Phượng Tù Hoàng

chương 164: phấn đại ba ngàn người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng đốt hương liệu, hương thơm ấm áp tràn ngập khắp không gian, ngăn cách vẻ tiêu điều se lạnh của mùa thu bên ngoài.

Sở Ngọc cầm chén trà nóng. Hương trà thanh khiết làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Bên trái nàng, Lưu Tang đang ngồi chườm mắt cho đỡ sưng. Tuy mắt phải nhắm lại không nhìn thấy gì, nhưng cậu bé vẫn nắm chặt tay áo nàng không rời.

Bên phải nàng là A Man. Trời vào thu hơi se se, nhưng y phục của hắn vẫn hở tay, hở chân đơn giản như trước. Hắn ngồi hờ hững, nhưng nghiêm túc không nhúc nhích.

Sở Ngọc nghe Hoàn Viễn kể những sự kiện mà một tháng nay nàng không biết.

Trong triều có một vài thay đổi, nhưng không lớn lắm. Sở Ngọc thấy rất vui mừng, bởi vì Lưu Tử Nghiệp không nuốt lời, cho Hoàn Viễn đảm nhiệm chức quan. Hơn nữa, hắn còn cho xây dựng một học phủ trong thành Kiến Khang.

Sở Ngọc muốn thực hiện ngay chế độ thi cử của đời sau, nhưng Hoàn Viễn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cho rằng làm thế hơi nóng vội, muốn thực hiện từ từ. Vì thế, trước hết hắn lập nên một học phủ, rồi mời một số quan viên có học vấn đến giúp đỡ về công tác dạy học.

Việc Hoàn Viễn làm cũng giống với việc phát triển trường đại học ở thời hiện đại, đó là mời những người có danh tiếng địa vị đến làm giáo viên thỉnh giảng. Tuy nhiên, ở thời hiện đại, nhiều khi trường đại học sẵn sàng bỏ nhiều tiền cũng không mời người được, còn Hoàn Viễn lại thuận lợi hơn. Lưu Tử Nghiệp chính là hậu thuẫn của hắn, muốn mời người nào, chỉ cần dùng thánh chỉ triệu đến là được.

Nhưng Hoàn Viễn cũng không hoàn toàn dùng biện pháp ép buộc. Sau khi có người truyền thánh chỉ, Hoàn Viễn liền gặp gỡ thuyết phục những người đó. Hoàn Viễn chính là một nhân tài thực sự, hơn nữa trong giai đoạn này uy tín và vị thế của hắn được nâng cao, càng giúp cho công tác ngoại giao suôn sẻ, cuối cùng là những người kia cam tâm tình nguyện đồng ý.

Nói xong chuyện bên ngoài, tới chuyện trong phủ. Về vấn đề này, Hoàn Viễn tóm lược ngắn gọn. Hắn chỉ nói sau khi biết công chúa bị bắt cóc, bệ hạ vô cùng phẫn nộ, đến phủ công chúa nhiều lần để chờ tin tức nhưng không có, cho đến khi nghe tin nàng chết thì không tới nữa.

Bọn họ sở dĩ cho rằng nàng đã chết vì một tuần trước, Hạc Tuyệt quay lại, nói rằng cả Sở Ngọc và Dung Chỉ đều rơi xuống núi chết rồi, hơn nữa còn mang về hai thi thể không nhìn rõ diện mạo hình dáng.

Hoa Thác lúc ấy nổi điên, rút kiếm liều lĩnh tấn công Hạc Tuyệt, chiêu nào cũng hiểm ác sống còn khiến Hạc Tuyệt phải bỏ chạy. Mấy ngày nay, ngoại trừ ba canh giờ hàng ngày túc trực bên linh cữu, toàn bộ thời gian còn lại, Hoa Thác cứ luyện kiếm quên ăn quên ngủ. Đến Hoa Thác cũng phải tin, thì bọn họ đã hơn hai mươi ngày không tìm thấy hai người sao có thể không tin, sao có thể nghĩ là Hạc Tuyệt nói dối?

Hoàn Viễn nói xong, Sở Ngọc cảm thấy tay áo mình bị giật giật. Quay sang, nàng thấy Lưu Tang đã bỏ khăn ra khỏi mắt, mỉm cười ngọt ngào: “Hoàn ca ca là người không thích kể công, nên không nói một chuyện!”

Nghe Lưu Tang bổ sung giải thích, Sở Ngọc mới biết. Lúc Lưu Tử Nghiệp nghe tin nàng chết, một mặt ra lệnh đuổi bắt Hạc Tuyệt, một mặt còn thô bạo muốn xử trảm toàn bộ người trong phủ công chúa để chôn theo tỷ tỷ. Hoàn Viễn đã gắng hết sức xoa dịu mới khiến hoàng đế miễn cưỡng nuốt giận. Không ngờ kỳ tích là không một ai trong phủ bị giết, khiến từ đó tất cả mọi người đều nguyện ý phục tùng Hoàn Viễn.

Sở Ngọc nghe Lưu Tang hoa chân múa tay kể chuyện một hồi, quay lại kinh ngạc nhìn Hoàn Viễn. Khuôn mặt hắn vẫn trầm tĩnh điềm nhiên, nhưng bị nàng quay sang nhìn phút chốc có vẻ bối rối xấu hổ.

Sở Ngọc mỉm cười, vỗ vỗ tay Lưu Tang ra hiệu cho cậu bé tạm thời buông ra, rồi đứng lên đi đến trước mặt Hoàn Viễn. Bình tĩnh nhìn hắn, nàng chắp tay cúi đầu.

Vái chào thật sâu.

Hoàn Viễn cả kinh, vội đỡ Sở Ngọc lên, thấp giọng nói: “Công chúa, ta không dám nhận đại lễ này!”

Sở Ngọc để Hoàn Viễn đỡ dậy, mắt vẫn nhìn hắn đăm đăm, chậm rãi nói: “Ngươi xứng đáng như thế! Ta vái cảm tạ ngươi, không chỉ vì ngươi, mà còn vì tất cả mọi người trong phủ từ trên xuống dưới!” Nàng thong thả, nhưng chân thành tiếp lời: “Thật đấy, Hoàn Viễn! Cảm ơn ngươi!”

Nếu không nhờ có Hoàn Viễn, ngày hôm nay trở về với nàng sẽ không chỉ là một hồi náo loạn, mà là một hồi bi kịch khủng khiếp. Nàng sẽ oán hận Lưu Tử Nghiệp, và cũng oán hận chính mình. Tuy kẻ giết người là Lưu Tử Nghiệp, nhưng nguyên nhân lại đến từ nàng.

Nàng cảm ơn Hoàn Viễn, không chỉ bởi hắn đã cứu tính mạng của toàn bộ mọi người trong phủ công chúa, mà còn cứu nàng thoát khỏi oán hận đẫm máu không thể hòa giải.

“À” Hoàn Viễn đổi đề tài “Còn có một chuyện quên bẩm báo với công chúa. Thị nữ của người tên là Phấn Đại…”

Sở Ngọc ngẩn ra, nhớ lúc ở linh đường không hề thấy bóng dáng Phấn Đại, vội vàng hỏi: “Cô ấy thế nào?”

Nghe chuyện, Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra. Phấn Đại chưa chết, cũng không bị thương. Thời gian trước, khi Lưu Tử Nghiệp đến phủ, Phấn Đại phụ trách hầu hạ hắn, kết quả là tiến tới hầu hạ trên giường. Sau đó Phấn Đại được Lưu Tử Nghiệp mang vào cung. Hoàn Viễn dù có muốn cũng không thể ngăn hoàng đế mang một cô gái đã thuộc về hắn đi được.

Sở Ngọc cười khổ một tiếng. Ngay cả lúc đó nàng ở trong phủ cũng không có cách nào ngăn cản Lưu Tử Nghiệp. Bản thân nàng trước đây đã hỏi xin hắn không ít trai lơ, đổi lại, Lưu Tử Nghiệp muốn lấy một vài cô gái cũng là chuyện bình thường. Nếu ngăn cản hắn, nàng lại là người nhỏ mọn không biết điều.

Hắn là hoàng đế.

“Hậu cung phấn đại ba ngàn người” (phấn đại là mênh mông, rộng lớn), nay Phấn Đại đã trở thành một trong số đó, thực sự là “hậu cung phấn đại”.

Sở Ngọc cười khổ một tiếng, an ủi Lưu Tang và A Man rồi thay đổi trang phục vào cung. Trước khi nói chuyện với Hoàn Viễn, nàng đã sai người mang một phong thư vào cung, báo với Lưu Tử Nghiệp nàng vẫn còn sống mạnh khỏe, đợi nàng tắm gội thay y phục sẽ vào cung bái kiến.

Sở Ngọc đã quá quen thuộc đường lối trong cung. Dù đã một tháng không tới, nhưng nhắm mắt nàng cũng có thể đến thẳng cung điện của Lưu Tử Nghiệp. Tất nhiên nàng không nhắm mắt, mà nhìn thấy trước ngưỡng cửa, một dáng người y phục tím.

Nhìn nhau trong khoảnh khắc, Sở Ngọc bỗng bật cười: “Ta không chết, ngươi có thất vọng không?”

Thiên Như Kính trả lời, khuôn mặt nghiêm trang không biểu lộ điều gì: “Sẽ không, nàng không chết lúc này, bằng cách thức này!”

Sở Ngọc cười cười: “Ý ngươi muốn nói, ta sẽ phải chết theo cách mà thiên thư ghi lại, đúng không? Chẳng lẽ ngươi không sợ phát sinh việc ngoài ý muốn, ta chết sớm hơn dự kiến à?”

Nhìn Thiên Như Kính đứng sững bàng hoàng, Sở Ngọc lướt qua hắn đi về phía trước.

Lịch sử là thế nào, bây giờ nàng không cần cố gắng tìm hiểu nữa! Bởi vì nàng biết rõ mình muốn gì, xác định được mục tiêu, loại bỏ hết những tạp niệm rối ren, ánh mắt vững vàng kiên định.

Cho đến khi Sở Ngọc đi xa rồi, Thiên Như Kính mới chậm rãi lắc đầu: “Ta không lo lắng, bởi vì Dung Chỉ vẫn còn sống!” Hắn vẫn còn sống.

Thiên Như Kính biết rõ như vậy.

Tỷ đệ gặp nhau, tất nhiên là ôn lại những chuyện trong một tháng xa cách. Nghe Sở Ngọc kể lại mọi chuyện xảy ra, Lưu Tử Nghiệp sợ hãi than thở liên tục, cuối cùng nghiến răng thề sẽ sai quân đội bao vây diệt sạch toán cướp kia.

Kể chuyện xong, Sở Ngọc ngó nghiêng hai bên, làm ra vẻ bất chợt nhớ đến: “Đúng rồi, ta nghe nói bệ hạ nhìn trúng một thị nữ của ta tên là Phấn Đại…” Sở Ngọc cười tít mắt: “Đây đúng là phúc khí của cô ấy. Nhưng đã nhiều ngày không gặp, ta muốn gặp lại một lần, không rõ bệ hạ có cho phép không?”

Sở Ngọc quyết định rất đơn giản, muốn chính mắt mình kiểm tra xem tình hình Phấn Đại có tốt không, nếu Phấn Đại sống tốt thì nàng cũng yên tâm. Dù sao làm phi tử của hoàng đế không phải lo cơm ăn áo mặc, không phải làm lụng vất vả. Tính tình Lưu Tử Nghiệp không tốt, nhưng hắn lại là một soái ca tuấn tú. Nhìn thấy hắn, chắc hẳn đại bộ phận các thiếu nữ đều nguyện ý vào cung.

Lưu Tử Nghiệp cũng không thoái thác, dứt khoát sai người triệu Phấn Đại đến. Sở Ngọc cẩn thận quan sát thật kỹ. Phấn Đại vốn là một thiếu nữ rất xinh đẹp, mắt to tròn sóng sánh như nước. Bây giờ, trông nàng ấy càng thêm yêu kiều diễm lệ. Xiêm y đẹp đẽ quý giá, trâm gài tóc lấp lánh đủ loại trên đầu như triển lãm vàng bạc đá quý. Dù sao Sở Ngọc cũng biết hiện nay đó là xu hướng trang điểm thời thượng của giới quý tộc, nên cũng không ngạc nhiên.

Nhìn thấy Sở Ngọc, Phấn Đại tao nhã cúi đầu: “Bái kiến công chúa!” Dáng người nàng nhỏ nhắn, lúc cúi xuống trông càng đáng yêu.

Có lẽ chính vẻ thanh tao này đã hấp dẫn Lưu Tử Nghiệp.

Sở Ngọc cẩn thận quan sát kỹ một hồi, thấy Phấn Đại không có vấn đề gì, thái độ nhẹ nhàng bình tĩnh nên cũng yên lòng. Nàng vỗ vỗ Lưu Tử Nghiệp, thuận miệng dặn dò hắn để ý chăm sóc Phấn Đại, rồi cáo từ rời đi.

Trong phủ, còn có người đang chờ nàng.

Sở Ngọc đi rồi, lúc này Phấn Đại không chống đỡ được nữa, sắc mặt trắng bệch, ngã khuỵu xuống. Lưu Tử Nghiệp không hề đưa tay ra đỡ, trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười dành cho Sở Ngọc, nhưng ánh mắt liếc xuống Phấn Đại thì lạnh lẽo vô cùng: “Vừa rồi ngươi thể hiện rất tốt, không để a tỷ phát hiện ra điều gì! Sau này ta sẽ không đánh ngươi nữa, nhưng ngươi cũng nên biết rõ bổn phận của mình, nên làm gì, không nên làm gì, rõ chưa?”

Phấn Đại phủ phục trên nền nhà, rưng rưng sợ hãi khẽ gật đầu. Nếu không phải trước khi tới đây, có chuyên gia trang điểm che giấu sắc mặt tiều tụy thì e rằng Sở Ngọc chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra nàng không được khỏe.

Nàng hối hận. Nếu sớm biết Lưu Tử Nghiệp là hoàng đế tàn bạo như vậy, dù có thế nào nàng cũng sẽ không nhất thời hồ đồ, quyến rũ hắn để được hưởng vinh hoa phú quý.

Nàng chỉ vẻn vẹn chứng kiến chân tình của Lưu Tử Nghiệp trước mặt Sở Ngọc, mà quên mất người này là kẻ vui giận thất thường, tính tình thô bạo. Kể từ khi nghe tin Sở Ngọc chết, lại không thể giết người trong phủ để chôn theo tỷ tỷ, mỗi ngày hoàng đế trở về liền trút giận bằng cách đánh đập nàng. Bây giờ bề ngoài nàng thế này, nhưng dưới lớp y phục là chi chít vết thương.

Hậu cung mênh mông ba ngàn người, nàng chẳng là thứ gì quan trọng cả. Bất kể lúc nào, trong số đó cũng có những người bỗng dưng biến mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio