Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

chương 75: đêm trước giông bão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Thần nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đang nói tới chuyện bổn vương hôn ngươi?" Diệp Tống không đáp, hắn kỳ thật cũng cảm thấy chuyện tối hôm qua thật sự mất mặt, liền nói không đúng lòng mình, "Bổn vương tưởng ngươi là Xu nhi."

Động tác trêи tay Diệp Tống ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cong môi lên nói: "Vậy sao, nếu để Nam Xu muội muội biết không biết nàng ta nên vui hay buồn nữa?"

Tô Thần nhíu mày, trong lòng cảm thấy thực khó chịu, có thể là vì đáp án của bản thân hoặc cũng có thể là vì phản ứng của Diệp Tống. Diệp Tống rũ mi mắt, không thèm liếc hắn thêm một cái, hắn trầm giọng nói: "Không phải vì thế nên bổn vương mới bị ngươi dùng chân huých cho một cái sao?"

Diệp Tống nhàn nhạt nói: "Chuyện này như thế liền coi như thanh toán xong sao, Vương gia ngươi cũng có chịu thiệt thòi gì đâu."

"Ngươi nói bổn vương không chịu thiệt thòi gì?" Hắn lấy cây kéo chỉ bên hông Diệp Tống, "Ngươi trả lời bổn vương xem tại sao ngọc bội của bổn vương lại ở trêи người ngươi?"

"Thuận tay lấy lại thôi", Diệp Tống chậm rãi đứng lên, gạt tóc ra phía sau nói: "Coi như bồi thường."

Nàng đi ra khỏi vườn hoa, Tô Thần ở phía sau tức giận nói: "Quay lại đây."

Tô Thần nhanh chóng đuổi kịp Diệp Tống, nàng thình lình xoay ngời cười vô hại, cây kéo trong tay nàng tựa như phi tiêu bắn ra vững vàng cắm ở trước chân Tô Thần một tấc, nàng đi lên bậc thang lười biếng nói: "Một vật đổi một vật, ngươi không thiệt thòi gì."

Tô Thần ở Bích Hoa uyển ăn vạ không đi. Diệp Tống rửa tay hắn cũng lại rửa tay, tìm đủ cơ hội tới gần Diệp Tống. Chẳng qua Diệp Tống vào phòng một lúc rồi bước ra đã không thấy bạch ngọc bội trêи người nàng nữa, hắn muốn nhân cơ hội cướp lấy cũng không được.

Diệp Tống ngước mắt nhìn lên, ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp, nàng nói: "Sao, Vương gia muốn ở đây qua trưa mới đi?"

Tô Thần đúng thật là không có ý định rời đi, mặt dày nói: "Bổn vương ở đây dùng cơm trưa."

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Thần chủ động ở lại Bích Hoa uyển dùng bữa, mấy nha hoàn Bích Hoa uyển liền vội vã chuẩn bị. Rất nhanh một bàn đầy thức ăn được bưng lên, có một vài món không biết làm liền chạy tới phòng bếp lớn của vương phủ yêu cầu đầu bếp làm xong mang qua.

Tô Thần uống vài chén rượu, ăn không ít đồ ăn có vẻ rất cao hứng.

Mà Phương Phi uyển bên này có vẻ lạnh lẽo hơn. Nam Xu vốn đã chuẩn bị trước mấy món mà Tô Thần hay ăn, vì nghĩ rằng chẳng mấy khi Tô Thần không phải đến Đại Lý Tự nên buổi trưa nhất định sẽ qua dùng bữa.

Chỉ tiếc là đã qua buổi trưa cũng không thấy Tô Thần tới. Linh Nguyệt từ phòng bếp trở về, vẻ mặt căm giận, vừa bước vào cửa đã đem Bích Hoa uyển ra chửi lên chửi xuống.

Nam Xu không nhịn được hỏi: "Các nàng lại chọc ngươi cái gì nữa à?"

Linh Nguyệt muốn nói lại thôi.

Nam Xu liền khuyên nhủ: "Ngươi a, phải khiêm nhường một chút. Các nàng muốn làm gì, ngươi nhường các nàng là được, hà tất phải tức giận. Tức giận chỉ khổ chính mình a."

Linh Nguyệt bình tĩnh trở lại, cúi đầu đáp: "Phu nhân nói phải, nô tỳ đã biết."

Nam Xu ngồi xuống bàn ăn, tính múc một bát canh cho Tô Thần, giương mắt nhìn Linh Nguyệt nói: "Ngươi đi xem, sao giờ này rồi Vương gia còn chưa tới?"

Linh Nguyệt đi tới, rầu rĩ nói: "Phu nhân không cần lo nữa, Vương gia sẽ không tới."

Nam Xu dừng tay hỏi: "Vì sao?"

Mặt Linh Nguyệt lộ vẻ oán hận: "Nô tỳ nghe người ở phòng bếp nói, trưa nay Vương gia ở Bích Hoa uyển dùng bữa, phu nhân không cần chờ."

Lời vừa nói ra, ai ngờ tâm thần Nam Xu sửng sốt, chén đang cầm trong tay thình lình rơi xuống, canh nóng đổ lên tay nàng, văng tung tóe lên bàn ăn.

"Phu nhân!" Linh Nguyệt cuống quýt lấy khăn tay lau tay cho nàng, tay nàng và xiêm y đều bị nước canh dính vào, trêи bàn tay non mềm trắng mịn hiện lên vệt đỏ ửng, "Người sao có thể không cẩn thận như vậy. Bất luận thế nào cũng phải yêu quý thân thể của mình a."

Nam Xu cười, sắc mặt có chút tái nhợt, tự mình cầm khăn lau tay nói: "Để ta tự làm."

Linh Nguyệt trong lòng không thoải mái, quay đầu đi ra ngoài: "Nô tỳ liền đi gọi Vương gia tới!"

"Linh Nguyệt!" Nam Xu kịp thời giữ nàng lại, bất đắc dĩ thở dài nói: "Không cần đi quấy rầy Vương gia. Vương gia ở chỗ tỷ tỷ cũng tốt, hắn có thể cởi bỏ khúc mắc cùng nàng có thể coi là chuyện tốt."

Linh Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng hỏi: "Phu nhân thật sự cảm thấy đó là chuyện tốt sao?"

Nam Xu rũ mắt, đứng dậy trở về khuê phòng, nói: "Chỉ cần Vương gia vui vẻ, cái gì cũng tốt. Ngươi dọn dẹp bàn một chút đi."

Linh Nguyệt ngơ ngác hỏi: "Phu nhân không ăn sao?"

"Ta không ăn nữa, thân mình có điểm không thoải mái."

Dùng xong cơm trưa, Diệp Tống thoải mái mà nằm trêи ghế bập bênh phơi nắng, ánh mặt trời chiếu lên hành lang, ấm áp dễ chịu. Chẳng qua đãi ngộ này không có phần dành cho Tô Thần, Bích Hoa uyển chỉ có một cái ghế bập bênh. Tô Thần cũng không tính hao phí thời gian tiếp tục ở đây cùng nàng, vì thế ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi.

Diệp Tống nhắm mặt lại, hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mặt trời ngày cuối thu nói: "Đi thong thả, không tiễn."

Tô Thần cũng không quay đầu lại: "Ngươi cẩn thận một chút, sớm hay muộn bổn vương cũng sẽ thu hồi." Đi đến cửa hắn đột nhiên quay người, ánh mắt u trầm: "Ngươi không được gặp lại Tô Nhược Thanh."

Diệp Tống cười một tiếng: "Thà không gặp mặt còn hơn gặp mặt."

Tô Thần lúc này mới rời đi, trở lại đông uyển thay triều phục rồi ra khỏi vương phủ.

Kiếp phù du trộm đến nửa ngày nhàn, chẳng qua nửa ngày đều hao phí ở Bích Hoa uyển. Buổi tối trong cung có tiểu yến cần hắn ra mặt. Đặc sứ Nam Thiến ngày mai về nước, đêm này làm tiệc tiễn đưa đặc sứ.

Lúc chạng vạng, Hạ Hạ hầm một bát canh cẩu kỳ táo đỏ bưng lên cho Diệp Tống bồi bổ khí huyết rất có hiệu quả, nàng nói: "Canh còn nóng, nương nương uống đi ạ."

Diệp Tống ngửi thấy vị chua ngọt hài hòa, vừa lòng nói: "Tay nghề của Hạ Hạ càng ngày càng tốt, chỉ cho thêm mấy quả sơn tra đã không giống nhau."

Nhưng mà khi Diệp Tống uống canh lại thấy biểu tình của Hạ Hạ vô cùng kỳ quái, bỗng nhiên có chút hoảng loạn mà gọi một tiếng: "Nương nương..."

Diệp Tống ngẩng đầu, thìa canh dừng bên miệng, nhìn Hạ Hạ rồi buông thìa xuống, biểu tình Hạ Hạ có điểm lơi lỏng một ít tựa hồ khó phát hiện ra. Diệp Tống hỏi: "Mấy ngày nay tinh thần của ngươi không tốt, làm sao vậy?"

Hạ Hạ bừng tỉnh hoàn hồn đáp: "Nô tỳ không có việc gì, có lẽ là do mấy ngày nay thời tiết tương đối khô ráo nên nô tỳ vẫn chưa thích ứng được."

Diệp Tống liền nói: "Lần sau ngươi hầm canh thì hầm nhiều hơn một chút, ngươi cùng với các tỷ muội cùng uống, không cần phải bận tâm nhiều tới ta."

Hạ Hạ gật gật đầu: "Nô tỳ nhớ kỹ."

Diệp Tống lúc này mới đưa thìa canh cho vào miệng thỏa mãn nói: "Không tồi, ăn rất ngon."

Đúng lúc Phái Thanh đi ra, còn ở đầu bên kia đã nói vọng qua: "Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong." Kết quả đi tới thấy bát canh cẩu kỷ táo đỏ trống rỗng oán trách nói, "Tiểu thư, còn chưa ăn cơm sao người đã uống canh rồi."

Diệp Tống sờ sờ bụng: "Ừm, đúng là cảm thấy có chút no rồi."

Phái Thanh hướng sang Hạ Hạ nói: "Tiểu thư thèm ăn, sau bữa tối ngươi hãy đưa canh cho người, bằng không nàng lại không ăn được cơm nữa."

Hạ Hạ nhận sai nói: "Ta lần đầu làm thêm sơn tra vào hầm thử, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm nên bưng lên cho Vương phi nương nương nếm thử xem. Lần sau ta nhất định sẽ phục vụ sau bữa ăn."

Bữa tối Diệp Tống còn chưa ăn được mấy miếng đã thấy no. Vừa lúc gặp Linh Nguyệt từ Phương Phi uyển tới Bích Hoa uyển nói Nam phu nhân mời nàng qua nhà ăn cùng dùng bữa tối.

Diệp Tống buông đũa xuống, cười nhìn Linh Nguyệt đang cố nén vẻ mặt khó chịu nói: "Bổn Vương phi thường có thói quen riêng khi ăn cơm nên không muốn đi nhà ăn dùng bữa tối, ngươi xem nếu đi rồi cái bàn đồ ăn này phải làm sao? Nam Xu muội muội không phải có Vương gia bồi bạn cùng sao, mời bổn vương phi tới lại khiến nàng mất hứng."

Linh Nguyệt cúi đầu phúc lễ, ăn nói khép nép: "Bẩm Vương phi nương nương, tối nay Vương gia vào cung tham gia yến tiệc, phu nhân nói có chút chuyện riêng muốn thảo luận cùng nương nương. Nương nương nể mặt đi một chuyến đi."

Diệp Tống không kêu nàng bình thân nàng ta cũng không dám bình thân, vẫn luôn phúc lễ như vậy, được một lúc thân mình bắt đầu hơi run run.

Diệp Tống lúc này mới đẩy ghế dựa ra, đứng lên nói: "Đã có chuyện riêng tư, đi nghe một chút cũng không tồi." Phái Thanh đuổi theo, để lại bốn nha hoàn đứng trơ ở đấy. Diệp Tống đi tới cửa, quay lại nhìn các nàng nói: "Bữa tối các ngươi tự mình giải quyết đi."

Hạ Hạ bước ra hai bước vừa định nói gì liền bị Linh Nguyệt ở cửa nhìn chăm chú, cuối cùng chỉ phát ra bốn chữ: "Nương nương cẩn thận."

Linh Nguyệt đi phía trước dẫn đường, Diệp Tống và Phái Thanh theo sau. Diệp Tống tựa như đang suy tư gì, sau một lúc lâu mới trầm ngâm nói: "Phái Thanh, gần đây Hạ Hạ thường rầu rĩ không vui, hình như có tâm sự."

Phái Thanh suy nghĩ, thành thật nói: "Chắc nhà nàng có việc gì đấy. Tiểu thư có thể không biết, nhà nàng còn một muội muội cùng thẩm thẩm tuổi đã cao, đều chỉ dựa vào một mình nàng."

"Sao muội không nói sớm."

Phái Thanh nói: "Nô tỳ cũng là nghe Xuân Xuân nói, Hạ Hạ không chủ động nói ra chứng minh nàng không muốn cho chúng ta biết, nên nô tỳ cũng không nói. Tiểu thư yên tâm, ngày thường chúng ta đều nhường Hạ Hạ."

Chủ tớ nói chuyện một lúc đã tới phòng ăn. Nam Xu đang chờ ở đó, trêи bàn bày bữa tối còn bốc hơi nghi ngút. Nàng ta đứng dậy đón: "Tỷ tỷ tới rồi, mau tiến vào ngồi đi."

Diệp Tống cười tủm tỉm nói: "Muội muội hà tất phải khách khí như vậy." Nàng nhìn thoáng qua bàn ăn phong phú, "Ai da, ta không để muội muội đợi lâu chứ?"

Nam Xu ngượng ngùng cười nói: "Không lâu, đồ ăn này ta đã bảo đầu bếp hâm lại, hy vọng tỷ tỷ không ghét bỏ."

Diệp Tống cũng không khách khí, tiến tới ngồi xuống, lấy đũa gắp tượng trưng vài miếng, khen không ngớt miệng: "Sao ta có thể ghét bỏ muội muội được, muội muội đúng là hiểu ý ta, rất hợp khẩu vị."

"Tỷ tỷ thích thì tốt rồi."

Nha hoàn trong nhà ăn đều lui xuống chỉ để lại Linh Nguyệt và Phái Thanh. Diệp Tống và Nam Xu vừa nói vừa cười, không khí thoạt nhìn vô cùng hòa hợp, Nam Xu giữ dáng nên mỗi món chỉ ăn một ít, Diệp Tống lúc tới cũng đã no nên không sai biết lắm, chỉ nhúc nhích đũa một chút còn lại hai người chỉ lo nói chuyện.

Cho đến khi sắc trời không còn sớm, đồ ăn cũng đã lạnh, Diệp Tống đang nói đột ngột ngáp một cái. Nam Xu thấy thế săn sóc nói: "Tỷ tỷ mệt rồi sao? Trong phòng bếp còn hầm chút canh, chi bằng uống một chút cho ấm người?" Nàng ta ngẩng đầu phân phó Linh Nguyệt, "Ngươi tới phòng bếp bưng canh tới đây, ta cùng tỷ tỷ có vài lời muốn nói riêng với nhau."

HẾT CHƯƠNG

Nhìn tên chương đã thấy chương sau lại drama ngập mặt rồi. Không biết Hạ Hạ cho Diệp Tống uống canh gì. Haiz.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio