.”
“phanh” cửa sổ đóng lại.
“Anh rể bị ghét bỏ.” tiếp tục đồng thanh.
“Chúng ta đi mua đồ.”
“Đi thôi, cùng đi.”
“Mấy người không được coi tôi như cường hào.”
“Không đánh cậu thì đánh người nào, tiền tiêu vặt của cậu luôn luôn nhiều nhất.”
“Người này bên trong rất giàu có, thật lòng không được.”
“Anh giàu có, tiểu tử cậu có thể làm gì ?”
“Em đột nhập máy tính anh, truyền tin mọi bộ phim GV trong máy anh.” bạn học tiểu Minh vô cùng ác độc nói.
“Tôi, cmn, cậu có gan thì đừng chạy, anh nhất định phải cho cậu hiểu được công lực chiến đấu của cảnh sát thực ra không phải là thổi phồng.”
“…” một đám nhỏ đứa kéo đứa chạy hướng về phía siêu thị nhỏ của quân khu, trên đường toàn là chuyện 囧.
“Thật náo nhiệt.” Tiêu Triệt cảm thán, thật sự làm cho người ta nhớ tới tuổi trẻ khinh cuồng nhiều năm.
Cậu Hai Giang đã thành thói quen, “Cậu cũng đi theo đi mua đi, nếu không chờ bọn chúng quay về thì chúng ta cũng không cần ăn cơm nữa rồi.”
“Báo cáo cậu Hai, trên người không có tiền.” Anh tới đây để diễn tập, bình thường đánh xong sẽ quay về, trên người không mang theo nhân dân tệ.
“Vậy được, tôi đi, cậu cứ đi thẳng lên phòng , đừng đi nhầm.”
“Nhất định không đi nhầm.”
Đưa mắt nhìn cậu Hai rời đi, một thiếu tá nào đó chạy tăng tốc chạy thẳng lên tầng, nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt, anh đã trực tiếp leo tường rồi.
Cửa phòng mở, thiếu tá vừa nhìn vừa vui vẻ, khỏi phải nhìn phản ứng khinh thường của nàng dâu khi nhìn anh, nhưng trong lòng còn là chứa anh.
Trực tiếp chạy về phòng bếp chỗ cô dâu, đi qua nhìn thấy cô dâu mình đang đeo tạp dề cầm muôi đảo thức ăn, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Cô dâu, anh nhớ em muốn chết.”
Diệp Vũ bình tĩnh lấy đôi bàn tay đang quấy rối eo mình ra, chỉ là có ý tốt nhắc nhở, “Cẩn thận dầu nóng.”
“Có nhớ anh không, cô dâu ?”
“Ừ.” Diệp Vũ toàn tâm toàn ý, cẩn thận coi chừng độ lửa món ăn.
Một thiếu tá nào đó trực tiếp hôn chụt một cái trên mặt cô dâu, “Mợ Hai đâu ?”
“Mợ về thăm nhà mẹ đẻ.” Diệp Vũ ngay sau đó cảnh cáo anh, “Chớ suy nghĩ lung tung, đây là nhà người ta.”
“Anh thật sự nhớ em.”
“Anh còn có thể ở đây đến bao giờ ?”
“Muộn nhất là buổi tối phải về đơn vị.”
“Thức ăn của em cũng gần xong rồi, một lát cơm nước xong rồi về phòng khách.”
Thiếu tá nào đó dùng sức hôn lên mặt nàng dâu, “Chỉ có cô dâu là thương anh.”
“Cút ra ngoài xem tivi, đừng ở chỗ này chắn đường em.”
“Có thể ôm nhiều hơn nữa lập tức ôm, em thấy mà không thương anh sao ?”
“Vấn đề là anh đang quấy rầy em nấu ăn.”
“Được, không quấy rầy vợ nữa, anh đứng ở cửa là được.”
“Được rồi.”
Diệp Vũ loay hoay ở trong bếp, nấu nướng xong đâu vào đấy, Tiêu Triệt tựa vào khung cửa câu được câu không nói chuyện với cô.
Đây là tình trạng lúc cậu Hai Giang và bọn nhỏ khi trở về thấy.
“Không phải mọi người đều bảo quân nhân hiểu rõ vợ mình nhất sao ? Sao không thấy anh rể lên giúp một tay ?” Diệp Kiếm mặc dù luôn đưa ra lời khen ngợi quân nhân nhưng cũng không khỏi nghi vấn.
“Anh làm như ai cũng giống mẹ chúng ta, giống như chị đi tới chắc chắn sẽ bị ném một gậy cán bột rồi.” Giang Chí Viễn phát biểu như thật.
“Chị, chị mang theo cán bột sao ?” Vương Giai Minh chen vào bếp hỏi.
“Đi tìm, trong phòng Tiểu San đấy.”
“Vậy em đi tìm.”
“Em đừng làm loạn trật tự, nếu không cẩn thận chị gọt em.”
“Em biết, chị.”
Giang Chí Viễn đi đến bên cửa, ló đầu vào, “Chị, muốn em làm gì?”
“Ngồi trên giường của em.”
Em trai Giang hài lòng thỏa mãn tạ lễ.
Giang Chí Lâm đứng bên cạnh anh rể cũng chen người vào, khuôn mặt mị hoặc theo sau chị Cả xoay vòng, “chị, chị họ, em có thể lái xe không? Giờ xuống”
Diệp Vũ cũng không quay đầu lại hỏi, “Diệp Phong, trông chừng nó, để nó tự khởi động.”
Tiêu Triệt buồn cười.
Toàn bộ người bên ngoài đều cười lớn.
Diệp Phong nghiêm túc cam kết, “Đảm bảo giám sát tốt.”
“Chị họ, người ta sang năm là tròn mười tám, có thể thi bằng lái nữa.”
“Đáng tiếc bây giờ em không thể lái xe lên đường.” Diệp Vũ vô cùng đắc ý hả hê.
“Sắp ăn cơm rồi, chuyện lái xe để sau hãy nói.” Diệp Vũ dứt khoát giải quyết.
Lúc ăn cơm, bọn tiểu tử bắt đầu ngồi vào bàn tự động lấy thức ăn đồ uống, cho thấy việc này đúng là trăm hay không bằng tay quen.
Trên bàn ăn mặc dù không đến nỗi im ắng, nhưng cũng không còn rối loạn như lúc nãy. Bởi vì tình huống không cho phép nên cậu Hai Giang cũng không lôi kéo cháu rể ngoại uống rượu.
Ăn cơm xong, Diệp Vũ giao việc quét dọn cho người giúp việc, dẫn Tiêu Triệt về nơi tiếp khách.
Vừa đến cửa phòng khách, một thiếu tá nào đó lập tức ôm nàng dâu chạy tới giường lớn.
Kế tiếp chính là cẩn thận giao nộp sưu thuế nông nghiệp, thời gian cấp bách nhưng anh vô cùng cẩn trọng, toàn tâm toàn ý.
Sau khi trêu chọc đến mức Diệp Vũ suýt không thở được nữa, lúc này đại hạn hán với đại lũ lụt mới tiến quân ồ ạt!
“Anh đáng chết…Ưm… khốn kiếp…”
“Bà xã….bà xã…”
“Đừng…”
“…”
Thời gian nồng tình trôi qua đặc biệt nhanh, thiếu tá nào đó nắm rõ thời gian ôm vợ, sau đó đứng dậy mặc đồ rửa mặt.
“Muốn đi?” Diệp Vũ trần nửa lưng nằm lỳ trên giường nhìn anh, trong mắt còn có quyến luyến không dứt.
Tiêu Triệt đứng nghiêm giơ tay lên nhìn cô như phong cách nhà quân, giọng nói trầm thấp, “Anh phải về đơn vị, bà xã, em tốt nhất.”
“Ừ, hi vọng lần cố gắng này có kết quả, nếu không chúng ta sống chung thì ít xa cách thì nhiều, em muốn thay anh hoàn thành nhiệm vụ gia truyền cũng khó khăn.”
“…” Tiêu Triệt ưu sầu thiếu chút nữa là phản công, “Diệp Vũ…” em thật sự là vợ anh.
“Được, đi nhanh đi, về đơn vị chậm cũng không hay.”
“Anh đi.” Cuối cùng nhìn lại bà xã mình một cái, Tiêu Triệt xoay người sải bước rời đi không quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, anh sợ mình không đi được.
Quân nhân khốc liệt nhưng cũng rất có tình.