Càng lên phương bắc, trời càng rét lạnh!
Cao Phi Phàm quyết định đi đường vòng đến Thương Châu, trước tiên tới Dự Châu để hỏi thăm một vị cố hữu, hôm nay từng bước từng bước đi qua đường núi, tuyết liên tục bám đầy mặt.
“Mới tháng mười mà đã có tuyết à!”
Bao lâu nay ta ở Kim Lăng, chưa từng thấy nhiều tuyết như vậy, thực sự hứng khởi vô cùng, đưa tay hứng lấy những bông tuyết mỏng manh trôi dạt giữa không trung.
Cao Phi Phàm đi đằng sau ta, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đen tối như nguyệt lạc trầm tinh, một lúc lâu cũng không hề chớp mắt.
Nguyệt lạc trầm tinh: Trăng rơi sao mờ
Hắn đã giữ trạng thái này suốt mười ngày rồi, nếu không phải ta tự biết bộ dáng, tư chất của bản thân tồi tệ thế nào thì hẳn là đã sinh ra không biết bao nhiêu mộng tưởng với ánh nhìn như làn thu thủy của đại soái ca kia rồi.
“Ta hỏi này, lần trước ngươi giấu bồ câu của tứ phu nhân trong phòng, rốt cuộc là bày mưu từ trước hay chỉ là vô tình thôi? Là ngươi vận khí tốt hay là đại trí giả ngu?”
Quan sát chặt ta suốt mười ngày, Cao đại thần bộ cuối cùng vẫn không thể đưa ra được kết luận, đành không ngại học hỏi kẻ dưới mà hỏi thẳng ta.
“Chuyện này…”
Ta đổ mồ hôi hột, đại trí giả ngu gì chứ? E rằng đại ngu nhược trí mới là so sánh thích hợp với ta nhất!
Ta do dự, không biết có nên nói thật cho hắn biết mình là một tên ngốc hay không, tránh sau này hắn cứ phải khổ não vì việc vớ vẩn như vậy.
Nhưng chính là ta mười lăm tuổi đã nhận được danh hiệu đồng sinh, sau lại đạt đủ tiêu chuẩn trong kì thi bộ khoái hàng đầu, nếu lúc này nói mọi chuyện đều là nhờ có người đứng đằng sau chống lưng hộ thì chỉ sợ dân chúng trong thiên hạ không kẻ nào tin.
“Ta đã theo dõi ngươi khoảng mười ngày nay. Trong thời gian đó, ngươi đụng đầu vào cây hai mươi sáu lần, đi vệ sinh rồi lạc đường mất bảy lần. Nhưng hai sáu lần đụng đầu vào cây thì có đến mười tám lần ăn được trái cây ngon, lạc đường bảy lần thì đến bốn lần nhặt được tiền. Ta vẫn băn khoăn không hiểu việc ngươi làm là có chủ ý, chịu tổn thương nhỏ để đạt được thành quả lớn hay chung quy chỉ là thằng ngốc nhưng may mắn? Nếu là vế trước thì ngươi đúng là một kẻ thông minh đến đáng sợ! Còn nếu là vế sau thì ta cũng chẳng lấy làm lạ nếu ngươi là một kẻ đần, thế nhưng đúng là may mắn quá mức rồi!”
“Chuyện này…”
Ta cười gượng.
Cao Phi Phàm quả nhiên không hổ là đệ nhất thần bộ, mấy chuyện này cũng tính toán tỉ mỉ được vậy, mà ngay bản thân ta cũng có ý thức được việc mình làm một cách chi li đến thế đâu.
“Đừng có lằng nhằng nữa! Nói mau!”
Vẻ mặt Cao Phi Phàm không hề kiên nhẫn, hắn nắm tay lại, từng đốt ngón tay vang lên những tiếng “lắc rắc lắc rắc”, chính là một bộ dáng nghiêm hình bức cung dọa người.
“Thực ra là nửa nọ nửa kia!”
Ta không hề nói dối đâu nhé, mỗi việc xảy ra ta đều dựa vào năng lực của mình đoán được một phần, phần còn lại thì cũng không biết phải nói làm sao!
“Ngươi muốn đùa giỡn người khác sao? Thông minh tuyệt thế và siêu cấp ngu đần sao có thể cùng hội tụ trên một người được?”
