Phượng Linh Kỷ

chương 137

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo âm thanh ầm ầm nổ, lan ra hương vị gay mũi khắp quân đội của hắn, khói thuốc súng tràn ngập, làm cho đầu óc Thượng Quan Phi căn bản không thể hoạt động. Này lại là cái gì?

Thượng Quan Phi đã không còn sức để suy nghĩ đến vấn đề này, hắn chỉ biết là, hôm nay hắn đối diện với Tất Quyền Ngọc giống như khối thịt nằm trên thớt.

Mặt đất run chuyển, tiếng nổ ầm ầm dày đặc phát ra ở trong quân đội của hắn, có người bị nổ thành huyết nhục mơ hồ, có người hoàn toàn bị biến dạng, có người bị lực nổ hất văng đi, đại quân không biết làm sao, đầy mặt kinh hãi...

Đại đội ngũ cường thịnh quay trở lại cũng không chịu nổi hủy diệt như vậy.

Hơn mười vạn đại quân của Thượng Quan Phi trở thành một mảnh hỗn loạn. Cảnh tượng địa ngục không ngừng diễn ra. Phần tay chân còn lại của phần chi bị cụt không ngừng bay trên thiên không, mà máu lẫn thịt văng khắp nơi.

Hai vạn đội kỵ binh sau một lần tấn công, liền bắt đầu xung tả hữu đột bên trong đội ngũ của hắn – sự thật chứng minh, kỵ binh ở trước mặt này làm cho bộ binh của hắn không chịu nổi một kích, huống chi, Thượng Quan Phi chưa từng thấy qua vũ khí với uy lực khủng khiếp này không ngừng khiến cho trận chiến ngày càng hỗn loạn....

Mà trong hỗn loạn này, theo đó đến cính là khủng hoảng.... một đội quân trên chiến trường nếu trong lòng có khủng hoảng, như vậy đội quân này đã bị đánh bại...

Thượng Quan Phi là người dùng tâm thuật, hắn như thế thế nào lại không biết điểm ấy? Thậm chí ngay cả chính hắn cũng đã bắt đầu tin tưởng lời đồn – lời đồn ấy nói, Tất Quyền Ngọc đem linh hồn của mình bán cho địa ngục, hắn trở thành người hành tẩu phát ngôn của địa ngục ở nhân gian, hắn sẽ hủy diệt cả đại lục này, nếu không phải như vậy, hắn làm sao lại có đội kỵ binh uy song đến thế, có vũ khí khủng bố đến vậy?

Thời điểm ngươi đối mặt với một người, vô luận hắn rất cường đại, ngươi biết hắn là huyết nhục chi khu, nhưng ngươi vẫn có một tia dũng khí cố tìm một cơ hội để chiến thắng hắn, nhưng nếu người ngươi đối mặt là ma quỷ đến từ điện ngục thì sao? Ngươi còn có thể đứng trước mặt hắn rút ra đao của chính mình?

Rồi sao đó, Thượng Quan Phi thấy được Tất Quyền Ngọc – ma quỷ trong ruyền thuyết lại có bộ dạng mi thanh mục tú, tuấn tú lịch sự, nếu ngũ quan không khắc sâu dấu tích nhiều năm chiến tranh để lại, mặc cho ai nhìn thấy đều cảm thấy đây là một công tử ca tiêu sái ở hoàng thành...

Lúc này Tất Quyền Ngọc dáng người nhỏ gầy đang ngồi trên yên ngựa, trong đôi mắt cư nhiên có một chút ý cười. Hai bên của hắn là hai nữ tướng, Thượng Quan Phi không biết tên, nhưng trong thiên hạ có người nào không biết Tất Quyền Ngọc còn có một nữ binh doanh? Có người nào không biết nữ binh dưới trướng của Tất Quyền Ngọc còn đáng sợ hơn nam binh gấp bội?

Mà phía sau các nàng chính là bộ binh của Tất Quyền Ngọc. Bộ binh phía sau này đang thu thập sinh mệnh tướng sĩ của hắn. Mỗi một đao hạ xuống, tựa hồ đều là âm thanh dứt khoát tàn nhẫn lại chấp nhất...

Ánh mắt Thượng Quan Phi rơi xuống trên mặt Tất Quyền Ngọc, trường kiếm của hắn đã ở trên tay! Hắn quyết tâm hy sinh, thét dài một tiếng tựa hồ tuôn ra toàn bộ oán khí đã tích tụ trong lòng ngực. Rồi sau đó hắn giơ kiếm vọt đến trước mặt Tất Quyền Ngọc!

Liên Khê không hề động, Liên Đồng cũng không hề động. Luôn có một bóng dáng âm thành bảo hộ Tất Quyền Ngọc ở một nơi gần đó – Mộ Trường Sinh càng không hề động.

Chỉ có Tất Quyền Ngọc động, trường thương của nàng nguyên bản còn ở trên lưng nháy mắt, Viêm Phượng thương đã ở trên tay nàng, trong dương quan chói mắt, một vòng thương hoa hiện ra, Thượng Quan Phi chỉ cảm thấy mũi thương màu đỏ giống như xà tinh đang phun ra nuốt vào chiếc lưỡi nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn.

Thượng Quan Phi cắn chặt khớp hàm, dồn sức lực trên tay vào thanh kiếm quyết cùng sống chết với Tất Quyền Ngọc, hắn không tin dồn hết tất cả sức lực của hắn cũng không thể đánh bại công tử ca nhỏ gầy này...

Chưa kịp suy nghĩ, cánh tay đã nháy mắt chết lặng, binh khí hai người chạm vào nhau, trong lúc điện quang hỏa thạch, trong tai Thượng Quan Phi nghe được âm tham binh khí bén nhọn xẹt qua tai, thương của Tất Quyền Ngọc đã theo kiếm của hắn giết lại đây – không có hoa tiếu, chỉ có lực lượng, thương của công tử ca gầy yếu dọc theo trường kiếm của Thượng Quan Phi lạp một tiếng đi lên, sau đó theo cánh tay của Thượng Quan Phí hướng lên trên...

Một chiêu chỉ có một chiêu, sau một chiêu này, Thượng Quan Phi đứng tại chỗ, chậm rãi phun ra một hơi, tay cầm kiếm của hắn chậm rãi hạ xuống, trong ánh mắt lộ vẻ khó tin... Viêm Phượng thương của Tất Quyền Ngọc lúc này đã đặt lên cổ hắn, để cho người khác khó có thể chịu được là, một thương kinh thiên động địa này dọc theo cánh tay Thượng Quan Phi mà lên, làm cho cánh tay củ hắn tê rần, nhưng không có xé toạc tay áo của Thượng Quan Phi, càng không có thương tổn đến hắn.... mà mũi tên này cuối cùng lại ở trên cổ hắn, lạnh lẽo phun ra nuốt vào hơi thở tử vong.

Tất Quyền Ngọc nhìn Thượng Quan Phi, khẽ cười nói: "Danh tướng đại lục, Tất Quyền Ngọc ta đều đã gặp qua, quả nhiên mỗi người một vẻ, nhưng nói về bày mưu nghĩ kế vẫn là Thượng Quan tướng quân là đệ nhất!"

Thượng Quan Phi cầm trường kiếm trong tay thoải mái nói: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, nếu hôm nay ta đã bại dưới tay ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, người cần gì phải nhục nhã ta?"

"Lời ấy của Thượng Quan tướng quân sai rồi. Tất Quyền Ngọc không hề có nửa tâm nhục nhã, nghe thấy đại danh của tướng quân đã lâu, cho nên khi biết tướng quân gấ gáp trở về, liền không dám tùy tiện, liền bày trận địa đại quân sẵn sàng đón địch ở Đông Tường thành này, hôm này cùng tướng quân gặp nhau, thấy tướng quân tuy rằng đường dài bôn ba, khác với dẫn binh đánh trận đã lâu, quân linh lại cường thịnh, có cách bày trận, cảm thấy tuống quân là đại tướng tài, không khỏi vuui vẻ vô cùng, dẫn quân tiến đến gặp gỡ, không phỉa truê đùa tướng quân mà là tôn trọng tướng quân" Tất Quyền Ngọc cười nói, sau đó hướng Liên Khê Liên Đồng ở phía sau phất tay. Liên Khê Liên Đồng hai người hiểu ý, lập tức kêu song phương ngừng chiến, Trong lúc nhất thời, bên ngoài Đông Tường thành đã là một mảnh thảm trạng.

"Có thể được Tất soái coi trọng như thế, Thượng Quan Phi không có vinh hạnh này. Hôm nay bị ngươi bắt là do Thượng Quan Phi ta chiến đấu không bằng người, các huynh đệ của ta nhỏ có lớn có, nay Thượng Quan Phi ta thua, chỉ có một cái yêu cầu quá đáng – thả bọn họ đi! Về phần Thượng Quan Phi ta, ngươi muốn chém muốn giét đều được!" Ánh mắt Thượng Quan Phi đảo quá binh lính trên chiến trường, bi thông trong lòng không nói nên lời.

"Mệnh của Thượng Quan tướng quân, Tất Quyền Ngọc ta dĩ nhiên muốn, ngươi là một danh tướng, ta như thế nào lại có thể buông tha, tha binh của ngươi, có thể, như ta hy vọng, Thượng Quan tướng quân về sau có thể đi theo ta..." Tất Quyền Ngọc cũng không dong dài, thẳng thắng nói ra ý đồ của mình.

"Hảo!" Thượng Quan Phi đáp ứng.

Trong lòng Tất Quyền Ngọc sửng sốt – sảng khoái như vậy, chẳng lẽ người Hà Xuyên thật sự không có tiết tháo? Bất quá Tất Quyền Ngọc nghĩ, nay hắn ở trên tay mình, cũng không thể làm ra hành động gì quá phận. Liền phất tay chuẩn.

Tàn binh Hà Xuyên dần dần rời đi, thông qua Đông Tường thành, trở về quê hương của bọn họ, ở lại ngoài trừ Thượng Quan Phi chình là thi thể. Tất Quyền Ngọc cũng hông e ngại, tàn binh đó sau này có tiếp tục tham gia chiến tranh hay không, nàng có tự tin cũng có đảm lượng, có độ lượng.

Mất hơn nửa ngày, binh lính Hà Xuyên rốt cuộc rời đi toàn bộ. Thượng Quan Phi cuối cùng cũng thở hắt ra – Tất Quyền Ngọc đợi hắn, không có ràng buộc cũng không có liên quan đến, ngay cả binh khí cũn không thu lại.

"Chuẩn bị rượu, ta muốn cùng Thượng Quan tướng quân uống sảng khoái!" Tất Quyền Ngọc lệnh cho phó tướng đi an bài cộng việc chiến hậu, sau đó lớn tiếng phân phó.

Quân doanh Đông Tường thành rất lớn, nơi này nguyên bản chính là trận doanh trọng yếu ở tiền phương của Hà Xuyen, Tất Quyền Ngọc đem rượu và thức ăn an bài tại soái doanh.

Rượu và thức ăn rất nhanh liền được đưa lên, Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà, Liên Khê Liên Đồng tiếp Thượng Quan Phi.

Ánh mắt Thượng Quan Phi đảo qua mấy người này, liền kinh ngạc không thôi – hắn ở Hà Xuyên cũng được xem như là cao thủ, nay đối mặt với mấy người này, cư nhiên đối phương sâu rộng cũng không thể nào nhìn ra.

ở trên chiến trường, Thượng Quan Phi chưa kịp cảm nhận võ công của Liên Khê cùng Liên Đồng, chỉ biết hắn căn bản không phải đối thủ của Tất Quyền Ngọc, lúc này binh lính đã đi hết, hắn mới yên tâm, nhìn kỹ lại, những người này hết thảy đều là cao thủ.

hắn nguyên bản cảm thấy Tất Quyền Ngọc chủ quan, vừa không trói cũng không tước vũ khí của hắn, liền chờ cơ hội ở tịch gian này thân cận hắn sau đó dùng thanh chủy thủ mang theo bên người để lấy mạng hắn.

Nhưng nay cẩn thận nhìn lại, chỉ một Tất Quyền Ngọc võ công cao hơn hắn rất nhiều không nói, Liên Khê Liên Đồng hai người nữ tử này võ công cũng sâu không lường được, kể cả Tôn Cẩm Hà đang ở bên cạnh Tất Quyền Ngọc cũng không kém hắn bao nhiêu....

Theo lý mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích rất lớn...

Hắn hôm nay, tất nhiên là không thể ra khỏi cánh cửa này!

Thượng Quan Phi trong lòng phán đoán thế cụ hiện tại, sau đó mặt không đổi sắc kính rượu: "Nghe thấy đại danh tất soái đã lâu, nay gặp mặt quả nhiên không tầm thường, trong tay không chỉ có kỳ binh lợi khí thiên hạ vô song, tướng lãnh bên người cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, hâm mộ! Mà đại quân trong tay Tất soái, thủ hạ lại toàn là người tài ba xuất hiện lớp lớp, lại có thể rộng rãi như thế, lại làm cho Thượng Quan Phi thuyết phục không thôi..."

Thượng Quan Phi cùng Tất Quyền Ngọc nâng chén liên tục, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Rượu qua ba tuần, hai người liền nói đến việc dụng binh, lại một phen anh hùng tướng tích. Trong tịch gian, hai người ngồi càng ngày càng gần nhau, hưng phấn mà nói.

Ánh mắt của Liên Khê cùng Liên Đồng thỉnh thoảng đảo qua người Thượng Quan Phi, hoài nghi trong lòng dần giảm xuống. Mà Cẩm hà ngồi kế bên Tất Quyền Ngọc, thỉnh thoảng cũng chú ý đến động tĩnh của Thượng Quan Phi.

Trận uống rượu này thấm thoát đã trôi qua thật lâu, Tất Quyền Ngọc cùng Thượng Quan Phi đều có chút cong vẹo. Lúc này Tất Quyền Ngọc cùng Thượng Quan Phi vừa vặn nói đến chiến thuật công tâm trong binh pháp, đây là điểm mạnh của Thượng Quan Phi, đương nhiên khi nói sẽ có một phen hương vị khác, Tất Quyền Ngọc cũng nghi đến si mê, Liên Khê Liên Đồng cùng Cẩm Hà cung không khỏi âm thầm bội phục Thượng Quan Phi quả nhiên danh bất hư truyền.

Ngay sau đó, Thượng Quan Phi đột nhiên từ đai lưng rút ra một thanh chủy thủ, đâm tới người Tất Quyền Ngọc.

Liên Khê Liên Đồng ngay thời điểm Thượng Quan Phi rút dao ra, ánh mắt liền giống như lợi kiếm nhìn lại đây, chính là các nàng cư nhiên lại thấy tay của Tất Quyền Ngọc trong xiêm áo nhẹ nhàng phất...

Trong một cái hít thở? hay là nửa cái hít thở? Tất Quyền Ngọc đã cùng Liên Khê Liên Đồng trao đổi qua, mà chủy thủ của Thượng Quan Phi cũng đã đâm tới sườn thắt lưng của Tất Quyền Ngọc...

Tất Quyền Ngọc là một cao thủ. Tất Quyền Ngọc cùng hắn tiếp xúc, khoảng cách chỉ là một đốm nhỏ.

Tất Quyền Ngọc tựa hồ cũng không phát hiện người bên cạnh đánh lén, chẳng qua nàng tựa hồ đã say, thân mình hơi xoay chuyển, một phen uốn éo này làm cho Thượng Quan Phi vốn dĩ nhắm ngay chỗ yếu hại nhất bị lệch đi khỏi quỹ đạo một tất, xì một tiếng, đao đã đâm vào giáp phục, Tất Quyền Ngọc thét một tiếng, tay đã gắt gao nắm chặt tay Thượng Quan Phi...

Giống như bị kìm sắt kẹp lấy, chủy thủ đâm vào trong thân thể Tất Quyền Ngọc, mà tay Thượng Quan Phi lại bị Tất Quyền Ngọc bắt lấy...

Ánh mắt Tất Quyền Ngọc khó có thể tin mang theo đau xót dừng trên mặt Thượng Quan Phi: "Ta thành tâm đối đãi ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy, người Hà Xuyên chẳng lẽ thật sự bội bạc như vậy sao?"

Một câu này, như một bạt tai giáng thẳng vào mặt Thượng Quan Phi, nhất thời làm cho hắn xấu hổ vô cùng...

Mà Liên Khê Liên Đồng nháy mắt đã vọt lên, nhanh chóng bắt lấy hắn, Cẩm Hà đôi môi run run, hai mắt rưng ưng ôm Tất Quyền Ngọc, hướng ra ngoài kêu quân y...

-----

Wappat của tui dạo này bị lỗi, hôm nay mới vào lại được.

Để mọi người chờ lâu rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio