Phượng Hí Đông Cung
Quyển - Chương - Chận Lại Ngoài Cửa ()
gacsach.com
Ba ngày liên tiếp, trời vừa sáng Phượng Triêu Hoa liền chạy tới cung Phượng Tê, nói văn hoa chính là: Thỉnh an. Điều này khiến cho tình cảm mẹ chồng nàng dâu đột nhiên tăng vọt, nói chuyện hầu như là đủ mọi đề tài. Có lẽ, hoàng hậu thì quá mức buồn chán, còn Phượng Triêu Hoa thì...quá rãnh rỗi chăng?
Nghe những lời đồn trong cung, Lý Trắc phi tức tối dậm chân, chỉ mong sao ngay lập tức bắt Phượng Triêu Hoa về dạy dỗ một phen. Đáng tiếc, lần nào nàng đến cung Phi Phượng cũng không tóm được người.
Có một ngày, Lý Trắc phi cũng như thường lệ, dẫn theo cả đám người rầm rộ tới cung Phi Phượng.
Tiểu Trụ Tử nơm nớp lo sợ bước lên nghênh đón: “Nô tài thỉnh an nương nương!”
Lý Trắc phi liếc xéo Tiểu Trụ Tử bằng con nửa mắt, giọng điệu hậm hực hỏi, “Thái tử phi đâu?”
“Thái tử phi đi thỉnh an hoàng hậu nương nương rồi ạ.” Tiểu Trụ Tử thành thật đáp.
Lý Trắc phi lộ vẻ khó chịu nói: “Trời đã sắp tối rồi, nàng ta còn ở cung Phượng Tê thỉnh an?”
“Cái này...Nô tài không biết.”
“Bỏ đi, Bổn cung sẽ chờ nàng ta thêm một lát.” Nói xong liền đi vào nhà, còn không quên căn dặn, “Dâng trà.” Hiển nhiên tự xem mình là chủ nhân nơi này.
Thấy thế, Tiểu Trụ Tử bị dọa đến mặt xanh mét, vội vàng lấy can đảm ngăn nàng ta lại, “Thái tử phi nương nương có dặn, không có lệnh của người, bất kỳ ai cũng không được vào nhà.”
Lý Trắc phi nghe lời Tiểu Trụ Tử nói mà tức sùi bọt mép, nhưng vẫn cố giữ phong thái đoan trang của đại gia khuê tú nên có, sầm mặt hỏi, “Cả Bổn cung cũng không được sao?”
Tiểu Trụ Tử khó xử lắc đầu, không được.
Sắc mặt Lý Trắc phi càng thêm khó coi, thoáng liếc mắt nhìn vào trong viện, cuối cùng quyết định đi tới băng ghế đá bên phải nói, “Bổn cung sẽ chờ ở đây.”
Xem ra, hôm nay Lý Trắc phi quyết đợi thái tử phi cho bằng được rồi. Tiểu Trụ Tử âm thầm lau mồ hôi, lấy dũng khí lần nữa ngăn Lý Trắc phi lại, nói: “Băng đá này ngồi không được ạ!”
“Tại sao ngồi không được?” Lý Trắc phi không vui hỏi.
“Thái tử phi nói, bốn băng ghế đá này, hướng Đông chỉ có Hoàng thượng mới có thể ngồi, hướng Nam dành cho hoàng hậu nương nương, còn hướng Tây thuộc về thái tử gia, và hướng Bắc còn lại là của thái tử phi.” Tiểu Trụ Tử nhỏ nhẹ nói một mạch.
Nghe vậy, sắc mặt Lý Trắc phi tái nhợt, còn trắng hơn cả đào hát. Cố dằn xuống xúc động muốn rống lên, Lý Trắc phi rít từ kẽ răng nói, “Vậy có phải tất cả ghế trong nhà đều được đóng dấu hết hay không?”
“Nương nương thánh minh!”
Cơ mặt Lý Trắc phi giựt giựt, trống ngực thở phập phồng, hồi lâu mới dần bình tĩnh lại, nói: “Nếu như có khách đột nhiên viếng thăm, nàng ta sẽ tiếp đãi như thế nào? Chẳng lẽ, chặn lại ngoài cửa sao?”
“Bình thường nếu có người đến thăm, thái tử phi sẽ an bài chỗ ngồi riêng ạ.” May nhờ thái tử phi nương nương liệu sự như thần, đã giúp mình soạn sẵn lời thoại, bằng không, mình làm sao có thể chống đỡ nổi từng bước ép hỏi của Lý Trắc phi.
“Vậy nếu như nàng ta không suy tính chu toàn, bỏ sót người nào đó thì sao? Như Bổn cung chẳng hạn!”
Tiểu Trụ Tử gãi trán nói: “Thái tử phi nương nương nói, nếu có bỏ sót ai thì hôm khác hãy trở lại, đến chừng đó, người nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi.”
“Nếu Bổn cung không đi thì sao?”
“Tự chuẩn bị ghế mà ngồi ạ!”
“Cái gì?” Tiếng thét thất thanh này của Lý Trắc phi đã hoàn toàn phá hủy đi hình tượng đoan trang mà nàng ta bỏ công gìn giữ từ nãy giờ.
Tiểu Trụ Tử cũng bị tiếng la bất ngờ này dọa cho hết hồn, dịch nhẹ chân về phía sau, lặp lại, “Tự chuẩn bị ghế mà ngồi ạ.”
Lý Trắc phi vì bực tức mà hô hấp cũng dần dần nặng hơn, ngay sau đó cố dằn xuống, bình tĩnh lại nói: “Quay về cung Đan Thấm chuyển một...cái ghế tới đây cho Bổn cung!” Cái ghế chết tiệt!
Bốn cung nữ đứng bên cạnh đều ngỡ ngàng, ghế ngồi?
Thấy ai cũng đứng phỗng ra, Lý Trắc phi quát với nha hoàn cận thân, “Không nghe lời nương nương nói sao? Còn không mau đi!”
“Ghế bình...bình thường có thể ngồi không ạ?” Một tiểu cung nữ hỏi.
Lý Trắc phi bị chọc tức đến xanh mặt, quát lên, “Đồ vô dụng!”
Nha hoàn cận thân vội trấn an nói, “Nương nương chớ nổi giận, giận nhiều sẽ tổn hại sức khỏe.” Nói rồi quay đầu sốt ruột nói với tiểu cung nữ: “Bình thường nương nương ngồi ghế nào, thì mang ghế đó tới đây.”
Đến lúc Lý Trắc phi tạm thời nguôi giận, hoàn hồn lại thì Tiểu Trụ Tử đã biến mất không còn bóng dáng đâu nữa.
Lý Trắc phi dậm chân tức tối hừ lạnh: “Phượng Triêu Hoa, để xem ngươi còn có thể giở trò gì!”
Đổi lại bên này, Phượng Triêu Hoa đang cùng hoàng hậu phẩm trà nói chuyện rất vui vẻ.
Phượng Triêu Hoa đột nhiên có cảm giác sợ hãi, giương mắt nhìn xem sắc trời, sao mình có dự cảm như trời sắp đổ mưa?
“Triêu Hoa à, Bổn cung thấy con ngày nào cũng tới thỉnh an, có ý đồ gì đây?” hoàng hậu trêu ghẹo nói.
Phượng Triêu Hoa hé miệng cười cười nói: “Mẫu hậu nói gì thế, cho dù Triêu Hoa có gan to bằng trời cũng không dám có ý xấu nhằm vào người đâu ạ.”
Hoàng hậu gạt gạt bã trà, thần sắc ôn hòa uyển chuyển, hòa ái nói, “Vậy tại sao liên tiếp ba ngày nay con đều chạy tới chỗ Bổn cung? Hơn nữa, chưa tới mặt trời lặn thì sẽ không đi.”
“Thật ra thì...” Phượng Triêu Hoa khó xử đặt ly trà vừa áp lên môi xuống, ngước mắt len lén nhìn Hoàng hậu, muốn nói rồi lại thôi, nhăn nhó hé miệng, than thở nói: “Thật ra là do thái tử căn dặn ạ.”
“Hử?” hoàng hậu quan tâm hỏi, “Thái tử bảo con tới trò chuyện cùng Bổn cung?”
Phượng Triêu Hoa gật đầu nói: “Thái tử gia nói bên cạnh mẫu hậu không ai có thể để người trút bầu tâm sự, cho nên bảo Triêu Hoa đến trò chuyện với người nhiều hơn.”
Nghe nhi tử hiếu thuận như thế, hoàng hậu lập tức tươi cười như hoa nói: “Nếu hai con có thể cho Bổn cung một đứa cháu trai, vậy thì Bổn cung sẽ không còn buồn nữa rồi.”
Phượng Triêu Hoa đỏ mặt lí nhí nói, “Chuyện này, phải do thái tử gia định đoạt ạ.”
“E thẹn gì chứ?” hoàng hậu cười ha ha, nụ cười hết sức mờ ám.
Đột nhiên Tiểu Phong Tranh hấp tấp từ tiền viện chạy vào, cúi người thì thào bên tai Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa từ đầu đến cuối đều duy trì thần sắc bình tĩnh, nhưng vẻ hờ hững ban đầu trong mắt đã biến thành nét cười cợt, giống như đang lúc buồn chán bỗng phát hiện ra món đồ chơi thú vị.
Thấy thế, Tiểu Phong Tranh nhất thời rợn cả tóc gáy, dựa theo kinh nghiệm đã hầu hạ chủ mười năm của nàng, xem ra, có người gặp xui xẻo rồi. Tiểu thư tự như nụ Mạn Đà La trắng vừa chớm nở, xinh đẹp bình dị, nhưng có lúc cũng sẽ nở rộ và dùng vẻ thánh khiết ấy cắn nuốt hủy hoại đêm tối yên bình.