Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

chương 133: mẫu thân qua đời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần cười khẽ, “Lúc ái phi từ trên tường vây ngã xuống, là ta tiếp được nàng, để tránh cho nàng tiếp xúc thân mật với mặt đất cứng rắn mà nguy hiểm, không thể lấy công chuộc tội à?”

“Ngươi cảm thấy ngực ngươi mềm hơn mặt đất bao nhiêu?” Vân Thanh Nhiễm xem thường trừng mắt liếc thân thể gầy không được mấy lạng của Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ, ta thừa nhận ngực ta không mềm như của ái phi nàng.” Quân Mặc Thần có thâm ý khác nhìn bộ ngực nổi lên cao cao của Vân Thanh Nhiễm, ái phi thịt dày mà.

“Bản sắc nam nhi, quả nhiên, ngay cả người bệnh như ngươi cũng không ngoại lệ.” Vân Thanh Nhiễm liếc Quân Mặc Thần trắng mắt.

“Kỳ thật, trên người của ta cũng có nơi mềm mại.” Quân Mặc Thần dán sát vào Vân Thanh Nhiễm, tới gần, gần thêm chút nữa, cánh môi hai người càng lúc càng gần, mắt thấy lại sắp trình diễn một màn hôn môi triền miên…

Vân Thanh Nhiễm đột nhiên nghiêng đầu sang một bên.

“A ách…” Quân Mặc Thần kêu lên một tiếng đau đớn.

Cổ Quân Mặc Thần bị Vân Thanh Nhiễm cắn gắt gao, lúc này Vân Thanh Nhiễm không có một chút lưu tình, răng nanh cắn lên da thịt Quân Mặc Thần đến đau.

Thật lâu sau, Vân Thanh Nhiễm mới buông ra cái cổ bị nàng chà đạp ra một hàng dấu răng.

“Khụ khụ khụ, ái phi, cổ của bản thế tử ngon không?” Mặc kệ trên cổ hồng hồng, Quân Mặc Thần vẫn cười khanh khách.

“Ngon… ọe ——”

Lần này, người gặp nạn biến thành Quân Mặc Thần…

Áo lông tầng ngoài cùng, da lông tuyết trắng xinh đẹp của động vật kia nhất thời bị làm hỏng, cẩm bào màu trắng bên dưới áo lông cũng không thể may mắn thoát khỏi. Vân Thanh Nhiễm không ăn cái gì, nên nôn ra đều là chất lỏng.

“Ọe ——” Vân Thanh Nhiễm chưa từng phải chật vật như vậy.

Quân Mặc Thần cầm khăn lau cho nàng.

“Đừng đụng, bẩn.” Vân Thanh Nhiễm ngăn cản động tác của Quân Mặc Thần.

“Nghe lời, không nên lộn xộn.” Quân Mặc Thần ra lệnh, không cho phép nữ nhân bên cạnh tùy tiện cự tuyệt.

Quân Mặc Thần nghiêm túc làm công việc dọn sạch cho Vân Thanh Nhiễm.

Ngoài xe ngựa là dòng người đi đường hối hả, cùng với một trận gió thu mang theo chút khí lạnh, lá khô bay xuống bị bánh xe nghiền qua, lại vô tội bị hất lên, chao liệng, mà trong xe ngựa lại là một quang cảnh khác, khí lạnh bên ngoài không ảnh hưởng đến bên trong, huyên náo bên ngoài cũng không thuộc về hai người bọn họ, thuộc về bọn họ chỉ có tiếng hít thở và nhiệt độ cơ thể của nhau.

Lặng im dựa vào nhau ở trong không gian nhỏ hẹp, hai người bị thế giới lãng quên, có một phần ấm áp thuộc về chính họ.

Sự yên tĩnh trong xe ngựa bị một tiếng ngựa hý đánh vỡ.

Tuấn mã chặn đường, xe ngựa không thể không dừng lại.

Người ngăn đường đi của Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm là Vân Tử Hy, hắn nhận ra xe ngựa đặc quyền của Quân Mặc Thần, tìm khắp kinh thành cũng tuyệt đối không tìm ra cỗ xe tương tự, cho dù là trong hoàng cung cũng sẽ không có, đây là vì thế tử gia thể yếu nhiều bệnh đặc biệt tụ tập thợ chế tác các nơi có thể cùng tạo ra xe ngựa, ngay cả bốn con tuấn mã đằng trước cũng là loại ngựa thượng hạng, chỉ vì cầu ổn.

Vân Tử Hy vốn muốn đi phủ Trấn Nam Vương, trên đường lại nhìn thấy xe ngựa của Quân Mặc Thần, nên đuổi theo.

“Ca ca, có chuyện gì không?” Vân Thanh Nhiễm thấy Vân Tử Hy phong trần mệt mỏi, ở trên đường phố sầm uất của kinh thành thúc ngựa chạy vội, tất nhiên là có việc gấp.

“Thanh Nhiễm, mẫu thân bệnh nặng, huynh tới đón muội.” Trên mặt Vân Tử Hy xuất hiện lo âu hiếm thấy, vành mắt hắn có hơi hồng.

“Mẫu thân bệnh nặng?” Đột nhiên như vậy…

“Sau sự tình lần trước thân thể mẫu thân chưa từng tốt lên, vẫn luôn kéo dài, sáng nay bệnh tình chuyển biến xấu… Ngự y mời từ trong cung ra đều lắc đầu liên tục.” Chuyện trong phủ Vân Tử Hy làm hết khả năng để không phiền Vân Thanh Nhiễm, muội ấy đã lấy chồng, không nên để muội ấy bị chuyện trong phủ làm phiền nhiễu, cho nên chuyện mẫu thân bị bệnh cũng chưa từng nhắc qua với Vân Thanh Nhiễm, nhưng vào lúc này, mẫu thân sợ là không chịu được nữa.

Vân Thanh Nhiễm nhanh nhẹn đi xuống khỏi xe ngựa, “Thế tử gia ta đi trước một bước.”

Vân Tử Hy đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân Thanh Nhiễm, kéo nàng lên trên ngựa của mình, “Thế tử gia, ta đón xá muội đi trước. Giá!”

Hai chân Vân Tử Hy kẹp bụng ngựa, để con ngựa lao đi, nhanh như chớp đã biến mất ở cuối phố.

Quân Mặc Thần nhìn Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm nhanh chóng rời đi, gọi Quân Kiệt lại, “Chuyện Vân phủ tra như thế nào rồi?” Lần người Vân phủ náo loạn treo cổ đó, hắn cũng ở đấy, Vân phu nhân về sau lại nói câu kia, Quân Mặc Thần có nghe thấy được, với chuyện mình quan tâm, Quân Mặc Thần là một người rất cẩn thận, cho dù ở dưới tình huống như vậy chỉ có một câu mơ hồ không rõ, Quân Mặc Thần cũng sẽ không bỏ qua.

“Trước mắt chỉ có thể xác định Đại công tử Vân phủ cũng không phải do người Vân phủ sinh ra, nhưng đứa trẻ cụ thể tới từ đâu, còn chưa biết, sự tình đã qua quá lâu, người hầu ở nhà cũ Vân gia hoặc chết, hoặc không rõ tung tích, Hạ Thiền đã đi đến nhà mẹ đẻ của Vân phu nhân, trước mắt vẫn chưa về.”

Vân Viễn Hằng năm đó vẫn là một Thị lang, phu nhân là lúc ông ta còn ở phủ Thiên Châu thú về, khi mới vào kinh Vân Viễn Hằng cũng không lập tức tiếp nhận phu nhân của mình, thời gian sau đó, bên người lại có một tiểu nam hài đã một tuổi, nói là sinh ở quê.

Lời này không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi, mãi đến trước khi Vân phu nhân thất thố nói câu nói kia khiến Quân Mặc Thần nổi lên lòng nghi ngờ, liền âm thầm cho người đi phủ Thiên Châu. Quả nhiên năm đó Vân phu nhân chưa từng mang thai, Vân Viễn Hằng và Vân phu nhân thành thân chỉ mới hơn một tháng.

Vân Viễn Hằng cũng bởi vì lên chức vào kinh, tân hôn không lâu lưu lại thê tử ở nhà cũ Vân gia phủ Thiên Châu, sau đó cũng không có tin tức gì nói Vân phu nhân có thai, Vân phủ ở phủ Thiên Châu cũng được coi là danh môn vọng tộc, không có đạo lý Vân phu nhân mang thai, người ở bên ngoài lại không biết chút nào, cho nên gần như có thể khẳng định, Vân Tử Hy cũng không phải con của phu phụ Vân Viễn Hằng. Vấn đề là đứa trẻ từ đâu tới, trước mắt còn chưa có manh mối.

Quân Mặc Thần đối với việc Vân Tử Hy rốt cuộc có thân phận gì không hứng thú lắm, đối với bí mật của Vân gia càng không có lòng tò mò, hắn chỉ là muốn loại bỏ nhân tố tiềm ẩn không ổn định có thể sẽ liên luỵ đến Vân Thanh Nhiễm, mà trước mắt nhân tố không ổn định lớn nhất sẽ liên luỵ đến Vân Thanh Nhiễm phải kể tới Vân phủ, cho nên về chuyện của Vân phủ hắn cảm giác mình cần phải hiểu một chút.

Chỉ mới một vài ngày không gặp, Vân Trần thị lại gầy yếu thành như vậy… Vân Thanh Nhiễm nghĩ ngày ấy qua đi, hẳn sẽ không có việc gì, không nghĩ tới Vân phu nhân từ nay về sau bệnh không dậy nổi.

Kỳ thật người Vân phủ đều không nói cho Vân Thanh Nhiễm biết, bệnh của Vân phu nhân sở dĩ vẫn không tốt lên còn bởi vì Vân Viễn Hằng, ông đã đáp ứng đưa Xuân Đào đi, nhưng không đoạn tuyệt sạch sẽ với Xuân Đào, không biết lúc tiễn bước Xuân Đào đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng Vân Viễn Hằng gạt Vân Trần thị tìm một biệt viện ở bên ngoài nuôi Xuân Đào.

Các con đều đã trưởng thành, Vân Viễn Hằng cũng có tuổi, trong việc hoan ái giường chiếu ông ta đối với phu nhân mình càng ngày càng lực bất tòng tâm, mà Xuân Đào có được thân thể trẻ trung, biết cách làm cho Vân Viễn Hằng vui vẻ như thế nào, nàng ta khiến Vân Viễn Hằng cảm giác mình trẻ đi không ít.

Nam nhân tham hoan từng chút đem nữ nhân mà mình đã hứa hẹn rất nhiều ném ra sau đầu, mới nuôi Xuân Đào ở bên ngoài mấy ngày, Vân Viễn Hằng còn có thể cảm thấy áy náy, nhưng về sau ông ta và Vân Trần thị luân phiên tranh chấp…

Vân Trần thị cũng bởi vậy tích tụ trong lòng, từ đó bệnh không khởi sắc, buổi sáng hôm nay đột nhiên nôn ra rất nhiều máu, nhuộm đỏ đệm chăn, nhuộm đỏ sàn nhà phía trước cửa sổ… Vân Viễn Hằng mới vội vội vàng vàng đi vào cung mời ngự y tới, ngự y lắc đầu để người Vân gia chuẩn bị hậu sự, Vân Trần thị không chống được mấy ngày.

Vân Thanh Nhiễm nhìn nữ nhân nằm trên giường, bà hốc mắt hãm sâu, thịt hai bên má như bị người ta dùng dao gọt sạch.

Bà là mẫu thân của thân thể này, nhưng đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói bà rất xa lạ, thậm chí Vân Thanh Nhiễm đã từng bài trừ bà ra khỏi phạm vi người thân của mình, nàng trở về tựa hồ chỉ liên quan đến lễ tiết, không liên quan đến tình cảm.

Vân Viễn Hằng đã muốn thượng tấu hoàng thượng, hi vọng hai nữ nhi khác của mình về phủ để nhìn nương của các nàng một lần cuối cùng, bất kể là Vân Lâm Mị hay là Vân Yên Nhiên, muốn hồi phủ nhất định phải được hoàng thượng đồng ý, cho nên Vân Thanh Nhiễm không hề nghi ngờ là người đầu tiên được đón về Vân phủ.

Vân phu nhân trông thấy Vân Thanh Nhiễm, vươn tay, hướng về phía Vân Thanh Nhiễm khẽ vẫy.

“Ta muốn một mình nói với Thanh Nhiễm vài lời, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.” Không biết có phải biết mình sắp chết hay không, ngữ khí Vân phu nhân đặc biệt bình tĩnh, thực không giống với vẻ than khóc ngày ấy của bà.

Lúc này trong phòng còn có Vân Tử Hy cùng những hạ nhân khác, Vân Viễn Hằng không ở đây, ông còn ở trong hoàng cung chờ ý chỉ của hoàng thượng.

Nghe vậy Vân Tử Hy cho Vân Thanh Nhiễm một cái ôm, sau đó cùng những người khác thối lui ra khỏi phòng, Vân Thanh Nhiễm nhìn ra được sự đau thương trong đáy mắt của Vân Tử Hy, nhưng Vân Tử Hy không biểu lộ ra, người đang bị bệnh kia là mẫu thân của hắn, hắn không có khả năng không đau lòng, nhưng hắn cũng là trụ cột trong phủ, là trụ cột của Vân Thanh Nhiễm, là trụ cột của ba muội muội, về phần Vân Viễn Hằng, tự nhiên là không trông cậy được vào.

Thân là ca ca vào lúc này hẳn nên cho muội muội bả vai, mà không phải nước mắt.

“Bà muốn nói với ta cái gì?” Vân Thanh Nhiễm bình tĩnh hỏi Vân phu nhân.

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, thoạt nhìn ở trong mắt người khác, nàng như vậy hẳn là rất vô tình thậm chí tuyệt tình? Bằng không mẫu thân bệnh nằm trên giường, nàng lại có thể bình tĩnh hỏi “Bà muốn nói với ta cái gì” như vậy.

Nhưng muốn Vân Thanh Nhiễm khóc nói với Vân phu nhân, “Mẫu thân người đừng đi”, “Mẫu thân người nhất định phải khỏe lại” linh tinh, Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không nói nên lời, cũng không chảy được nước mắt.

“Xin lỗi…”

Vân Thanh Nhiễm mấp máy đôi môi của mình, một tiếng “xin lỗi” này của Vân phu nhân tới quá đột ngột, Vân Thanh Nhiễm chưa từng nghĩ đến mình tới gặp mẫu thân đang bệnh nặng, mà câu đầu tiên mẫu thân nói với nàng chính là lời xin lỗi.

“Đối với mấy người các con, nương quả thật bất công, nương càng thương Yên Nhiên hơn, con bé từ nhỏ đã hoạt bát, luôn quấn quít lấy nương gọi mẫu thân, cũng là đứa thân cận với nương nhất, đối với con, nương quả thật xa cách. Ý nghĩ cho con thay Yên Nhiên là ông ấy nghĩ ra, nương lại mạnh mẽ ủng hộ, con với nương mà nói thật sự xa lạ, nương thậm chí không nhớ rõ con trông thế nào, con hận nương cũng là điều hiển nhiên.”

Ánh mắt Vân phu nhân không có tiêu cự nhìn nóc giường, chỉ nhìn… đồng tử tan rả, suy nghĩ dường như đã bay tới nơi rất xa rất xa rồi.

Đây đại khái chính là cái mà người ta gọi là nhân chi tương tử kì ngôn dã thiện?

(: người sắp chết, lời nói tốt lành)

Vân phu nhân nói rất nhiều với Vân Thanh Nhiễm, giữa chừng tạm dừng nhiều lần, nói về chuyện hơn nửa đời bà, từ lúc bà mang theo rung động thiếu nữ gả cho Vân Viễn Hằng như thế nào, từng ly từng tý của bọn họ mấy năm nay, kể về chuyện mấy đứa con của bọn họ, kể về việc sinh mấy đứa nhỏ đều rất thuận lợi, lúc đơn độc sinh Vân Thanh Nhiễm bị khó sanh, thiếu chút nữa mất cả tính mạng bà, lúc ấy tìm thầy bói, nói đứa trẻ khắc mẫu.

Buổi nói chuyện ngày hôm nay đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói không tính là hoàn toàn không có ý nghĩa, ít nhất, ở sâu trong lòng nàng, nổi lên chút gợn sóng, từng vòng từng vòng, không rõ ràng không kịch liệt, lại đi ra rất xa.

Đại khái là ngay từ đầu đã không nỗ lực thương yêu, cho nên khi Vân Trần thị lấy trạng thái sắp chết như vậy xuất hiện ở trước mặt nàng, lòng của nàng không cảm thụ được thống khổ quá lớn, không cảm thụ được va chạm quá lớn.

Mãi đến khi nói tới mệt mỏi, Vân phu nhân mới không nói nữa, bà bây giờ chỉ còn chút hơi thở…

Vân Thanh Nhiễm ra khỏi phòng, gọi người hầu đi vào hầu hạ.

Vân Thanh Nhiễm đi đến chỗ Vân Tử Hy, nhìn thấy Vân Tử Hy đứng một mình ở bên cây dong, bóng lưng tĩnh mặc, huynh ấy gánh vác rất nhiều thứ, nhưng luôn ấm áp như vậy…

Vân Thanh Nhiễm biết trong lòng Vân Tử Hy khó chịu, huynh ấy không phải nàng, nàng đối với Vân phu nhân không có quá nhiều tình cảm, thấy bà ngã bệnh, Vân Thanh Nhiễm sẽ có một loại cảm giác có thứ gì đó sắp rời đi, đại khái là bởi vì nàng và bà ấy huyết mạch tương liên đi? Nhưng không hơn, Vân Tử Hy lại khác, huynh ấy và Vân phu nhân có tình nghĩa mẫu tử sâu đậm, huynh ấy là đại thiếu gia Vân phủ, là trưởng tử của phu phụ Vân Viễn Hằng, ít nhất mặt ngoài là như vậy.

Vân phu nhân đối với Vân Thanh Nhiễm không tốt, Vân Tử Hy cũng sẽ không hiểu, trước kia, Vân phu nhân chỉ thiên vị tiểu nữ nhi, đối với Vân Thanh Nhiễm tương đối xa cách, về sau Vân Tử Hy đi rồi, người không ở Vân phủ, Vân Thanh Nhiễm trải qua những ngày bị nhốt lại, Vân Tử Hy không biết, chuyện Vân Thanh Nhiễm bị cha mẹ an bài thay thế Vân Yên Nhiên cũng không có ai nói với Vân Tử Hy.

Vân Thanh Nhiễm đi tới bên cạnh Vân Tử Hy.

“Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm. Ca ca, khó chịu thì khóc ra đi.”

Vân Tử Hy quay đầu nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm đang nghiêm túc đứng cạnh hắn, thời gian dường như trôi về mười năm trước.

“Ca ca, muội vù vù cho huynh huynh sẽ không đau nữa nha!” Nhân nhi nho nhỏ thật cẩn thận bôi thuốc vào miệng vết thương cho hắn, động tác rất ngốc, mới nhẹ nhàng chạm vào hắn, hắn còn chưa hô đau, muội ấy đã cả kinh dừng lại, sợ làm ca ca hắn đây bị đau. Khi đó hắn đang tập võ, mỗi ngày khó tránh khỏi chịu một vài thương tổn, vì thế tiểu Thanh Nhiễm mỗi ngày như tiểu đại nhân nói cái gì cũng phải kiểm tra vết thương trên người hắn một lần, nhiều lần còn muốn đuổi theo hắn cởi quần áo, Vân Tử Hy đã là người lớn, nào dám để tiểu Thanh Nhiễm cởi hết quần áo ra kiểm tra, vì thế huynh muội hai người mỗi ngày đúng giờ trình diễn một màn náo loạn.

Hai thân ảnh giao nhau, Vân Tử Hy ở trên người Vân Thanh Nhiễm tìm được một góc ấm áp nhất của hắn, hắn giang hai cánh tay ôm Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng.

“Huynh sẽ không khóc, huynh còn có Thanh Nhiễm muội.”

Vân Tử Hy nhẹ nhàng ôm lấy Vân Thanh Nhiễm, cảm giác được muội muội đang ở trong lòng mình… Động tác duy trì chừng mười phút, Vân Tử Hy buông Vân Thanh Nhiễm ra, “Ca ca đáp ứng muội, sẽ không tùy tùy tiện tiện ngã xuống, muội cũng phải đáp ứng ca ca, lúc gặp chuyện, cũng phải nói cho ca ca biết, có cái gì, huynh muội chúng ta cùng nhau đối mặt, biết không?”

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Được, muội đáp ứng huynh.”

Vân Viễn Hằng tiến cung gặp hoàng thượng một lần, hoàng thượng chỉ nhận lời để Trân phi nương nương trở về, lại không đồng ý cho Vân Yên Nhiên trở về. Đối với lần này Vân Viễn Hằng cũng không thể nề hà, nữ nhi của mình còn có thể sống đã là hoàng thượng khai ân, lúc trước ông ta nghe được phong thanh rằng Yên Nhiên điên rồi, muốn vào tông miếu để thăm, cũng không được cho phép.

Tuy hoàng thượng nhận lời cho Trân phi nương nương xuất cung, nhưng Trân phi hiện giờ thân đang mang thai, tất nhiên là phải bảo hộ chặt chẽ, cho nên sẽ do Ngự Lâm quân của hoàng thượng hộ tống về Vân phủ, Vân Viễn Hằng một mình trở về Vân phủ trước.

“Nương con hiện tại bà ấy… có khỏe không?” Vân Viễn Hằng liếc nhìn cửa phòng xa xa, lại không đi qua.

Đôi môi Vân Tử Hy mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng Vân Viễn Hằng không có độ ấm, hai đấm nắm chặt, hắn cự tuyệt trả lời vấn đề của Vân Viễn Hằng.

Làm sao có thể tốt? Một người sắp chết thì làm sao có thể tốt?

Đối mặt Vân Tử Hy, Vân Viễn Hằng có chút chột dạ, nhấc đầu chuyển hướng bên cạnh, nhìn qua khuôn mặt cũng không có độ ấm của Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm thật sự là không tìm ra biểu tình có độ ấm để nhìn Vân Viễn Hằng, cho dù nàng đối Vân Trần thị gần như không có tình nghĩa mẹ con, nhưng đối với hành động của Vân Viễn Hằng, nàng thật sự không có cách nào đồng ý, ông ta so với trực tiếp đưa người vào trong phủ còn tồi tệ hơn.

Vân Viễn Hằng thẹn quá hoá giận, ông sống hơn nửa đời người, còn chưa có lúc quẫn bách như vậy. Ông mới là chủ của một gia, bây giờ thì thế nào? Nhi tử nữ nhi cả đám đều cho ông xem sắc mặt? Ông giống như người có tội lớn nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của con cái mình!

“Phản rồi phải không! Một đám lông cánh cứng cáp rồi!” Vân Viễn Hằng phẩy tay áo bỏ đi.

Vân Viễn Hằng chân trước vừa mới giận dữ rời đi, chân sau Quân Mặc Thần cũng tới.

“Sao ngươi cũng tới?” Vân Thanh Nhiễm nghĩ Quân Mặc Thần sẽ hồi phủ.

“Mẫu thân của nàng bị bệnh, ta vốn nên tới.”

Quân Mặc Thần mặc dù biết quan hệ giữa Vân Thanh Nhiễm và nhị lão Vân gia có xa cách, nhưng nói như thế nào cũng là người thân huyết mạch tương liên, hiện giờ hắn nhất định phải ở bên cạnh nàng.

Nếu bọn họ không phải người thân huyết mạch tương liên, sau khi biết Vân gia đã làm chuyện như vậy với Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần không có khả năng chuyện gì cũng không làm, cũng bởi vì biết đó là phụ mẫu của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần mới không đi truy cứu chuyện bọn họ để Vân Thanh Nhiễm đói bụng đến da bọc xương, đói ra bệnh đau bao tử.

“Ta biết, nhưng thân thể của ngươi không có vấn đề chứ?”

“Không có việc gì.” Quân Mặc Thần kéo tay Vân Thanh Nhiễm qua, hắn còn chưa đến mức vứt mạng ở nơi này, “Đại cữu tử, nhà ngươi hẳn có chăn bông, lấy hai cái đến, bản thế tử bọc kín lại, cũng không tin có thể đông cứng!”

(: cậu cả)

“Ngươi thể hàn, hoàn cảnh bên ngoài không đủ ấm, ngươi bọc nhiều nữa cũng không ấm được.”

“Ta bảo Quân Kiệt trở về lấy ‘bảo bối ấm giường’ nàng đưa ta, lấy toàn bộ ra, đều bọc lại.”

Quân Mặc Thần tuỳ hứng nhưng cũng chấp nhất, tuy cách làm khiến Vân Thanh Nhiễm có chút dở khóc dở cười.

“Đi, ngươi thích làm gấu Bắc cực ta không ngăn cản ngươi.” Vân Thanh Nhiễm hôm nay không có tâm tình so đo với Quân Mặc Thần. “Mẫu thân” của nàng sắp đi rồi… Cái cảm giác này hình dung thế nào đây? Thống khổ à? Phẫn nộ ư? Bi thương không? Dường như đều không có. Chỉ là ngực có một chút buồn, nhưng so với lần Quân Mặc Thần hơn nửa đêm chạy xuống vách đá cheo leo kia, lúc này đây, tựa hồ cũng không có buồn như vậy.

“Thế tử gia, ta mang ngươi cùng Thanh Nhiễm đi đến chỗ mẫu thân.” Hiện tại Vân Tử Hy bề ngoài nguội lạnh, nội tâm lại như hùng sư bị thương, đang tự mình liếm láp miệng vết thương.

Ba người tụ lại trong chủ phòng, Vân Viễn Hằng đã ở đó.

Một màn này quen thuộc như thế, không lâu trước đó, bọn họ cũng từng lấy loại tư thế này xuất hiện qua, chỉ là lúc này đây, Vân Trần thị trên giường thật sự sắp không được.

“Hy Nhi, Lâm Mị và Yên Nhiên khi nào thì về?” Vân Trần thị vẫn luôn ngóng trông Vân Lâm Mị và Vân Yên Nhiên xuất hiện, nhìn hai con một lần cuối cùng.

“Nương, Lâm Mị và Yên Nhiên rất nhanh sẽ về, ngài đừng lo lắng.” Vân Tử Hy làm yên lòng Vân Trần thị.

Hiện tại không thể nói cho Vân Trần thị biết Vân Yên Nhiên không về được, về phần Vân Lâm Mị, phỏng chừng cũng không xuất hiện nhanh như vậy.

“Vậy bảo hai đứa nhanh lên… Nương rất muốn được nhìn thấy hai đứa…” Trong mắt Vân Trần thị có nồng đậm luyến tiếc, có nồng đậm không cam, cho dù bị trượng phu tổn thương, bà vẫn thật sự yêu thương mấy đứa con, cho dù là Vân Thanh Nhiễm, cũng từng có tình nghĩa mẫu tử, hiện giờ có một phần áy náy không nói nên lời, đến tận lúc này mới chợt cảm giác được.

Vân Tử Hy trấn an vỗ vỗ bàn tay rủ xuống bên mép giường của Vân Trần thị, đôi tay rộng lớn của hắn vuốt ve bàn tay có chút già nua của bà, bà là mẹ ruột của mình.

“Các ngươi để cho ta đi vào, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta!” Giọng nói bén nhọn của nữ nhân cao vút tiến vào trong gian chủ phòng đang tràn ngập hơi thở tử vong.

Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, nữ nhân ở cửa giãy thoát khỏi ngăn trở của hai thủ vệ trông coi, vọt vào trong phòng.

Vân Lâm Mị và Vân Yên Nhiên chưa tới, lại tới một vị khách không mời mà đến. Nữ nhân mà Vân Viễn Hằng nuôi ở bên ngoài—— Xuân Đào, một nữ nhân có được tuổi trẻ mỹ mạo dáng người mỹ lệ.

Xuân Đào rất nhanh tìm được thân ảnh Vân Viễn Hằng ở trong phòng, liền lập tức đi tới bên người Vân Viễn Hằng, đem một khối ngọc bội đưa tới trước mặt Vân Viễn Hằng, “Buổi sáng lúc người tới chỗ thiếp thì vội vội vàng vàng, đánh rơi cái này, thiếp tới đưa cho người.”

Vân Trần thị bệnh tình nguy kịch, Vân Viễn Hằng lại chạy đi tìm nữ nhân này!

Ánh mắt Vân phu nhân gắt gao nhìn vào Xuân Đào và Vân Viễn Hằng… Lồng ngực của bà phập phồng mãnh liệt, mỗi một hơi lại không có cách nào hít vào…

Thời gian như ngưng đọng lại tại khoảnh khắc này.

Quân Mặc Thần, Vân Tử Hy, Vân Thanh Nhiễm ba người đồng thời hành động.

Vân Tử Hy rút ra bảo kiếm treo trên tường, trực tiếp đâm vào vị trí trái tim Xuân Đào.

Chén trà trong tay Quân Mặc Thần chẳng biết vỡ vụn từ lúc nào, mảnh nhỏ cắt đứt yết hầu Xuân Đào.

Vân Thanh Nhiễm đi tới trước giường, muốn để Vân phu nhân lưu lại một hơi cuối cùng, cũng đã không còn kịp rồi. Vân Trần thị trừng hai mắt, đã đoạn khí, chết không nhắm mắt.

Vào khoảnh khắc này, hai nữ nhân gần như đồng thời đoạn khí.

Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị vươn tay về hướng Vân phu nhân bỗng ngừng giữa không trung, ở trong mắt Vân Thanh Nhiễm, khuôn mặt của người nằm trên giường không có sinh mệnh trong nháy mắt như biến thành khuôn mặt của Quân Mặc Thần… Ngực có một loại cảm giác giống như bị thứ gì hung hăng đâm qua…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio