Phượng Tù Hoàng

chương 204: "thám tử" dung chỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng máu cũng ngừng chảy.

Sở Ngọc nghĩ, có lẽ một nửa lượng máu trong người Dung Chỉ đã phun hết ra ngoài. Cuối cùng, cảnh tượng đáng sợ cũng kết thúc.

Sở Ngọc thử chạm vào người hắn, vui mừng phát hiện, hơi thở và nhịp tim ổn định hơn, không giống như trước thỉnh thoảng lại ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt.

Trong phút chốc, Sở Ngọc cảm thấy mọi lo lắng lúc trước đều đáng giá, căn phòng như tươi sáng đẹp đẽ hẳn lên. Nàng mỉm cười quay lại nhìn Thiên Như Kính: “Không ngờ là có tác dụng!” Giải dược này thực tốt, quá hạn lâu như vậy mà vẫn hiệu quả.

Khác với Sở Ngọc, Thiên Như Kính hơi thất vọng. Tuy hắn không có ý định hại chết Dung Chỉ, nhưng thấy kẻ đó từ Quỷ Môn quan trở về, trong lòng vui sao nổi!

Sóng gợn trong lòng nhưng ngoài mặt hắn vẫn là vẻ dửng dưng lãnh đạm: “Phải!” Có lẽ không chỉ nhờ thuốc giải, Dung Chỉ qua khỏi còn liên quan đến ý chí sinh tồn của hắn. Tất cả những người dùng dược trước đây đều chết, chỉ duy nhất hắn còn sống. Mà trong số đó, Dung Chỉ lại là người gầy yếu, nguy kịch nhất.

Ngay cả sư phụ Thiên Như Nguyệt cũng đã từng nói: ý chí của Dung Chỉ kiên cường như sắt đá, không thể khuất phục được. Nếu Dung Chỉ không phải kẻ địch, nếu sư phụ có thể gặp hắn sớm mấy năm thì chắc chắn sẽ thu nhận hắn làm đồ đệ. E rằng người kế thừa chiếc vòng bây giờ, sẽ là Dung Chỉ chứ không phải Thiên Như Kính.

Nhìn thấy Dung Chỉ có vẻ đã qua giờ phút hiểm nghèo, Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng hỏi Thiên Như Kính chi tiết hơn về độc dược: “Nếu thử cả độc dược và giải dược ở người khác thì sẽ thế nào?” Nàng vốn muốn hỏi độc dược gây tác hại thế nào cho Dung Chỉ, nhưng công chúa Sơn Âm hẳn phải biết rõ Dung Chỉ trước và sau khi bị hạ độc, nên nàng chỉ có thể hỏi bóng gió xa xôi.

Thiên Như Kính không nghĩ ngợi gì, trả lời thẳng thắn: “Cũng không khác mấy so với Dung Chỉ, nhưng tác dụng thuốc ở từng người lại khác nhau. Cơ thể Dung Chỉ chống chọi lại dược tính tốt nhất so với mọi người. Những người khác sau khi bị hạ độc, cơ thể suy kiệt, đồng thời trẻ lại ít nhất mười lăm tuổi. Riêng Dung Chỉ trẻ lại khoảng bốn, năm tuổi. Sau khi uống giải dược, những người khác khôi phục tuổi thật rồi chết, còn Dung Chỉ vẫn không thay đổi chút nào.”

Co…Conan?

Trong nháy mắt, Sở Ngọc nghĩ đến bộ truyện tranh…Nhân vật chính trong đó là một thám tử thiếu niên, bị một tổ chức bí mật hạ độc, không chết nhưng lại biến thành trẻ con.

Tất nhiên, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến truyện tranh. Sở Ngọc chỉ thoáng kinh ngạc trong giây lát, rồi lập tức quay về với hiện thực: “Như vậy đã xong chưa? Còn phải làm gì nữa không?”

“Tất nhiên không chỉ có vậy!” Thiên Như Kính thản nhiên đáp. Dừng một lúc, hắn nói với vẻ miễn cưỡng: “Nàng hãy nằm cạnh Dung Chỉ!”

Hả?

Nằm?

Bởi vì đã có tiền lệ là truyện “Thám tử Conan”, Sở Ngọc nhất thời lại liên tưởng đến những truyện tranh khác đã xem thời trung học, là những truyện phỏng theo tiểu thuyết võ hiệp. Trong đó, nhân vật nam chính bị trúng độc, không có giải dược, chỉ có thể dùng cách…OOXX với nữ chính (hoặc nữ phụ , nữ phụ …) mới cứu được mạng sống.

Tốt xấu gì cũng là sản phẩm công nghệ cao, giải dược của Dung Chỉ sẽ không…như vậy chứ?

Trong lòng không tình nguyện lắm, Sở Ngọc đứng yên không nhúc nhích. Thiên Như Kính ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng còn chưa lên giường? Không muốn cứu Dung Chỉ?”

Sở Ngọc cắn răng: “Chẳng lẽ chỉ có biện pháp này?”

Thiên Như Kính hỏi với vẻ mặt kỳ quái: “Nếu nàng chỉ muốn cứu đến bước này rồi thu tay, ta cũng không phản đối!” Phương pháp này chẳng hề khó xử, sao vẻ mặt nàng lại miễn cưỡng thế nhỉ? Ngẫm nghĩ, hắn bèn an ủi: “Nàng đừng lo lắng, không chết được đâu!”

Hả? Cần phải kịch liệt đến mức…chết người sao?

Sắc mặt Sở Ngọc hết đỏ lại trắng. Với thân thể này, OOXX chỉ là chuyện thường, nhưng nàng là lần đầu tiên nha! Lại còn phải chủ động…Đấu tranh tâm lý rất lâu, cuối cùng Sở Ngọc mới khó khăn đáp: “Nếu nhất định phải như vậy, thì…làm vậy đi!”

Dừng một chút nàng lại hỏi: “Ngươi có thể…ách…có thể quay mặt đi được không?” Tuy đã hạ quyết tâm, nhưng nàng không quen bị người khác nhìn thấy.

Thiên Như Kính tròn mắt: “Ta không nhìn sao được?”

Hắn…hắn…còn muốn chỉ đạo tại hiện trường sao?

Sở Ngọc khóc không ra nước mắt, mặt đỏ như gấc: “Nhưng mà ta không quen!” Còn chưa nói dứt lời, nàng bỗng nghĩ, Thiên Như Kính cũng quá bình tĩnh đi! Nhưng vừa rồi bọn họ chưa hề thảo luận về việc cứu chữa cụ thể thế nào. Nếu dùng OOXX để cứu người, cho dù Thiên Như Kính tỉnh táo siêu nhiên đến đâu cũng không thể bình thản như vậy chứ?

Tâm niệm vừa động, nàng liền hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn cứu thế nào? Ta nằm bên cạnh hắn để làm gì?”

Thiên Như Kính nói: “Nàng chỉ cần nằm cạnh, việc khác cứ để cho ta!”

Nghe qua ý tứ của hắn, hình như không có ý định bắt nàng phải OOXX cơ thể đang hôn mê của Dung Chỉ, Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra. Nàng sai gia nhân thay chăn đệm đã nhuộm đỏ một nửa, đặt Dung Chỉ lên đệm mới sạch sẽ, rồi nàng nằm xuống cạnh hắn.

Thiên Như Kính ấn tay vào viên ngọc trên chiếc vòng, một quầng sáng lam nhạt lập tức bao trùm hai người. Trong quầng sáng màu lam, Sở Ngọc nằm yên lặng. Mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng nghĩ Dung Chỉ có thể được cứu, lòng nàng cảm thấy rất an tĩnh.

Dung Chỉ còn sống. Ẩn chứa dưới vẻ ngoài suy yếu tái nhợt là sự kiên cường vững vàng, giúp hắn bảo tồn mạng sống.

Hơi thở và nhịp tim mạnh mẽ hơn, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi tăng lên. Chỉ duy nhất một điều: hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn giống như bị bùa chú, cứ ngủ yên trầm tĩnh, không biết có phải đang đợi công chúa đến hôn không?

Chưa tỉnh lại, nhưng không chết.

Bánh xe thời gian như ngừng quay, đối với Dung Chỉ, đối với Sở Ngọc, đối với toàn bộ phủ công chúa.

Đường hầm đã đào đến giáp ranh khu vực ngoại uyển, chỉ cần đào thêm năm, sáu trượng nữa là ra khỏi phủ công chúa. Nhưng bây giờ Sở Ngọc chưa biết có nên rời đi hay không. Nếu nàng ra đi, nhất định phải mang Dung Chỉ theo, nhưng với tình cảnh hiện tại, làm sao chăm sóc cho hắn? Hiện nay sinh mệnh của Dung Chỉ duy trì nhờ dược liệu. Trước khi hôn mê, hắn đã viết lại bài thuốc dưỡng khí dưỡng thân, hiện nay phải dùng thuốc đó liên tục. Nếu rời phủ, dù chưa đến mức hết sạch thuốc, nhưng làm sao có thể kiếm thuốc liên tục với số lượng lớn nếu thiếu quyền và tiền của phủ công chúa?

Bởi vậy, kế hoạch đào tẩu gặp sự cố bất ngờ, nên hiện tại đang mắc cạn.

Sau khi Dung Chỉ hôn mê được hai ngày đêm, trời đột nhiên trở lạnh. Thành Kiến Khang đón trận tuyết rơi đầu mùa. Những bông tuyết nho nhỏ, tơi xốp mềm mại bay phiêu diêu, dưới ánh trăng như những đốm sáng lóe lên trong đêm tối, bao phủ khắp nơi một màu trắng bàng bạc.

Mà lúc này Mộc Tuyết viên, vừa có “mộc” vừa có “tuyết” đúng như tên gọi, đang ngủ say giống như chủ nhân của nó. Thỉnh thoảng, một bông tuyết lớn rơi xuống tạo tiếng vang khe khẽ như tiếng đàn, mênh mông sâu thẳm.

Bên ngoài phủ công chúa, trong một ngõ hẻm không người, tuyết vẫn rơi lấp lóa giữa màn đêm. Một bóng áo đỏ đạp tuyết mà đi, nhìn thoáng qua giống như một ngôi sao băng màu đỏ xẹt qua, chỉ lưu lại tàn ảnh hư không. Trên mặt đất là những vụn băng nhỏ cùng với dấu chân mờ mờ.

Bóng áo đỏ chạy gấp đến trước cửa một trạch viện mới dừng lại. Bảng hiệu trên cửa, hai chữ “Sở viên” vẫn phóng khoáng tiêu sái như xưa, nhưng sơn đã bong tróc, không còn vẻ phồn thịnh trước kia nữa.

Nơi này đã sớm trở thành hoang phế, nhưng lại là nơi hắn sử dụng.

Hoa Thác chỉ dừng một lát ở ngưỡng cửa, rũ tuyết lạnh buốt từ quần áo và búi tóc xuống rồi mới bước vào. Trong rừng trúc, không ngoài dự đoán, một người mặc áo khoác trùm kín đang quay lưng về phía hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio