Phượng Linh Kỷ

chương 130

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiếu Tiểu, bảo bối của ta, nàng vẫn sẽ yêu ta sao?" Hồng Thành Tuyệt ôm Tiếu Tiểu, nói ra lời vô nghĩa.

"Sẽ!" Tiếu Tiểu nhẹ nhàng trả lời, ngượng ngùng, không đành lòng dùng sự trầm mặc tổn thương tâm ái nhân. Nàng đương nhiên yêu nàng ấy, đương nhiên sẽ yêu cả đời. Tiếu Tiểu ôn nhu tựa vào bả vai Hồng Thành Tuyệt, nàng có thể cự tuyệt mọi người, nhưng làm sao có thể cự tuyệt Hồng Thành Tuyệt thâm tình như vậy, yêu nhiều đến như vậy? Lãng mạn đa tình của nàng ấy sớm đã gieo mầm móng trong lòng nàng, nảy sinh mềm mại làm người ta không thể cự tuyệt.

"Vô luận là ta ôn nhu đa tình hay kiêu ngạo khí phách?" Trong lời nói của Hồng Thành Tuyệt tựa như dụ dỗ. Lộ ra hơi thở lã lướt, nhẹ nhàng xuy phất ở bên ta Tiếu Tiểu.

"Ân!" Tiếu Tiểu nhuyễn ở trong ôm ấp của Hồng Thành Tuyệt, ôn nhu trả lời. Làm sao còn khí thế khi đứng ngạo nghễ đứng trước thiên quân vạn mã ở trên chiến trường.

"Ôn nhu đối với nàng đã quá nhiều, bảo bối của ta, thời điểm ta muốn cho nàng biết suy nghĩ của ta, trừ bỏ nhớ tới ôn nhu của ta, cũng sẽ nhớ tới bá đạo của ta... nghĩ tới ta bá đạo muốn nàng, giữ lấy nàng..." Âm thanh Hồng Thành Tuyệt vẫn như trước, lại trở nên càng trầm thấp, mang theo mê hoặc, như là rượu ngon đã được ủ nhiều năm, một khi mở ra liền làm cho người ta mê muội.

"Không được, ta chốc lát nữa phải xuất phát rồi..." Thời gian sớm chiều ở chung dài như vậy, Tiếu Tiểu tùy ý có thể thấy được hành vi điên cuồng của Hồng Thành Tuyệt, sớm đã có hểu biết, lần này nghe xong lời nói của Hồng Thành Tuyệt, đương nhiên biết ý đồ của nàng, mặt ửng đỏ lên, vội vàng cự tuyệt.

"Hai canh giờ, đủ..." Hồng Thành Tuyệt ôm chặt Tiếu Tiểu, lời nói tạ mị nguy hiểm: "Ta muốn cho nàng biết, làm nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt ta, không chỉ biết cảm thụ tốt đẹp nhẹ nhàng, cũng sẽ có bão tố kích tình, ta sẽ bá đạo giữ lấy nàng, làm nàng thuộc về ta... mặc kệ... nàng có đồng ý hay không, nàng đều là nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt ta! Nàng không thể phản kháng, chỉ có thể thừa nhận..."

Tiếu Tiểu bên tai nghe được lời nói của Hồng Thành Tuyệt, trong mị hoặc mang theo cường thế, còn chưa hiểu chuyện gì, Tiếu Tiểu đã bị Hồng Thành Tuyệt ôm ngang hông, đi vào phòng...

"Không.. đi..." Tiếu Tiểu cố gắng trấn định, trong lòng vẫn như cũ phù phù nhảy dựng lên, hai chân đột ngột cách mặt đất làm cho nàng phản xạ có điều kiện hai tay ôm lấy cổ Hồng Thành Tuyệt.

Hồng Thành Tuyệt nửa điểm cũng không để ý đến nàng, cũng không trả lời. Ba bước thành hai bước đem Tiếu Tiểu đi đến trước giường, đặt nàng trên giường, rồi sao đó đột nhiên nằm lên người Tiếu Tiểu, khí phách mười phần nói: "Ta nói được là được!"

"Không... được..." Tiếu Tiểu muốn nàng dừng, hai chữ không được mới nói ra được một nửa, Hồng Thành Tuyệt đã che miệng của nàng lại, phần sau chỉ có thể biến thành tiếng ê a rồi biến mất khỏi thần gian.

Vừa mới bắt đầu bá đạo hôn môi, tay Hồng Thành Tuyệt đã không khỏi phân trần, lạp một tiếng tìm tòi mò vào trong y phục của Tiếu Tiểu - Lấy võ công của Hồng Thành Tuyệt, lại có tà tâm, đối với đám y phục này như là dùng khoái đao chém đậu hũ.

Thân thể Tiếu Tiểu đột nhiên bại lộ trong không khí, trời tháng ba, cảm giác thoáng mát phát trên người, bất quá nháy mắt liền rút đi, Hồng Thành Tuyệt đọt nhiên phủ lên, Tiếu Tiểu nháy mắt bị áp, chỉ cảm thấy ngực bị kiềm hãm, cảm giác thình lình xảy ra chưa kịp chống cự, lửa nóng của Hồng Thành Tuyệt đã hướng tới ngực của nàng mà xoa nắn.

Không có chần chờ, Hồng Thành Tuyệt trên đùi dùng sức, dễ dàng tách hai chân Tiếu Tiểu ra, nằm trên người nàng, hai người hoàn toàn tiếp xúc thân mật với nhau, bụng dưới của Hồng Thành Tuyệt chạm vào thân dưới của Tiếu Tiểu, là vị trí tối bí ẩn kia...

Không có ôn nhu như trước kia, không có lời ngon tiếng ngọt như trước kia, không có tiến hành hôn môi khiêu khích, Hồng Thành Tuyệt chính là hé miệng ra dùng sức hôn lên người Tiếu Tiểu, mà một bên thân thể của nàng cũng động, bắt đầu va chạm với nơi tối bí mật củ Tiếu Tiểu...

Đau... Tiếu Tiểu bị Hồng Thành Tuyệt dùng sức hôn mà cảm thấy đau đớn, nhịn không được kêu ra tiếng, thân thể của Tiếu Tiểu nháy mắt cũng căng thẳng, bản năng bắt lấy bả vai Hồng Thành Tuyệt, lại không kịp kêu ra tiếng, nháy mắt bị mang đến vào một cảnh giới kỳ diệu khác...

Hồng Thành Tuyệt thở ồ ồ bên tai Tiếu Tiểu, cơ hồ nháy mắt liền Tiếu Tiểu che đi ý thức(mắt), chỉ cảm thấy thân thể bị nàng áp chậm rãi nhuyễn, không thể trốn tránh cảm thụ hơi thở không thông mà Hồng Thành Tuyệt mang đến cho nàng, thân thể nàng bị Hồng Thành Tuyệt dẫn dắt khiêu khích, rung động cuồng nhiệt, luân hãm...

Bão tố kịch liệt làm cho người ta khó có thể thở được, cảm giác bị bao phủ giữ lấy làm cho Tiếu Tiểu mất đi năng lực tự hỏi. đau đớn cùng hưng phấn hỗn loạn, làm cho người ta không thể cự tuyệt cũng không nghĩ đến sẽ cự tuyệt, làm cho người ta mê loạn chỉ có thể nghe theo...

Thân thể hưng phấn so với dĩ vãng càng thêm mãnh liệt, cảm giác đau dớn cùng hưng phấn nhanh chóng truyền vào chỗ sâu trong cơ thể, Tiếu Tiểu dùng sức nắm lấy bả vai Hồng Thành Tuyệt, rồi sau đó lại nhịn không được lung tung ôm đầu nàng, không tự chủ xoa lấy tóc của nàng... một khắc kia, là dạng cảm giác gì? Là cự tuyệt? mời gọi? hay vẫn là hưng phấn? nhưng Tiếu Tiểu, nàng chính là không muốn nàng ấy dừng lại, không muốn nàng ấy rời đi..

Kích tình cùng khát vọng nháy mắt bị điểm ở trong tiếng thở dốc nhanh cóng thăng hoa, trong miệng Tiếu Tiểu không tự chủ được tràn ra âm thanh, nói không nên lời là đau hay là thoải mái. Chính là dục vọng thiêu đốt ở sâu trong cơ thể dần dần đem nàng hòa tan, bao phủ nàng, mất đi khả năng tư duy, chỉ có thể theo người ở trên, chìm nổi trong biển lớn...

Hết thảy đều biến mất, chỉ còn lại người ở phía trên. Cùng ánh mắt khát vọng mê ly như làn nước nhộn nhạo.

Bão táp qua đi, cảm giác kinh đào hải lãng bắt đầu binh phục, người ở trên vẫn như cũ, thân thể hai người dính sát vào nhau...

"Nàng phải nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của ta..." Hồng Thành Tuyệt dương thần cười, khẩu khí tràn ngập bá đạo.

"Ta rời đi rồi, nàng sẽ nhớ ta sao?" Thân thủ Tiếu Tiểu đặt ở đầu Hồng Thành Tuyệt, cho nàng dựa vào ngực mình, tránh đi tầm mắt của nàng, lời nói ôn nhu, mở miệng hỏi một câu ngượng ngùng...

"Đương nhiên sẽ nhớ nàng, nàng vĩnh viễn là nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt ta... bảo bối, trong thiên hạ này, nàng là người đẹp nhất..."

Tiếu Tiểu một tay gắt gao ôm đầu Hồng Thành Tuyệt, một tay ở trên đầu nàng vuốt ve – thời điểm kích tình, Tiếu Tiểu cũng không nhớ rõ nàng lúc nào thì lôi kéo y phục của Hồng Thành Tuyệt – tựa hồ là thời khắc khó kìm nén, muốn da thịt ấm áp tiếp xúc đi?

Tiếu Tiểu hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt của Hồng Thành Tuyệt, một bên vuốt ve Hồng Thành Tuyệt, đột nhiên trong lúc đo dương như phát hiện được điều gì, khuôn mặt nguyên bản đã đỏ, nay càng thêm đỏ hơn, ngay cả hô hấp đều có chút loạn.

"Bảo bối... Nàng đang làm gì?" Hồng Thành Tuyệt bị kiềm hãm, cười tà nói.

"Tuyệt... nơi này của nàng hảo thấp nga..." Trong thanh âm Tiếu Tiểu mang theo ý chọc phá, nghịch ngợm, kéo dài thanh âm, tay nàng bắt đầu xấu xa du động trên người Hồng Thành Tuyệt.

"Nàng không biết sao?" Hồng Thành Tuyệt cười quyến rũ một tiếng: "Bảo bối của ta, thời điểm muốn nàng, ta cũng sẽ hưng phấn..."

Tiếu Tiểu chỉ cảm thấy trong đầu nàng nhất tạc, là dạng cảm giác gì? Tâm đột ngột bị nhảy dựng lên, bị dụ dỗ?

Thời điểm Tiếu Tiểu còn chưa hiểu hết, đã xoay người áp Hồng Thành Tuyệt: "Tuyệt, nàng đây là câu dẫn ta sao?"

"Nếu đây không phải là câu dẫn nàng, vậy nàng nói như thế nào mới là câu dẫn đây..." Hồng Thành Tuyệt cười xấu xa.

Sau này, Tiếu Tiểu mới phát hiện, Hồng Thành Tuyệt cười quyến rũ như yên, như hoa hải đường đầu mùa, ở uy phong rúng chiêu diêu, trong đôi mắt trung thu ba chớp động, là hỉ là tạch, là dụ dỗ là xấu hổ...

Nữ nhân cực phẩm trong thiên hạ, không gì hơn cái này...

Tiếu Tiểu cảm thấy tâm mình nổ lớn – Hồng Thành vương gia cao cao tại thượng dỡ xuống khí phách cùng khí thế, một ánh mắt đã muốn câu hồn đoạt phách...

Tiếu Tiểu tâm động – đã muốn chạm đến dục vọng...

Bên ngoài soái doanh, vang lên tiếng thùng cơm thét to, bên trong soái doanh là âm thanh nhộn nhạo...

Cách thời gian cách biệt chỉ còn chưa đến một ngày, mà thời gian chưa đến một ngày này đủ để nàng đem ái nhân mình uy no........

------

"Ở trong lòng ngươi, Vương gia là người như thế nào?" Từng có người hỏi Tiếu Tiểu như vậy.

"Là người, ôn nhu lãng mạn lại bá đạo cường thế, là người đa tình nhu tình nhưng cũng rất mị hoặc...." Tiếu Tiểu như vậy mà trả lời, trong đầu của nàng vô số lần luôn thổi qua cảnh tượng đó... Hồng Thành Tuyệt bá đạo... Hồng Thành Tuyệt dụ dỗ...

Nhiều năm sau, vài bằng hữu ngồi tán gẫu riêng với nhau, nói đến chuyện phòng the, một đoạn gian trá vô cùng này của Hồng Thành Tuyệt cùng Tiếu Tiểu bị Liên Khê đào ra, từ nay về sau, Hồng Thành Tuyệt anh minh vĩ đại, tao nhã cao quý, cường thế bá đạo, được có thêm danh hiệu dụ hoặc...

Mà Tiếu Tiểu luôn nhớ lại thời điểm ngày ấy, nhịn không được nhớ tới cảnh tượng lúc phân biệt – hai mắt Hồng Thành Tuyệt ôn nhu nhìn nàng: "Ta muốn lúc nàng rời đi luôn nhớ tới ta, nhớ tới bá đạo của ta, để nàng biết, nàng là nữ nhân của ta, cả đời đều như vậy. Cũng muốn thời điểm nàng suy nghĩ về ta, nhớ đến ta đã trao cho nàng hết thảy, ta là nữ nhân của nàng, cả đời này đều như vậy!"

Tiếu Tiểu nói: Cả đời này, một câu nói này, đem tâm của ta gắt gao trói buộc bên cạnh nàng, làm nàng trở thành nơi để ta dựa vào, cũng làm cho ta có trách nhiệm, vô luận đi đến đâu, như thế nào, ta đều không thể quên, ta thuộc về nàng, cũng không cách nào quên, nàng là nữ nhân của ta, nàng đang đợi ta trở về...

Phượng Linh cuối tháng năm , hoa đỗ quyên ở Xích Châu đã nở đầy triền núi, thanh lương xuân phân phất qua, khắp núi đồi một màu đỏ rực, theo gió lay động...

Tiếu Tiểu dẫn mười vạn quân Hà Tây quân đoàn ở trong mỹ cảnh bái biệt Hồng Thành Tuyệt – hai canh giờ trước, Tiếu Tiểu nhận được mật hàm của Tất Quyền Ngọc, cần nhanh chóng rút về Ngọc Long thành, cùng lúc xuất phát tiến quân đến Hà Xuyên.

Hồng Thành Tuyệt ở trước mặt đại quân, thâm tình cầm tay Tiếu Tiểu: "Thời điểm đỗ quyên nở rộ đỏ rực, chúng ta phân biệt, đến lúc hương quế hoa, ta và nàng sẽ tái ngộ. Ta muốn dùng quế hoa hương khắp thành làm cho nàng một vò quế hoa hương... ta muốn ở trong mưa hoa nhỏ vụn mà vàng nhạt cưới tân nương của ta..."

Tiếu Tiểu nhìn Hồng Thành Tuyệt, ở trong lòng bắt đầu dấy lên ôn nhu, bị Hồng Thành Tuyệt nắm tay, không tự chủ nắm lại tay nàng ấy: "Hứa với ta, hảo hảo bảo hộ mình... hảo hảo yêu chính mình..."

Hồng Thành Tuyệt gật đầu thật mạnh, sau đó gắt gao ôm Tiếu Tiểu vào lòng, hai cánh môi ở bên tai nàng nói: "Bảo bối của ta, thời điểm nàng tưởng niệm ta, tất nhiên cũng là lúc ta rất nhớ nàng, ta vĩnh viễn đều ở bên cạnh nàng, nỗi nhớ của ta đối với nàng, vô luận là thời gian hay không gian đều không thể ngăn cản"

Tiếu Tiểu nghe lời nói thâm tình kia của Hồng Thành Tuyệt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa vào bả vai Hồng Thành Tuyệt hưởng thụ, hưởng thụ kia được gió nhẹ phất qua – tình yêu ôn nhu như xuân phong...

Hai người thật vất vả mới tách nhau ra, Tiếu Tiểu lên xe ngựa, nói một tiếng: "Xuất phát.."

Đại quân xuất phát, nhấc lên một trời đầy bụi đất, Tiếu Tiểu nghiêng đầu nhìn lại, Hồng Thành Tuyệt vẫn đứng đó, tay áo phiêu diêu...

"Nàng là nữ nhân của ta, vô luận nàng đi đâu làm gì, ta là nữ nhân của nàng, vô luận nàng ở phương nào..."

------

Năm mới tết đến, chúc mọi người có một cái tết vui vẻ đầm ấm bên gia đình, hạnh phúc bên người mình yêu! Ai chưa có người yêu thì nhanh có người yêu! Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện trong thời gian qua!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio