Phúc Nữ Nhà Nông

chương 99: trồng gừng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mãn Bảo vừa khóc lóc vừa được một người hầu gái nhà họ Bạch đưa về nhà, để dỗ bé, Lưu thị còn đưa cho bé rất nhiều bánh ngọt, chẳng qua Mãn Bảo cầm bánh ngọt rồi, vẫn kiên trì không tha thứ cho Bạch Thiện Bảo, quyết định không làm bạn với cậu nữa.

Người nhà họ Chu:......

Sau khi bọn họ nghe xong nguyên do Mãn Bảo cãi nhau với tiểu công tử nhà họ Bạch liền chẳng để ý nữa, mấy đứa trẻ cãi nhau đánh nhau không phải chuyện bình thường sao?

Ngay cả Tiền thị cũng chẳng an ủi bé, chỉ đưa bé đi rửa mặt rồi đi ngủ.

Mãn Bảo rất nhanh đã bị dời đi lực chú ý, ngủ một giấc xong, liền quên sạch mọi chuyện.

Lúc bé rời giường, Chu nhị lang đã mang Chu ngũ lang đi chợ, hôm nay không phải ngày họp chợ, nhưng bên thôn Đại Lê cũng có quán thịt, muốn mua thịt, hoặc là lên huyện thành, hoặc cũng chỉ có thể đến thôn Đại Lê.

Mãn Bảo ăn không ngồi rồi, liền tiêu tích phân mua một túi gừng hôm qua nhìn trúng trong trung tâm mua sắm, sau đó lấy ra hai củ, bé quyết định thử một chút xem có trồng được không, cái khác thì gác lại đến mùa xuân lại nói.

Cái việc trồng gừng này Mãn Bảo đương nhiên không thể tự mình làm, cho nên bé đi tìm Đại Nha và Nhị Nha.

Mấy tỷ muội ai cũng không biết gừng còn đắt hơn cả thịt, nghe cô nhỏ nói muốn đến vườn rau trồng rau, vẫn là trồng loại đồ ăn mới, các bé liền mang cô nhỏ đi, lấy cái cuốc nhỏ.

Mãn Bảo liên tục nói nhỏ, "Muốn chỗ đất màu mỡ, chỗ đất màu mỡ......"

Đại Nha liền chỉ một mảnh đất, nói: "Trồng ở chỗ này, đất chỗ này tương đối dày, chắc chắn màu mỡ."

Sau đó Mãn Bảo liền lấy củ gừng ra cho các bé, chỉ ngón tay nhỏ nói: "Xắt miếng đi, nơi này trồng một miếng, nơi này trồng một miếng, sau đó đợi nó nảy mầm hết, là có thể trồng được rất nhiều gừng."

Đại Nha hỏi, "Trời lạnh như vậy, trồng xuống có thể sống sao?"

Mãn Bảo gãi mặt nói: "Ai biết được, thử một lần xem."

Khoa Khoa có chút bất đắc dĩ, chỉ điểm cho bé: "Có thể rải rơm rạ lên trên để chống lạnh."

Mãn Bảo rất ngạc nhiên, "Rơm rạ có thể chống lạnh á?"

"Đương nhiên, có nhà còn lấy rơm rạ trải giường chiếu kìa, người nằm bên trên đỡ lạnh đó."

Mãn Bảo liền như suy nghĩ gì, "Vậy chắc lá cây cũng có thể chống lạnh? Cỏ cũng có thể, cỏ lau cũng có thể...... A nha, chúng ta có thể sử dụng thật nhiều thứ."

Mãn Bảo làm cùng Đại Nha Nhị Nha, đào hố gieo miếng gừng, sau đó tưới một ít nước, liền cùng nhau chạy về nhà lần tìm một ít rơm rạ ra đến đây rải trên đất chống lạnh cho chúng nó.

Vì để cho chúng nó có thể được rơm rạ che kín hơn, Mãn Bảo còn nhảy lên rơm dẫm mạnh hai cái.

Đại Nha và Nhị Nha nhìn thấy, còn tưởng đây đặc thù trong cách trồng gừng, cũng nhảy lên trên dẫm hai cái.

Khoa Khoa chứng kiến toàn bộ quá trình:...... Thôi, dù sao bây giờ chôn xuống nó cũng không nảy mầm, vẫn là chờ đến đầu xuân lại nhắc nhở ký chủ đi xới lỏng đất đi.

Mãn Bảo trồng gừng xong mà bọn nhị ca vẫn chưa trở về, Chu đại lang và Chu tứ lang cũng đã đi nhà họ Bạch xây dựng, bé thật sự nhàn rỗi không có gì làm, liền lần tìm sách của mình chạy đến trường học đọc sách.

Đến nỗi vì sao đọc sách nhất định phải đến trường học, thì đương nhiên là do thói quen, dù sao tiên sinh cũng không đóng cửa, cửa phòng học để mở, bé đi vào học là được.

Kết quả mới chạy đến bên ngoài phòng học đã nghe thấy bên trong có tiếng đọc sách, Mãn Bảo tò mò chạy vào xem, liền thấy Bạch Thiện Bảo đang ngồi ở chỗ của mình đọc sách.

Cậu ngẩng đầu nhìn Mãn Bảo, liền bĩu môi nói: "Ngươi đúng là đồ lười, ta đã đọc được ba bài khóa rồi rồi đấy."

"Ngươi mới lười ấy," Mãn Bảo nói: "Sáng nay ta đã trồng được rất nhiều gừng, rất nhiều gừng luôn."

Mãn Bảo chạy tới ngồi xong, Bạch Thiện Bảo liền lấy một túi giấy ra đẩy cho bé, "Này, bánh hoa quế ngươi muốn ăn."

Mãn Bảo khẽ nuốt nước miếng, mở ra, thơm thơm ngọt ngọt, đúng là bánh hoa quế bé thích ăn nhất, bé cắn một miếng, phát hiện bánh ngọt vẫn nóng, càng vui vẻ, vì thế cũng lấy một nắm kẹo ra cho cậu, "Này, có màu đỏ, cũng có màu vàng, ngươi đừng có nói cho người khác."

Bạch Thiện Bảo cũng thấy vui vẻ, lấy kẹo giấu vào trong túi áo của mình, hung hăng gật đầu.

Hai đứa trẻ lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Mãn Bảo nói: "Hôm nay ta còn muốn đi tiếp, ngươi thì sao?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Ta cũng đi! Mẹ ta chuẩn bị cho ta một hộp đồ ăn, bên trong có rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ sợ bị lạnh. Chẳng qua ta cũng nói với mẹ rồi, chúng ta có nhóm lửa, không sợ lạnh."

Mãn Bảo gật đầu, "Hôm nay đám nhị ca của ta còn nấu thức ăn nữa đấy, đến lúc đó nếu đồ ăn của ngươi bị nguội, ta bảo nhị ca làm nóng cho ngươi."

Bạch Thiện Bảo liền tỏ ý cảm ơn.

Nhà họ Bạch vẫn phái Đại Cát và một chiếc xe lừa đi cùng bọn họ, chẳng qua Chu nhị lang vẫn đi mượn xe ba gác, mấy đứa trẻ ngồi trên xe lừa thì được, bọn họ lại không tiện để hết đồ lên trên đó, dù sao cũng là việc làm ăn của nhà mình không phải sao?

Bạch nhị lang cũng không muốn đi, nhưng bị cha cậu cưỡng ép khóc thút thít trèo lên xe lừa, rước lấy sự nhất trí khinh bỉ Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo.

Lớn như thế còn khóc nhè, không biết xấu hổ.

Đối với việc này, Bạch thái thái rất không hiểu, bà rất đau lòng con trai, không kìm được nói với mẹ chồng, muốn mẹ chồng thay bà xin cho con trai.

Kết quả Bạch lão thái thái vừa mới mở miệng, Bạch lão gia đã nói: "Mẹ, con đây là vì tốt cho con nó thôi, thay vì ở trong nhà nghịch chó trêu mèo, còn không bằng đi ra ngoài mở mang kiến thức."

"Chỉ là đi xem một đám lao đinh làm việc thôi, có kiến thức gì?" Bạch lão thái thái nói: "Ngươi không nghe thấy nhị lang nói đó sao, người nhà họ Chu là đi kiếm tiền, nào có phải đi viết văn đâu? Hai đứa trẻ mới lớn bao nhiêu, muốn đi viết văn vở gì chứ?"

Bạch lão gia liền nói: "Mẹ, chỗ đó có kiến thức lớn đó, ngài không thấy quyển vở bọn họ ghi lại sao. Bằng không thím còn thương con cháu hơn ngài đấy, sao bà ấy vẫn cho Thiện Bảo đi?"

Lúc này Bạch lão thái thái mới không nói gì.

Bạch lão gia nói: "Đáng tiếc thằng nhóc này không biết điều, hai quyển bút ký, ngoại trừ vài tờ lắt nhắt có bút tích của hắn, còn lại tất cả đều do Thiện Bảo ghi, có thể thấy hắn lười bao nhiêu."

Bạch lão thái thái càng không dám nói tiếp nữa, sợ bà cầu tình không thành, ngược lại còn chọc con trai tức cháu trai hơn.

Nhóm Chu nhị lang rất nhanh đã đến đường quan, hôm nay đám lao đinh tu sửa thủy lợi, chủ yếu là đào mấy mương máng có thể tưới tiêu, cái này còn khó hơn sửa đường.

Chu nhị lang nhìn thoáng qua Chu tam lang, sau đó khom lưng chào hỏi hai sai lại Chu ngũ lang giới thiệu.

Hôm nay bọn trẻ không cần hỏi chuyện, nhàn hơn rất nhiều.

Mãn Bảo liền vui vẻ chạy khắp nơi nhặt củi, bé kéo từng cành củi dài lại gần nhau, sau đó để lục ca đến đây lấy.

Chu ngũ lang đã làm qua một lần, biết làm như thế nào nhanh hơn, lúc nhị ca đang xây bệ bếp, hắn trực tiếp gánh thùng đi gánh nước.

Không sai, ngày hôm qua bọn họ còn chỉ lấy một thùng gỗ tới, hôm lấy dứt khoát lấy một đôi.

Gánh nước lại đây, lấy xương đã chặt xong thả vào phủ, sau đó liền đổ nước bắt đầu nhóm lửa.

Mấy món khác có thể đợi gần đến lúc ăn rồi làm, chỉ có canh xương hầm này cần phải đun lâu mới mới ngon.

Mãn Bảo và Bạch Thiện kéo một cành cây to ào ào chạy tới, vừa ném xuống liền chạy tới xem trò hay, "Nhị ca, các huynh muốn làm món gì?"

"Thịt heo hầm cải trắng, thịt heo hầm củ cải, năm văn tiền một muôi."

Đến nỗi có người mua hay không thì không chắc, chẳng qua nếu không ai mua cũng không hề gì, hắn cũng không chuẩn bị nhiều lắm, tính toán nếu không bán được thì để lại cho lão tam một ít, còn lại thì mang về nhà, để người trong nhà ăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio