Phượng Tù Hoàng

chương 191: gió trên đồng hoang vu (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuẩn bị cẩn thận, lại còn thầm tập luyện những điều cần nói một lượt, nhưng Sở Ngọc vẫn không khỏi hồi hộp.

Nhìn hai người Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi đã bước tới ngưỡng cửa, tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, bàn tay giấu dưới tay áo run nhè nhẹ, nhưng trên mặt vẫn là biểu hiện vô cùng lãnh đạm.

Sở Ngọc dùng lực bấm vào lòng bàn tay để trấn tĩnh lại, tránh có những biểu hiện khác thường khiến người khác nghi ngờ. Sau đó, nàng lãnh đạm quét mắt về phía hai người, thật nhanh rồi thu tầm mắt.

Nơi mà Sở Ngọc chọn để chiêu đãi hôm nay là một biệt viện vắng lặng. Tuy ở nơi hẻo lánh u tịch, nhưng trong phòng lại bày biện rất xa hoa lộng lẫy.

Sàn nhà trải thảm lông dày. Vừa bước vào phòng, Việt Tiệp Phi liền cảm thấy một bầu không khí ấm áp, thoang thoảng hương thơm, khác hẳn với khí lạnh đầu đông bên ngoài. Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Sở Ngọc khiến hắn cảm thấy có chút bất ổn.

Tất nhiên Việt Tiệp Phi không dám hi vọng, sau khi hắn phản bội, Sở Ngọc còn có thể vui vẻ ôn hòa với mình. Nhưng bỗng nhiên nàng mời bọn họ tới, không biết là có dụng ý gì.

Ấu Lam dẫn hai người đến gian phòng thết đãi yến tiệc. Phòng này nhỏ hơn đại sảnh một chút, chỉ có duy nhất một cửa ra vào.

Thiên Như Kính dừng ở ngưỡng cửa một lát rồi bước vào. Còn Việt Tiệp Phi, thấy trong phòng chỉ có một mình Sở Ngọc, cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu trong phòng có Hoa Thác hay Dung Chỉ, có lẽ hắn sẽ lo lắng do dự, chưa chắc đã dám vào.

Giữa phòng là một án kỷ màu đen, dài bốn thước rộng hai thước. Sở Ngọc ngồi ở đầu kia, mời hai người ngồi xuống hai bên.

Nàng cất giọng lạnh lùng: “Hai vị, mời ngồi!” Rồi nàng cầm quyển sách bên cạnh, ra vẻ lãnh đạm mà đọc sách.

Bỗng nhiên lại ân cần, không gian trá thì cũng là trộm cắp. Nếu bây giờ Sở Ngọc tỏ vẻ hoan nghênh bọn họ nhiệt tình, chắc chắn sẽ khiến Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi nghi ngờ. Cực kỳ lãnh đạm, mới là biểu hiện bình thường hợp lý lúc này.

Đợi Ấu Lam và người hầu đốt thêm hương liệu rồi khom người lui ra, Sở Ngọc mới đặt quyển sách xuống, chăm chú nhìn hai người cũng đang trầm mặc. Đáy mắt băng giá dường như ấm áp lên ít nhiều, nàng thở dài: “Vì sao giữa chúng ta trở nên xa lạ thế này?”

Lời nàng nói khiến Việt Tiệp Phi nhớ lại chuyện quá khứ. Tuy hàng ngày hắn luôn lo lắng đề phòng, sợ công chúa nhìn trúng, nhưng trên thực tế công chúa chưa từng nhúng chàm hắn, ngược lại đối xử với hắn rất khoan hậu. Hắn thật sự không hiểu, tại sao Thiên Như Kính nhất định muốn mật cáo công chúa, tự nhiên lại can thiệp vào chính sự một cách khác thường, bức cho bệ hạ phải trở mặt với công chúa.

Hắn không hiểu giữa Sở Ngọc và Thiên Như Kính có vướng mắc gì. Trước đây họ vẫn giao hảo tốt đẹp cơ mà? Thậm chí khi Thiên Như Kính mất tích, công chúa còn tự mình ra khỏi thành tìm kiếm?

Vừa nghĩ, Việt Tiệp Phi vừa không tự chủ được quay sang nhìn Thiên Như Kính. Tiểu sư đệ của hắn ngày thường dửng dưng trầm mặc, bây giờ cũng không biết là đang nghĩ ngợi gì.

Trong phòng, mùi hương lan tỏa mang ý vị uể oải thư nhàn, như muốn thẩm thấu qua từng hơi thở mạch máu, khiến người ta cảm thấy tâm tư trầm ổn hơn.

Sở Ngọc rót một chén rượu ình. Động tác rót rượu vững vàng ổn định, mặc dù hương liệu có tác dụng hòa hoãn thư thái, nhưng nàng vẫn không áp chế được tiếng tim đập thình thịch.

Rất gần, rất gần rồi!...

Ánh mắt nàng dường như vô tình đảo qua cổ tay Thiên Như Kính, nơi đó vừa hé lộ dưới gấu tay áo tím, khiến ruột nàng nóng như lửa đốt. Nhưng nàng lập tức nâng chén lên uống để che giấu vẻ sốt ruột nóng lòng.

Thức ăn được chế biến rất tỉ mỉ cầu kỳ, nhưng Sở Ngọc chẳng ăn được bao nhiêu. Nàng chậm rãi rót rượu ình, chậm rãi nhắc lại một vài chuyện liên quan đến bọn họ trước đây, âm thanh đầy vẻ tiếc nuối xót xa, khiến Việt Tiệp Phi không khỏi hốt hoảng.

“Có nhớ lúc trước, chúng ta cùng uống rượu ở Đông Sơn không?” Sở Ngọc vừa nói, bỗng nghĩ tới Vương Ý Chi, trái tim đột nhiên nặng trĩu. Người cùng uống rượu, nay đã không còn ở bên nàng nữa, mà niềm vui lúc đó, cũng không bao giờ tìm lại được. Nàng hơi hạ tầm mắt “Ngày đó vui biết bao nhiêu!”

Rượu ngon, dưới trời sao, cùng cười vang, hát ca thoải mái.

Ngày ấy không bao giờ trở lại.

Có người đã tha hương, có người không thể tin tưởng, có người dứt khoát tuyệt tình.

Mà nàng, cũng sẽ phải nhanh chóng ra đi.

Vùng đất màu mỡ phì nhiêu đã biến thành bình nguyên hoang vu, giữa cánh đồng hoang vu không một bóng người, chỉ có cuồng phong thét gào càn quét.

Việt Tiệp Phi nghe trong giọng điệu Sở Ngọc có vẻ tuyệt vọng suy sụp, không nhịn được cất tiếng an ủi: “Công chúa không cần như thế! Chẳng qua người và bệ hạ có chút bất hòa, đợi một thời gian nữa, bệ hạ hết giận là mọi chuyện lại ổn thôi!” Nghe những lời Sở Ngọc nói, hắn nghi hoặc không hiểu nổi. Quả thực rất giống lời trăng trối của người sắp chết.

Sở Ngọc nhếch mép cười, liếc nhìn Thiên Như Kính. Hóa ra hắn không cho Việt Tiệp Phi biết là nàng sắp phải chết.

Như thế cũng tốt!

Sở Ngọc lắc đầu cười, cầm bầu rượu đứng dậy, đến trước mặt bọn họ rót ỗi người một chén đầy, dịu dàng nói: “Đây là lần cuối cùng, ta kính các ngươi, mỗi người ba chén!” Đặt bầu rượu xuống, trở lại chỗ ngồi, nàng văn nhã nâng chén lên, lần lượt hướng mắt về phía hai người: “Chén thứ nhất, ta kính Việt Tiệp Phi, đa tạ ngươi trước đây đã dốc lòng dốc sức bảo vệ ta!”

Lúc Sở Ngọc rót rượu cho Việt Tiệp Phi, hắn thực sự hoảng hốt, dường như không quen nhìn thấy nàng làm việc này, nhưng cũng không ngăn cản. Bây giờ nghe nàng cất tiếng, hắn càng bối rối, cũng đành nâng chén lên: “Công chúa sao phải cám ơn? Đó là chức trách của ta!”

Sở Ngọc nhướn mày, nâng chén uống một hơi cạn sạch: “Dù là trách nhiệm của ngươi, bản công chúa vẫn muốn đa tạ ngươi!” Dẫu là chức trách nhiệm vụ, nhưng không thể phủ nhận, nhiều lần Việt Tiệp Phi sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để bảo vệ nàng.

Việt Tiệp Phi nhấp một ngụm, rồi sau đó học theo Sở Ngọc, ngửa đầu uống cạn, lại thấy ánh mắt Sở Ngọc chuyển sang Thiên Như Kính. Thiên Như Kính đang đờ người nhìn chén rượu. Việt Tiệp Phi ho nhẹ một tiếng, hắn mới giật mình hồi phục lại tâm trí, chậm rãi nâng chén uống cạn.

Hắn sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?

Sở Ngọc thấp thỏm nghĩ thầm.

Tuy nhiên chén thứ nhất nàng không pha dược, dù Thiên Như Kính có nghi ngờ cũng sẽ không phát hiện được gì.

Đã làm đến bước này, giờ không còn đường lui nữa!

Sở Ngọc cắn chặt răng, bỗng nhiên cảm thấy hoàn toàn trấn tĩnh lại, lúc trước tim đập chân run dường như chỉ là ảo giác. Nàng lại mỉm cười với vẻ ưu thương, tiếp tục cầm bầu rượu lên, trước hết là rót đầy ình, sau mới đến chỗ Việt Tiệp Phi.

Lúc hơi cúi xuống, chỉ trong nháy mắt, tay áo rộng của Sở Ngọc bao phủ bầu rượu. Cũng trong tích tắc đó, tay nàng cầm bầu rượu hơi dùng lực, xoay nghiêng một góc rất nhỏ, sau đó lại như không có việc gì rót rượu cho Việt Tiệp Phi.

Bầu rượu này, theo yêu cầu của nàng, do Dung Chỉ đích thân chế tác ra. Đây là kiểu bầu rượu “uyên ương” đã từng xem trên truyền hình hoặc tiểu thuyết. Trong bầu chia thành hai nửa, một nửa không có vấn đề gì, một nửa trộn mê dược.

Xoay tay một chút, là có thể đổ rượu ở từng bên theo ý muốn.

Sở Ngọc đã chuẩn bị cẩn thận để Việt Tiệp Phi không nghi ngờ, cho rằng lần này nàng mời bọn họ tới ôn chuyện. Hơn nữa Dung Chỉ cung cấp dược liệu có mùi vị khá nhẹ, hòa trong rượu không thể phát hiện ra. Tuy nhiên, Sở Ngọc sợ bọn họ phòng bị cẩn thận nên cố ý dùng chính bầu rượu của mình để rót cho họ, hơn nữa còn tự mình uống trước, tỏ vẻ không có độc để làm họ bớt cảnh giác.

Không những thế, lần đầu tiên nàng rót rượu không hề có dược, càng làm đối phương cởi bỏ nghi ngờ.

Từ tốn rót đầy chén rượu cho hai người, Sở Ngọc lại một lần nữa nâng chén: “Chén rượu thứ hai”, nàng quay sang Thiên Như Kính, mỉm cười chân thành: “Tuy ngươi hại ta, nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi, vì đã cho ta biết một số việc!”

Rồi uống cạn.

Rượu này có hương vị gì, Sở Ngọc cũng không biết nữa. Tâm tư nàng hiện tại đặt toàn bộ trên cổ tay Thiên Như Kính. Cho dù nàng đang ăn gì thì cũng giống như nhai cỏ, uống rượu cũng chẳng khác gì uống nước lã.

Chén thứ ba, Sở Ngọc cũng xoay bầu rượu tương tự như vậy. Tuy Dung Chỉ đã cam đoan, chỉ cần một chén cũng đủ hạ gục hai người, nhưng để đảm bảo thành công, Sở Ngọc vẫn tự ý gia tăng gấp đôi.

“Chén thứ ba, ta kính cả hai người các ngươi!” Sở Ngọc bình tĩnh nâng chén rượu lên, gương mặt dửng dưng vô cảm “Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, chúng ta không liên quan gì nữa!”

Việt Tiệp Phi ngẩn người, trên mặt là vẻ bối rối không chút che giấu. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ chậm rãi cầm lấy chén rượu.

Thiên Như Kính có phản ứng nhanh nhất. Nâng chén, uống cạn, sau đó cả cơ thể đổ gục xuống sàn nhà.

Lúc Thiên Như Kính ngã xuống, Việt Tiệp Phi rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, đầu óc dần mơ hồ, tứ chi bủn rủn. Nhìn Thiên Như Kính mất đi ý thức, hắn bỗng hiểu ra.

Hắn cố gắng buông chén rượu, cực lực duy trì tỉnh táo, định rút kiếm. Nhưng vừa chạm vào chuôi kiếm, sau gáy bỗng truyền đến một cơn đau nhức, một màu đen bao phủ trước mắt khiến hắn không duy trì thêm được nữa, rơi vào hôn mê.

Sở Ngọc đứng cạnh Việt Tiệp Phi, vứt bầu rượu xuống, mặc kệ cho chất lỏng trào ra ướt đẫm thảm trên sàn. Nàng sờ sờ, thấy Việt Tiệp Phi vẫn còn hơi thở, mới nhẹ nhàng thở phào.

Sợ Việt Tiệp Phi học võ có thể lực tốt, sẽ tỉnh lại trước thời gian, Sở Ngọc đã sớm chuẩn bị dây thừng để trói gô hắn lại. Xong xuôi, nàng mới bước tới chỗ Thiên Như Kính ở phía đối diện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio