Phượng Hí Đông Cung
Quyển - Chương - Thái Tử Bị Thương
gacsach.com
Ước chừng qua nửa canh giờ, hai người vẫn đánh nhau với khí thế quyết liệt, thắng bại khó phân.
Phượng Triêu Hoa ngáp dài, một tay chống cằm, hai mắt híp lại, ngủ mà như không ngủ.
Một lúc sau, Phượng Triêu Hoa thở phì phì, nhoài người lên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Long Liễm Thần đang bận đánh nhau túi bụi với thích khách thấy thế cũng suýt bật cười ra tiếng, nhíu mắt, tiện tay tóm lấy chung trà ném qua.
Sơ sẩy một chút, cánh tay trái của Long Liễm Thần bị thích khách cho một kiếm, ngay sau đó, thích khách suất kiếm vung về phía Phượng Triêu Hoa.
Long Liễm Thần thất kinh, vội vàng phi thân đi ngăn cản, một mặc vừa bám chặt thích khách, vừa dùng những thứ có thể dùng được để nhắc nhở nữ nhân kia, ngủ cũng không biết chọn nơi mà ngủ.
Đáng tiếc, Phượng Triêu Hoa chỉ nhẹ nhàng đổi một tư thế khác rồi tiếp tục ngủ say sưa.
Bởi vì đèn đã bị thích khách dập tắt trước nên Long Liễm Thần không thấy rõ tình huống cụ thể phía bên Phượng Triêu Hoa, nhưng chỉ dựa vào tiếng hít thở đều đều kia, không cần nhìn cũng biết, nàng ngủ tương đối ngon lành.
Long Liễm Thần cũng hết cách, từ khi nàng xuất hiện thì thích khách đã vô ý hoặc cố ý công kích nàng, rõ ràng nàng mới là mục tiêu chân chính của thích khách. Nhưng hắn là một người ngoài cuộc vô tội ở đây đang chảy máu chảy mồ hôi, còn nàng là người trong cuộc lại hồn nhiên ngủ say sưa, cái này có phải hơi vô lý hay không?
Thở dài một tiếng, Long Liễm Thần tự nhận mình xui xẻo, tăng nhanh thế công trên tay, ý đồ đánh nhanh thắng nhanh.
Bên kia, thích khách càng lúc càng kiệt sức, cuối cùng sau khi bị Long Liễm Thần đâm cho một kiếm sau lưng liền bỏ trốn mất dạng.
Nhìn tới phương hướng thích khách vừa đi, Long Liễm Thần không có đuổi theo mà nhanh gọn thu hồi nhuyễn kiếm, nhanh như chớp, bên hông lại có thêm một vòng vàng quanh eo chiếu sáng lấp lánh, vô cùng bắt mắt.
“Bùm...” Tiếng vang thật lớn, cái bàn chia năm xẻ bảy, sập thành một đống phế tích.
Phượng Triêu Hoa giật mình bật dậy, thân thể không kiểm soát được rơi xuống theo, đang muốn mượn sức đứng lên, nhưng khóe mắt thoáng qua ngay bên cạnh sáng rực lên ánh viền vàng, đột nhiên nhếch môi ngã xuống theo tư thế trước đó. Thời điểm sắp sửa va chạm với mặt đất thì không ngoài dự đoán, y đã ra tay.
Long Liễm Thần đỡ nàng lên nói: “Thiên kim tướng phủ quả nhiên đặc biệt.”
Phượng Triêu Hoa nhếch nhẹ môi, thản nhiên nói, “Đa tạ thái tử gia ra tay cứu giúp.” Dứt lời, lui nhẹ về phía sau, thoát khỏi ngực y.
Long Liễm Thần nhếch môi cười như không cười, giọng nói trầm ấm trong bóng đêm mang theo hơi thở mập mờ, “Nếu vậy, nàng định báo đáp bản thái tử thế nào đây?”
“Nô tỳ không có gì để báo đáp.”
“Có thể lấy thân báo đáp.” Long Liễm Thần cười nói.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Thái tử gia nói đùa, nô tỳ đã gả vào Đông cung, sao còn phải lấy thân báo đáp?”
“Cam tâm tình nguyện à?”
“Không quan trọng.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
Long Liễm Thần như có điều suy nghĩ, than nhẹ, “Không quan trọng sao?”
Phượng Triêu Hoa run lên, ngay sau đó bình tĩnh lại, nói sang chuyện khác, “Bị thương?” Mùi máu tươi không nồng, nàng không thể xác định là trên người y hay của thích khách lưu lại.
Long Liễm Thần hơi kinh ngạc, không ngờ khứu giác nàng lại nhạy cảm đến thế.
Thấy y không trả lời, Phượng Triêu Hoa coi như y thừa nhận, đang định đi lấy kim sang dược cho hắn nhưng nghĩ lại hay là thôi đi. Thiên kim tướng phủ mang theo kim sang dược làm đồ tùy thân, đây cũng là một vấn đề đáng được tra cứu. Nếu bị tra cứu, cũng đồng nghĩa với chuốc lấy phiền toái.
Trong đêm tối, Phượng Triêu Hoa nhíu mày nhẹ than, “Thái tử gia nên nhanh chóng tìm ngự y để băng bó vết thương đi.”
“Vết thương nhỏ mà thôi, không cần gì kinh động mọi người.” Long Liễm Thần lại nói, “Nơi này không phải có kim sang dược hay sao?”
Phượng Triêu Hoa do dự một chút rồi nói: “Có. Nhưng mà, nô tỳ không hiểu biết về y thuật, tùy tiện băng bó cho thái tử gia, sợ rằng không ổn.”
Long Liễm Thần cau mày, nàng cố ý hạ thấp mình nhưng cũng không thể che giấu vẻ lạnh lùng trong giọng nói.
Thấy Long Liễm Thần im lặng rất lâu không nói gì, Phượng Triêu Hoa có chút lo lắng hỏi, “Có thể đi được không?” Dựa vào võ công của y, bị thích khách đâm bị thương đã rất bất ngờ rồi. Nếu bị thương nặng, vậy thì càng lạ lùng hơn rồi.
Long Liễm Thần cười khẽ, “Nếu thật sự đi không được, nàng sẽ nhường lại giường sao?” Đêm tân hôn ngủ trên sàn nhà, sợ rằng không có ai mà không nhớ.
“Cung Phi Phượng có rất nhiều phòng.”
Long Liễm Thần không nói gì nữa, môi nhếch lên nụ cười tự giễu, nàng ta phòng tránh mình như nước lũ với thú dữ.
Trong phút chốc, bầu không khí bỗng lặng ngắt như tờ.
Mối quan hệ khó xử, không khí ngột ngạt, với tính cách nguội lạnh như Phượng Triêu Hoa, cũng không chịu nổi nhìn nhau chẳng nói gì như vậy. Mím mím môi, Phượng Triêu Hoa đi thẳng vào vấn đề, “Sao bên người không có thị vệ hộ giá?”
Không có thị vệ, là bởi vì hắn thích một mình độc lai độc vãng, mặc kệ là trong cung hay ngoài cung. Nhưng hắn không có ý định giải thích.
Phượng Triêu Hoa thở dài, lần nữa khẳng định, giữa nàng và y không cần thiết để trao đổi nữa. Vì vậy khẽ gọi, “Tiểu Trụ Tử.”
“Nô...Nô tài ở đây.” Tiểu Trụ Tử từ dưới đáy bàn bò ra ngoài.
“Đưa thái tử về.” Dứt lời liền bỏ đi.
Thấy thế, mặt Long Liễm Thần lộ vẻ hứng thú, lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân thấy hắn mà lạnh lùng như thế, rất thú vị.
“Thái tử gia?” Tiểu Trụ Tử run run gọi.
“Không cần.” Bỏ lại mấy chữ, Long Liễm Thần cũng đứng dậy rời đi
Sau khi rời khỏi cung Phi Phượng, Long Liễm Thần không đi thẳng về, mà đi tới bên hồ nước ở một góc khuất trong Đông cung, xé ống tay áo xuống, tùy tiện xử lý sơ vết thương. Sau đó, nằm thẳng cẳng ra bãi cỏ đếm sao.
Tâm tư đi hoang một hồi lâu, đột nhiên phía trên đầu truyền đến tiếng cười.
“Chậc...Chậc...Chậc, bị thái tử phi đuổi ra ngoài cũng đâu cần phải ngủ trên cỏ nha. Đông cung còn thiếu gì giường.”
Long Liễm Thần bị tiếng nói kia làm giật mình, liếc người nọ nói: “Nha đầu muội đó, hơn nửa đêm không ngủ, chạy ra đây làm loạn sao?”
Long Hiểu Vân ngồi xuống bên cạnh hắn, nhếch cái miệng nhỏ xinh nói: “Người ta thấy huynh ở chỗ này có một mình, sợ huynh gặp chuyện không may chứ sao.”
“Làm sao muội biết ta ở đây?” Hắn có vẻ quan tâm đến vấn đề này hơn.
“Nàng ta nói.”
“Nàng nào?”
“Trừ thái tử phi của huynh ra, còn ai vào đây.”
Long Liễm Thần cau mày, ý bảo nói cụ thể một chút.
Long Hiểu Vân nhún nhún vai nói: “Đừng hy vọng vào muội. Muội cái gì cũng không biết.”
“Thật sao?”
“Là thật chứ sao. Muội đang cùng chu công đánh cờ ở dưới cực kỳ cao hứng, Tiểu Trụ Tử ở cung Phi Phượng đột nhiên đến báo, nói với muội huynh đang ở chỗ này, bảo muội tới tìm huynh. À, đúng rồi, hắn còn nói huynh bị thương.” Lúc này Long Hiểu Vân mới sực nhớ quan tâm tới thương thế huynh trưởng của mình.
“Không có gì đáng ngại.” Long Liễm Thần lạnh nhạt nói.
Hai tay vắt sau ót, đôi mắt thâm thúy của Long Liễm Thần nhìn lên bầu trời đêm một hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.