Ta lập tức đánh lên đầu mình một cái, nhưng trong mắt hắn lại giống như ta đang ôm đầu cầu xin tha thứ, liền hô lớn: “Đừng có gõ vào đầu, mẫu thân ta nói, gõ vào đầu sẽ biến thành đồ ngốc!”.
Vậy là cả hai cứ như vậy là cãi nhau om sòm suốt dọc đường, chẳng biết từ khi nào đã đến Dự Châu, vốn đang định vào thành thì Cao Phi Phàm bất chợt dừng lại, mắt chăm chăm nhìn vào một kẻ bỗng dưng xuất hiện chắn đường hắn.
Nếu nói Cao Phi Phàm anh tuấn soái khí tựa như tuyết tùng, bạch dương, tao nhã thanh thoát, bí ẩn tựa đóa thược dược trốn giữa màn sương thì người này quả là diễm lệ như đào hoa nở rộ.
Y dường như phát hiện ra chúng ta đang nhìn mình, liền nhìn thẳng vào Cao Phi Phàm, mắt đối mắt, tưởng chừng như bắn ra tia lửa.
Sau một hồi, nam tử ấy rốt cuộc lại mỉm cười, nói với chúng ta: “Cao bộ đầu, từ lúc cáo biệt đã là ba năm, trông ngài vẫn khỏe mạnh như trước.”
Ta rốt cuộc cũng rời khỏi được gương mặt mỹ miều của y, nhìn xuống dưới ba tấc liền phát giác ra y phục nam tử đang mặc là chế phục [đồng phục] của bộ khoái.
Một mỹ nam tử như vậy mà cũng là người của Lục Phiến môn? Mà dường như còn là người quen cũ của Cao Phi Phàm, chẳng lẽ Cao Phi Phàm muốn đi đường vòng đến Dự Châu là để gặp y?
Tuy rằng… đây là nam nhân nhưng mị lực ấy quả thực có thể câu hết hồn phách nhân tâm kẻ khác.
“Ngươi… sao lại ở đây?”
Bộ dạng của Cao Phi Phàm vô cùng hoang mang, có vẻ cũng không mấy vui mừng trước cảnh tha hương gặp lại bạn cố tri. Mỹ nam tử kia lại nói:
“Làm bộ khoái ở nơi này thì sao? Ít nhất cũng không phải lo có một ngày người đồng sự tự tay lấy mạng mình.”
Nam tử này quả nhiên không phải hạng đầu đường xó chợ nhưng lại phải vùi thân nơi biên dã thành hoang thế này quả là thiệt cho y. Thế nhưng, tuy gương mặt xinh đẹp nhưng dáng vẻ lại rất ngang ngược, từng lời y nói ra đều như kim châm đâm vào người ta vậy.
Sắc mặt Cao Phi Phàm trầm xuống, quát khẽ: “Du Tương Quân, ta đã nói đó là chuyện ngoài ý muốn, nếu hắn tin tưởng ta thì đã không xảy ra bi kịch như vậy!”
Nam tử kia không hề khoan nhượng mà nói: “Ta chỉ biết đệ đệ ta chết ngay trên tay ngươi! Hắn lấy cái chết của mình đề Cao bộ đầu ngươi vang danh thiên hạ!”
Này này, sao giống như muốn đánh lộn vậy?
Chậc! Ta có thể chắc chắn Cao Phi Phàm đến nơi này không phải để tìm gặp y.
“Chuyện này…” Tuy rằng ta cũng không nghĩ ra cách gì giải quyết thế nhưng hai đại soái ca đứng giữa đường sống mái cãi nhau, quả thực thu hút không ít người tới xem mà đặc biệt là nữ nhân, nếu hai kẻ này mà muốn đánh nhau thật thì hậu quả chính là thương vong vô số kể! Dù xuất phát từ trách nhiệm đối với chức vụ của bản thân hay tinh thần trọng nghĩa khí, ta cũng phải ra mặt ngăn cản: “Các ngươi nên đến nơi khác rồi hãy ôn chuyện đi!”
Có vẻ như lúc này Cao Phi Phàm mới nhớ ra ta vẫn còn đi theo sau, mà ánh mắt của Du Tương Quân kia nhìn ta cũng thật kì lạ, nhưng dẫu sao thì không khí như nghênh đón địch nhân của hai bên cũng đã lắng xuống không ít, sát khí hung hiểm ban nãy đã được thu lại.
Du Tương Quân bĩu môi nhìn ta, lại liếc mắt về phía Cao Phi Phàm, thong thả mở miệng hỏi: “Đây là đồng sự mới của ngươi sao?”
Cao Phi Phàm mím môi không nói, nhưng ánh mắt lại bất chợt trở nên ác liệt.
“Đã là vì công việc, sao có thể không mời nhị vị tới nha môn?”
Đối mặt với ánh mắt Cao Phi Phàm, Du Tương Quân rất nhanh lấy lại một tư thái giúp đỡ vì công việc, dường như hỏa liệt giữa lúc hai người giằng co lúc mới rồi không hề tồn tại.
“Chúng ta lần này đến Dự Châu cũng không phải vì công việc, chỉ là để tìm một người, sẽ nhanh chóng ròi khỏi đây.”
Cao Phi Phàm lạnh lùng từ chối, sau đó liền kéo ta đi, thật hiếm khi thấy hắn có bộ dạng muốn trốn tránh người khác như vậy.
Ta thực không đoán ra có bí mật gì giữa Cao Phi Phàm và đại ca đồng sự trước của hắn, nhưng người có thể khiến Cao Phi Phàm mất tự tin đến thế này thì hẳn cũng không phải kẻ đơn giản.
“Nếu ta đoán không sai thì người ngươi muốn dò hỏi chính là phu nhân của Phi hiên hồ ly? Phi thiên hồ ly tái xuất giang hồ, nghe nói là có người cướp ngục, ngươi nghi ngờ phu nhân của hắn đứng sau lưng giở trò quỷ.”
Du Tương Quân không hờn giận nhìn Cao Phi Phàm rời đi, đứng sau lưng hắn từ tốn nói nhưng cũng đủ khiến Cao Phi Phàm dừng bước.
“Ngươi biết tung tích của ả ta?”
Cao Phi Phàm có vẻ không tin nhưng cuối cùng vẫn lấy việc phá án làm trọng.
“Ta đương nhiên biết! Nếu không phải vì ả, thì ta sao phải đến đây làm bộ khoái? Ta nhất định phải tìm ra chân tướng cái chết của đệ đệ!”
Du Tương Quân lạnh lùng cười, quả xứng với mười chữ “Diễm lệ tựa đào hoa, hàn lãnh tựa băng sương”, vế trước là do ta cảm nhận còn vế sau thì chính là Cao Phi Phàm lĩnh hội hết. Hắn vừa nghe mỹ nam tử nói thì khắp người tỏa ra khí hàn, làm cho ta liền nảy ra mấy chữ “Mĩ lệ khiến lòng người lạnh lẽo”.
“Đã vậy, chúng ta đành phải phiền ngươi rồi!”
Trái lại với nụ cười thản nhiên của Du Tương Quân, thần sắc của Cao Phi Phàm so với mấy ngày trước còn lạnh hơn gấp bội.
Có vẻ như ở phủ nha này, Du Tương Quân rất có quyền thế, ngay cả huyện thái gia cũng phải nghe lời y, y hành sự rất gọn gàng, năng lực không hề thua kém Cao Phi Phàm, nghe nói cũng là một nhất lưu [hạng nhất] bộ khoái.
Vậy là y an bài cho chúng ta hai gian phòng, đợi sáng hôm sau cả nhóm lên núi tìm phu nhân của Phi thiên hồ ly La Nữ.
Lại một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, chúng ta dùng qua loa chút điểm tâm tại huyện nha rồi cùng Du Tương Quân đến núi La Phù ở ngoại thành.
“Dư Phúc Thường… Nếu chốc nữa xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kĩ phải tin tưởng ta!”
Trước khi đi, tâm trạng của Cao Phi Phàm hình như rất nặng nề, tìm một góc không để Du Tương Quân thấy mà dặn dò ta như vậy.
“Được!”
Ta đồng ý, nghĩ thầm có hai người các ngươi thì lo gì cơ chứ!
Một mình Cao Phi Phàm đã lợi hại lắm rồi, hơn nữa còn có Du Tương Quân ngang sức ngang tài với hắn, đừng nói La Nữ kia chỉ là đàn bà con gái, dù cho đấy có là một tên lưu manh đồ tể thì cũng đừng hòng làm hại đến ta.
“La Nữ từ sau khi phu quân bị bắt thì thay đổi hoàn toàn, tháng ba năm nay lên Độ Duyến tự ở núi La Phù tu hành, bình thường rất ít khi thấy ả ta ra ngoài. Linh Huệ đại sư của Độ Duyến tự nhận sự ủy thác của chúng ta, chú ý nhất cử nhất động của La Nữ, cũng chiếu cố cho ả ta chỗ ăn chỗ ở.”
Như không hề màng đến sắc mặt quái dị của hai người chúng ta, Du Tương Quân thản nhiên nói ra những việc y nắm được về đối tượng tình nghi.
“Từ từ, Linh Huệ đại sư mà ngươi nhắc đến có vấn đề gì không? Nếu La Nữ thực sự muốn sám hối chuộc tội thì tại sao không đến am ni cô mà lại tới Độ Duyến tự? Dẫu sao nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ ả ta không sợ bị người đời chỉ trích sao? Mà hơn hết lại còn vào… tháng ba năm nay?”
Cao Phi Phàm quả nhiên là Cao Phi Phàm, ta còn chưa kịp tiêu hóa xong đống tin tức của Du Tương Quân thì hắn đã tìm ra mấy điểm nghi vấn rồi.
Được hắn khai sáng, ta cũng đã hiểu được vấn đề.
Như thế nào lại vừa khéo vào tháng ba? Trùng hợp với thời gian Toản Thiên Diêu cướp nhà tù Thương Châu?
“Đại sư vốn là cao nhân, trong mắt vô sắc vô tường [không dục niệm, vướng bận], sớm đã không còn khái niệm phân biệt nam nữ. Hơn nữa còn là một đại tăng đắc đạo nổi danh, theo lý mà nói sẽ không bị người ta mua chuộc làm chuyện hại người.”
“Theo lý mà nói? Xin hỏi Du bộ đầu, không biết sau khi La Nữ vào chùa ngươi có dò la thêm được chút tin tức nào không?”
Thái độ của Cao Phi Phàm đối với Du Tương Quân luôn gay gắt khiến kẻ đứng giữa như ta thật cảm thấy khó xử.
“Ả sau khi vào chùa rất hiếm khi xuất hiện. Hơn nữa… Ta có chuyện muốn hỏi nhị vị, có ai tinh thông phật pháp Thiền Tông hay không? Linh Huệ đại sư thích nhất là đàm luận cùng người khác, nếu đàm luận cao hơn ông, thì có thể vào chùa mà không bị ngăn cản, còn không thì không cho phép người ngoài bước vào.”
Thiền tông: Một tông phái của Phật giáo đại thừa. Thiền tông quan tâm đến kinh nghiệm chứng ngộ, đả phá mạnh nhất mọi nghi thức tôn giáo và mọi lí luận về giáo pháp. Tông phái này chỉ khuyên hành giả tọa thiền để tự nhận ra được bản thân mình, được coi là con đường ngắn nhất, đồng thời cũng là con đường khó nhất.
Nói ra nguyên do mình không thể trực tiếp dò la tin tức của La Nữ một cách khá uyển chuyển, Du Tương Quân tỏ vẻ “Nếu ngươi có bản lĩnh thì tới đó đàm luận cho ta xem đi!”
Đối phương là cao tăng đắc đạo nổi tiếng một châu, mà thời nay vốn tôn trọng Phật giáo, xuất phát từ lòng thành kính với Phật môn, quan phủ cũng không dám tự tiện xông vào tự tra xét.
Khi đang nói chuyện, đã thấy một làn hương khói nhạt nhòa bốc lên từ một ngôi chùa cổ kính, trước cổng chùa có hai cây tuyết tùng, vây quanh là một đám hòa thượng, mỗi người đều chiến khí sục sôi, xắn hết tay áo lên khiến ta không thể không nghĩ rằng người thanh tu cũng có lúc muốn ẩu đả.
“Cái gì gọi là phiền não?”, “Mang nước đục tưới lên lá sen.”
“Cái gì không gọi là phiền não?”, “Cướp lấy đao sắt cắt tơ ngó sen.”
“Cái gì gọi là phiền não hay không?”, “Xuân tằm trốn trong kén chịu toàn thân bó buộc.”
“Cái gì gọi là tìm phiền não?”, “Để dòng nước siết giằng co cùng phiến đá gồ ghề”
“Cái gì gọi là bản chất phiền não?”, “Đục thân du để lửa đốt cây.” [Du là tên một lại cây]
Hai gã tăng nhân trong đám người mãi miết tranh luận đến nước miếng loạn bay giành được trận trận ủng hộ của đồng môn.
Thế nhưng ta đứng ở ngoài cứ nghe tới nghe lui “phiền não”, “phiền não” thật không nhịn được mà bật cười.
Mẫu thân nói rằng, đây chính là tật xấu của ta, chẳng bao giờ biết che dấu cảm xúc của bản thân. Cái tật này sẽ có ngày hại ta cho xem.
Ta vừa dứt tiếng cười thì một lão tăng nhân râu bạc trắng đang ngồi giữa sân liền phóng ánh mắt như chớp xẹt về phía ta, khiến ta trong lòng run sợ một trận đến lợi hại.
“Hai vị tiểu đồ này bàn luận Phật pháp, không biết thí chủ đây có cao kiến gì?”
Tuy vẫn còn một khoảng cách khá xa nhưng giọng nói vang đến vẫn vô cùng rõ ràng, khiến cả ba người chúng ta đều vô cùng rành mạch rằng Linh Huệ đại sư này không chỉ là một cao tăng đắc đạo mà còn là cao thủ võ công.
Khó trách sau khi La Nữ vào chùa thì Du Tương Quân không thể dò la được tin tức của nàng.
“Chuyện này…”
Ta theo bản năng trốn sau lưng Cao Phi Phàm, ánh mắt của Linh Huệ đại sư dường như cũng trông theo.
“Nếu thí chủ đã thấy hai vị đồ đệ này như làm trò cười thì ắt là cao nhân, sao không cùng lão tăng đàm đạo vô ngôn thiện pháp một lần? [đàm đạo bằng cử chỉ không dùng lời]
“Này…”
“Cao nhân tất có cao kiến, mà nhìn các vị thì xem chừng là muốn vào chùa phải không? Vậy đàm đạo với lão nạp một hồi xem các vị thí chủ đây có đủ tư cách hay không.”
“Cao Cao Cao….”
Ta lắp bắp muốn nói ra mình không phải cao nhân, nhưng chính là Cao Phi Phàm đột nhiên quay đầu trừng ta một cái, tỏ vẻ tự mình rước họa thì tự đi mà giải quyết lấy.
Ánh mắt hắn…hảo lãnh!
“Ắt xì!”
Ta hắt hơi một tiếng, Linh Huệ đại sư còn tưởng ta bằng lòng ứng thí liền giơ lên một ngón tay.
“Ắt xì!”
Không biết sao trời đột nhiên nổi gió mà cơn gió quái ác này lại cứ thích chui vào cổ ta mới chết chứ!
Ta xoa xoa cái mũi đồng thời giơ hai ngón tay với Linh Huệ đại sư.
Lão thấy thế liền giơ tiếp ba ngón tay.
Ta liền nắm tay lại quơ loạn trong không khí.
“A di đà phật! Thí chủ thắng rồi.”
Linh Huệ đại sư gục đầu xuống, suy tư một lát, đột nhiên nhận thua.
Các đệ tử vây quanh cũng ngay lập tức rẽ sang hai bên mở đường cho chúng ta.
Lúc đi ngang qua đám đệ tử, ta mang máng nghe được mấy tên hòa thượng hỏi Linh Huệ đại sư những động tác vừa rồi có ý tứ gì, Linh Huệ đại sư thở ra một hơi, nói: “Ta giơ một ngón tay ý nói, Phật Tổ Như Lai, nhân thiên vô nhị; vị tiểu thí chủ kia giơ hai ngón tay ý nói, người đời chia làm hai loại phất giáo, nhất thể hai mặt, hợp hai làm một; ta lại duỗi ba ngón tay đáp rằng, phật – pháp – tăng là tam bảo, không thể thiếu mặt nào; y lại nắm tay lại muốn nói rằng cả tam bảo ấy một khi giác ngộ thì sẽ có trọn vẹn…Đến đây, ta không thể đáp lại được, không nhận thua thì còn biết đối đáp thể nào?”
Nhờ papa ta giác ngộ, ta đã có thể ngộ ra được phần nào đoạn này. Con yêu pa lắm pa ơi
Đoạn “nhân thiên vô nhị” nghĩa là trời và người đều chỉ có một không có hai
Đến đoạn sau có “Phật hiệu vi nhị”, trong phật giáo chia làm đại thừa và tiểu thừa, tiểu thừa là giáo lý nguyên thủy có từ trước. Trước đây những người theo Đại Thừa thường cho rằng giáo lý Nguyên thủy là giáo lý tiểu thừa không đưa đến quả vị tối hậu thành Phật, chỉ có giáo lý đại thừa mới là giáo lý chân chính của Phật. Ngược lại, các nhà sư tiểu thừa thì cho rằng giáo lý tiểu thừa mới chính là giáo lý nguyên thủy của Phật, còn giáo lý đại thừa là ngoại đạo. Sự bất đồng quan điểm ấy đã làm băng giá mối quan hệ của hai truyền thống cả ngàn năm. Ngày nay với những phương tiện tiến bộ, mọi mặt trong xã hội đều thay đổi, những quan điểm tiểu thừa và đại thừa không còn thích hợp.
Tam bảo trong phật giáo gồm phật – pháp – tăng, tức là bậc giác ngộ, giáo pháp của bậc giác ngộ và những người bạn đồng học. Và trong phật pháp thì có nhắc đến sự nhất thể tam bảo. Papa ta còn nói Phật, pháp, tăng là gì gì đó bất quá ta không nhớ được. Thôi thì bạn nào ham học hỏi thì lên mạng tra nha
Du Tương Quân nhìn ta giống như nhìn quái vật, thật lâu sau mới bội phục nói: “Nhìn không ra ngươi tuổi còn nhỏ mà đã nghiên cứu sâu sắc về phật pháp, thật đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!”
Ta chỉ cố cười gượng.
Đã quá quen thuộc với tính khí của ta, Cao Phi Phàm đâu có dễ dàng bị đánh lừa, hắn đợi sau khi bỏ xa đám tăng nhân phật tử kia một đoạn mới thấp giọng hỏi ta: “Ngươi rốt cuộc lúc nãy chơi trò gì bí hiểm? Nói!”
Thật…thật đáng sợ nha!
Bởi thế, ta đành xoa xoa chóp mũi, thành thành thật thật hồi đáp.
“Lão tăng đó vươn một ngón tay ý nói ta hắt xì một cái, ta liền hắt hơi thêm một lần rồi giơ hai ngón tay ý bảo, lão tăng tính sai rồi, ta hắt hơi hai lần cơ! Thế là lão tăng đó liền giơ luôn ba ngón tay, chẳng phải tính rủa ta hắt hơi thêm cái nữa sao? Nhưng mà hắt hơi ba cái thì nhất định là bị cảm mạo rồi còn gì! Cho dù là đại sư thì lão cũng đâu có thể yểm bùa người ta chứ, vậy là ta nắm tay lại tỏ vẻ, nếu lão dám yểm bùa ta, thì sẽ bụp lão!”
“…….”
“…….”
Cao Phi Phàm và Du Tương Quân đảo mắt nhìn nhau, đột nhiên nhất tề bước thật nhanh bỏ đi, không dám quay đầu liếc ta lấy một cái.
Bên trong thiện phòng lịch sự tao nhã, một nữ tử áo trắng nhắm mắt cúi đầu, mùi đàn hương u u lan tỏa khắp gian phòng.
Thấy chúng ta tiến vào cũng không ngẩng đầu, tựa như nàng mãi mãi yên vị tại nơi này, cũng không có ý định muốn rời đi, cứ ở đây cho đến tận kiếp.
“La nữ Cái Kiều Kiều?” [nhận ra La nữ là biệt hiệu. Hic >”