Giọng nói buông xuống, Chi Chi liền lay động những cọng hành trên đầu, tạo ra hàng loạt những ảo cảnh.
Hoả Diễm ma thú khinh thường hừ lạnh, nói: “Ta là thần thú canh giữ Tu La thành, ngươi cho rằng một Chức Mộng thú nho nhỏ thì có thể làm được gì ta?”
“Thử nhìn xem chẳng phải sẽ biết!” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, liền điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu bay đến vị trí cao hơn.
Hoả Diễm ma thú lập tức nhảy dựng lên, muốn đi bắt nàng, nhưng cái đuôi phía sau lại bị Tiểu Hổ tiến lên cắn một cái, khiến cho hắn từ giữa không trung bị quật lại xuống dưới!
Hoả Diễm ma thú quay đầu lại, điên cuồng hét lên một tiếng muốn đi cắn Tiểu Hổ, lại phát hiện ra phía sau cái gì cũng không có, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, thân mình ngã gục xuống dưới, nằm thở phì phò trên mặt đất.
Hôm nay nó sơ suất quá!
Phía trên bụng phần thắt lưng của nó không ngừng chảy máu, trên mặt đất bị nhiễm một màu đỏ tươi, máu tươi bị lửa nóng đốt cháy rất nhanh đã bị bay hơi, bên cạnh cơ thể hắn, chỉ còn một bãi dấu vết màu đen, từ từ biến thành màu sắc của nham thạch.
“Chủ nhân, nó bất động.” Băng Linh Huyễn Điểu bay ở trên không lên tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày nhìn, hình như Hoả Diễm ma thú đã cảm nhận được tình hình bây giờ cả bốn phía đều bị vây kín, không thể nào phản kháng, cho nên nằm rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Cuộc chiến với ma thú canh giữ, ngay cả Yểm trong hắc thuỷ cấm lao cũng xem chăm chú, thấy Hoả Diễm ma thú không có động tĩnh, nhịn không được mở miệng.
“Nếu ta là nó, bị một con người ép đến nước này, không bằng tự bạo cùng nhau đồng quy vu tận.”
Đồng quy vu tận: Cùng chết.
Hắn mới vừa nói như vậy, phía dưới thân thể của Hoả Diễm ma thú vốn cũng không nhúc nhích bỗng nhiên bật một cái. Ngay sau đó, xung quanh cơ thể hắn lửa hừng hực bùng cháy lên!
Hoàng Bắc Nguyệt không chút do dự hai tay lập tức hợp lại, nhanh chóng làm ra một dấu tay quái dị, quát một tiếng: “Phong thú phù! Thu!”
Thanh âm vừa ra, phù chú quay xung quanh Hoả Diễm ma thú đồng loạt dần hiện ra một mảng màu vàng chói mắt, ánh sáng từ trên mặt đất dựng thẳng lên, ở giữa không trung bỗng nhiên gộp lại đổ vào cùng một chỗ, sau đó nhanh chóng lao xuống dưới!
Hoả Diễm ma thú ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, nhìn ánh sáng màu vàng đè xuống vào đầu hắn, một loại sức mạnh triệu hồi từ trong phù chú thẩm thấu đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Hoả Diễm ma thú là quay đầu muốn chạy, thế nhưng chân vừa mới nhấc lên, trong nháy mắt màu vàng đã bao phủ nó!
Ánh sáng màu vàng từ một nơi toả sáng cả vực sâu, ánh sáng rực rỡ chói mắt bùng lên, sau đó nháy mắt liền thu nhỏ lại, thành một viên châu màu đỏ rực to bằng ngón cái, ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc.
Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nhảy xuống, trong nháy mắt vết thương ở chân đau đến tận xương, nàng cắn răng kêu khẽ một tiếng, rồi khập khiễng đi qua, từ trên mặt đất nhặt lên viên châu tràn ngập màu sắc sáng lung linh.
Xuyên thấu qua cơ thể của Băng Linh Huyễn Điểu băng nhọn phát ra màu sắc óng ánh, có thể thấy trong hạt châu này còn có một ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy, mà trung tâm ngọn lửa, chính là Hoả Diễm ma thú đang nằm thoi thóp.
Nhắm mắt lại, tâm thần vừa động, có thể cảm giác được vết thương của Hoả Diễm ma thú quả thật rất nặng, trong cơ thể nó gần như không còn một chút nguyên khí, lúc này ánh mắt nửa mở nửa khép.
Hình như cảm nhận được ý thức của Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, Hoả Diễm ma thú hơi hơi mở to mắt một chút, nói: “Ta nhớ rồi, lần trước lính đánh thuê xông vào trong Tu La thành, ngươi là nha đầu ngày đó ở bên cạnh vương.”
“Đúng vậy.” Hoàng Bắc Nguyệt rất có cảm giác thành tựu nhìn nó, đây chính là con đầu tiên nàng dùng phong ấn thú!