Vì ánh nến không đủ sáng để chiếu tới nơi đó, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ loáng thoáng thấy được một bóng dáng vô cùng hung ác, hoàn toàn không giống với hình dáng của con người!
“Nàng ta đã biến thành thú rồi, người xem cái đuôi của nàng kìa, có khi nào nàng ta là người của Tu La Thành hay không!” A Tát Lôi vẫn còn sợ hãi, mới vừa rồi hắn định đút nàng uống một chút nước, ai ngờ vừa xoay người đi rót nước xong, quay đầu lại đã thấy nàng ta biến thành như vậy!
“Đây là hình thái vốn có của tỷ tỷ, hừ, ngươi mới là người của Tu La Thành ấy!” Thanh âm của Tiểu Đăng Lung vang lên ở phía sau Hoàng Bắc Nguyệt.
A Tát Lôi sửng sốt, hình thái vốn có, vậy có nghĩa là...
“Là Thần thú.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười cười. Cái này cũng không thể trách A Tát Lôi được, mặc dù hắn lớn lên trong rừng rậm Phù Quang – một nơi xuất hiện không ít Thần thú, thế nhưng Thần thú có thể hóa thành hình người quả thật rất hiếm, dù sao loại chuyện hóa hình này phải có cấp bậc cao mới có thể làm được.
Linh Tôn chính là một ví dụ điển hình, làm gì có con Thần thú nào trong rừng rậm Phù Quang dám trêu vào hắn?
A Tát Lôi chưa từng thấy qua, cho nên mới kinh ngạc như vậy.
Nghe nàng giải thích xong, A Tát Lôi giật mình há to miệng: “Thần thú còn có thể hóa thành hình người sao!?”
“Đúng là thứ chưa thấy qua cảnh đời!” Tiểu Đăng Lung cay nghiệt quở trách A Tát Lôi, rất hiển nhiên, thái độ của nàng khi đối diện với A Tát Lôi và khi đối diện với Hoàng Bắc Nguyệt là hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Nàng thậm chí còn lười để ý tới hắn.
Tiểu Đăng Lung đi tới, thắp sáng ngọn nến trong góc tường, nương theo ánh nến chập chờn, nàng thấy được vị tỷ tỷ đang run rẩy nằm trong vũng máu của mình.
Đó là một con rồng màu trắng bạc vô cùng xinh đẹp, thân thể thon dài ưu nhã linh hoạt, cặp sừng trên trán vừa hoa lệ lại vừa khí phách, phần vây mỹ lệ đang run rẩy trong vũng máu.
Từng lớp vảy trắng tuyết tuy đẫm máu nhưng vẫn tỏa ra ánh hào quang sáng ngời, thật giống như thủy tinh, khiến cho người khác nhìn vào đều hoa mắt mê mẩn.
Đây chính là một con rồng thần thánh, huyết thống vô cùng cao quý, thậm chí còn cao hơn cả thú tộc hay những Long tộc bình thường!
Mà con rồng mang hình dáng như thế này, nàng đã từng gặp qua một con.
Trong biển lửa dưới Thất Tháp ở học viện Linh Ương, nàng đã từng thấy qua hình thái vốn có của Linh Tôn, chính là hình dạng này.
Tiểu Đăng Lung ngồi xổm xuống trước mặt Hồng Chúc, đem dược liệu bỏ vào trong một cái nồi để nghiền nát, sau đó đặt lên bếp lửa nung khô.
Phương pháp này là phương pháp mà người bình thường hay dùng để chế tạo đan dược, dược hiệu còn không bằng 1% so với đan dược mà luyện dược sư luyện chế, hơn nữa lại rất dễ lãng phí dược liệu, bình thường nung khô mấy lần, nếu có thể thành công một lần đã là không tệ rồi.
Nhưng ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác, luyện dược sư trên đại lục này rất thưa thớt, người bình thường chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Thấy lần nung khô đầu tiên thất bại, Tiểu Đăng Lung lại gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi, Hoàng Bắc Nguyệt đành phải đi qua, nói: “Để đó cho ta.”
Tiểu Đăng Lung ngẩng đầu nhìn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, lấy Tử Thối Kim Lô ra đặt lên mặt đất, trên đầu ngón tay xuất hiện một tia hỏa diễm.
“Ngươi là luyện dược sư sao!” Tiểu Đăng Lung kinh ngạc thốt lên.
“Ngươi nói quy trình, ta sẽ luyện dược.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, không muốn lãng phí thêm thời gian.
Tiểu Đăng Lung lập tức gật đầu, đem đống dược liệu lần lượt phân loại ra. Thời gian kế tiếp, Hoàng Bắc Nguyệt liền dựa theo quy trình mà nàng nói, luyện chế đống dược liệu thành một loại đan dược có tên là Hợp Hồn Đan.
Lần đầu luyện chế tuy cũng có chút sơ sót, thế nhưng khi thấy đan dược thành hình, Tiểu Đăng Lung vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, lập tức lấy đan dược đút cho Hồng Chúc ăn.
Sau khi sử dụng Hợp Hồn Đan, thân thể của Hồng Chúc dần biến lại thành hình dáng con người, gương mặt của nàng có vài phần tương tự so với Linh Tôn.
“Trang chủ?”