Món nợ phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt để lại, nàng sẽ thay hắn trả, để tránh phải nghĩ nàng thiếu nợ người giữ đồ vật này, trong lòng không thoải mái.
Từ biệt những người Vũ Văn gia, Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Phong Nhã Ngọc vốn được nuông chiều, đứa con trai nhỏ của Bắc Diệu quốc rời đi.
Giữa đêm khuya ngồi lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, bay vào trong mây, Thập Nhất hoàng tử trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
“Đây là Băng Linh Huyễn Điểu! Một trong năm linh thú trong truyền thuyết, không thể tưởng được ngươi lại là chủ nhân của nó!” Tay hắn vươn ra muốn sờ băng vũ của Băng Linh Huyễn Điểu, nhưng vừa đưa tới gần liền bị khí lạnh cực hạn kia đánh ra, khiến hắn phải rụt tay lại, miệng thổi khí không ngừng.
Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay, khép mắt nghỉ ngơi, có Băng Linh Huyễn Điểu ở đây nàng rất yên tâm, chỉ cần xung quanh có thứ gì chuyển động, Băng nhất định sẽ phát hiện.
Đối với lời nói của Phong Nhã Ngọc nàng cũng không để ý tới, mang theo hắn đã rất phiền phức, nàng cũng không phải là hướng dẫn viên để giải thích cho hắn mọi thứ.
Hình như đã gạt bỏ được sự đau buồn khi mất mẫu thận, hắn cũng không dám khóc lóc khiến cho nàng khinh bỉ, cho nên lời nói của Phong Nhã Ngọc cũng nhiều lên.
“Thái tử Chiến Dã của Nam Dực quốc có Tử Diễm Hoả Kì Lân, của sư phụ là Băng Linh Huyễn Điểu, hơn nữa còn có Ảnh Hoàng, trong ‘ngũ linh’ thì hỏa, băng, phong đều đã xuất hiện trên tháp đại lục Tạp Nhĩ.” Phong Nhã Ngọc nói.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi mở mắt ra, hỏi: “Ảnh Hoàng?”
Đó là siêu cấp linh thú phong thuộc tính, đến bây giờ nàng vẫn chưa hề nghe qua.
Phong Nhã Ngọc lập tức gật đầu: “Đúng! Là triệu hồi thú của hoàng huynh!”
Tin này thật sự làm cho nàng quá ngạc nhiên rồi, mở thật to hai mắt: “Ngươi nói đến, Phong Liên Dực?”
“Đúng vậy!” Phong Nhã Ngọc lại gật gật đầu, nhưng sau đó lại thần bí cười hề hề nói: “Chuyện này chỉ có đồ nhi và phụ hoàng biết, đương nhiên người khác không thể biết được rồi!”
“Bây giờ ta là sư phụ ngươi, ngươi biết chuyện gì đều phải nói với ta, nếu không sẽ bị coi là ‘khi sư’ ’.” Hoàng Bắc Nguyệt đem chức danh sư phụ ra hù doạ.
Phong Nhã Ngọc ngây ngốc một chút rồi gật đầu nói: “Mọi người thường nói, một ngày làm thầy cả đời làm mẹ, đương nhiên đồ nhi sẽ không gạt sư phụ.”
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm nghĩ: Ai muốn cả đời làm mẹ ngươi, ta chỉ cần biết chuyện Phong linh thú mà thôi.
“Ảnh Hoàng, là siêu cấp linh thú hoàng huynh triệu hồi ra lúc năm sáu tuổi, phụ hoàng rất vui mừng, nếu nói đến thiên tài trên tháp đại lục Tạp Nhĩ, thì thái tử Chiến Dã cũng không bằng hoàng huynh của đồ nhi.” Trong lúc Phong Nhã Ngọc nói chuyện, vẫn theo thói quen, không thể che giấu sự ngưỡng mộ hoàng huynh của hắn.
Cũng có thể hiểu được, trong người Phong Liên Dực chảy dòng máu của Tu La thành, đối với việc tu luyện chính là sự trợ giúp tốt nhất, chuyện này Chiến Dã thật sự không hơn nổi hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt lặng yên nói ở trong lòng, sau đó lại hỏi: “Nếu hắn gọi được Ảnh Hoàng, tại sao không tuyên bố với người ngoài? Còn đưa hắn tới Nam Dực Quốc làm con tin?”
“Lúc ấy, mẫu hậu và rất nhiều đại thần dâng tấu, muốn phụ hoàng để hoàng huynh đi làm con tin, thứ nhất phụ hoàng không thể bác bỏ nhiều ý kiến của các đại thần, thứ hai cũng muốn hoàng huynh rèn luyện thật tốt, mới có thể để hắn trưởng thành, nên đã đồng ý.”
Phong Nhã Ngọc buồn bã nói: “Nhưng nếu để cho người ngoài biết hoàng huynh có Phong linh thú, rất nhiều người sẽ làm hại hắn, lúc đó huynh ấy còn nhỏ vẫn chưa đủ sức khống chế Phong linh thú, vì vậy phụ hoàng giấu chuyện này đi, còn dặn hoàng huynh không được để bất kì ai phát hiện.”
Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng lắng nghe, Phong Liên Dực từ khi còn nhỏ đã là người thông minh, một đứa nhỏ sáu tuổi có thể giữ một bí mật lớn như vậy, cho dù bị người ta ức hiếp cũng không để ai phát hiện, phải công nhận, hắn trời sinh đã biết che giấu, kín đáo sâu xa không thể dễ dàng nhìn ra được.