Phượng Vũ Chiến Ca

quyển 2 chương 55: đêm đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Thiên Ý

Trong mộng của hắn trào dâng bao tưởng niệm ôn hòa, trái tim của hắn đau đớn vì nàng, đau đớn đến phát nghiện.

Thân thể của hắn và nàng dán sát cạnh nhau.

A Mộc Đồ khẽ cắn vành tai nàng, thấp giọng gọi tên nàng: “Trữ Hạ. Trữ Hạ…”

“Ừ?” Trữ Hạ mơ màng mở hai mắt nhìn hắn.

“Ta là ai?” Hắn giọng hắn khàn khàn.

“Đồ…” Nàng rên rỉ tên hắn.

“Gọi tên ta.” Hắn cắn vành tai nàng.

“Đồ.” Thanh âm cao vút.

“Một lần nữa.” Sương mù nơi khóe mắt hắn càng lúc càng đậm.

“Đồ…” Tiếng rên rỉ mang theo sợ hãi, thống khổ và vui sướng.

Hắn hôn nàng thật sâu.

Hắn ra sức hôn nàng, cố gắng chặt đứt mọi suy nghĩ hỗn độn của nàng, càng muốn khiến cho nàng quên đi chuyện một ngày nào đó sẽ rời bỏ hắn mà đi.

Lưỡi của hai người quấn quýt dây dưa với nhau. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng từng ngón tay của hắn vuốt dọc hông mình rồi trượt lên bụng như đánh dấu sở hữu. Miệng hắn nỉ non gọi tên nàng không ngừng như muốn thôi miên nàng, để thanh âm của hắn từ nay về sau sẽ khắc sâu vào trí óc nàng.

Rồi hắn ngẩng đầu, giữ lấy cánh tay của nàng đang muốn buông lỏng ra, giữ tay nàng quấn chặt trên cổ hắn. Hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng một cách tinh tế, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng bất an của nàng.

Hô hấp của hắn rất nặng nhưng bàn tay vẫn rất nhẹ nhàng. Trữ Hạ mở mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫm của hắn, đôi mắt phủ một tầng sương mờ vô cùng xinh đẹp. Nàng cảm thấy bên sườn hắn đã phủ một tầng mồ hôi, thì ra hắn vẫn luôn kìm nén bản thân, cố gắng để nàng thích ứng với hắn. Một tay hắn khám phá cơ thể nàng, một tay vuốt ve gương mặt của nàng, nụ cười ôn nhu tới cực điểm.

Trữ Hạ mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nàng thở dốc, trên ngực đã đầy dấu hôn của hắn.

Nàng có thể cảm nhận được dục vọng của hắn, lửa trên cơ thể hắn làm nàng muốn hòa tan.

Nhưng nàng không sợ hãi.

Tuy rằng nàng rất hồi hộp nhưng nàng không sợ hãi.

A Mộc Đồ nhìn đôi mi run rẩy của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, lau đi mồ hôi giúp nàng, dịu dàng hỏi: “Tiếp tục chứ?”

Tiếng nói của hắn hơi trầm, hơi thở nóng rực phả lên mặt nàng. Trữ Hạ nhẹ vươn tay vuốt qua hàng mi anh khí, chiếc mũi cao của hắn, sau đó chủ động rướn người hôn hắn.

Nụ hôn nhẹ tựa lông hồng mà chìm vào tận đáy lòng hắn.

Nụ hôn nhẹ nhàng trở nên triền miên không dứt, hơi thở càng lúc càng nóng rực, nàng gọi tên hắn, hắn nỉ non tên nàng đầy khát khao…

Ngón tay A Mộc Đồ khẽ vuốt thân thể Trữ Hạ, lướt qua xương quai xanh tinh xảo vào nụ hoa nhỏ trên ngực…

Trữ Hạ đưa tay ngăn theo bản năng nhưng lại bị hắn giữ chặt, môi hôn ấm áp đặt lên điểm nhạy cảm trên ngực nàng. Nụ hôn của hắn như có điện, truyền từ da nàng và sâu trong tận trái tim, ấm áp vô hạn.

Ngón tay A Mộc Đồ như có ma lực vô hình, chậm rãi du động xuống bụng dưới của nàng, ngón tay lướt đến đâu như mang theo lửa tới đó.

“A…” Trữ Hạ không nhịn được rên lên, muốn thoát khỏi đụng chạm của hắn.

Nhưng nàng lại không biết tiếng kêu của mình có ý nghĩa như thế nào, nó làm ánh mắt của A Mộc Đồ càng thêm nặng, trong đôi mắt màu lục đã nhen lên ánh lửa.

“Sẵn sàng chưa?” Tay hắn nhẹ nhàng trượt, trượt mãi, cuối cùng cũng tới được nơi kia…

Trữ Hạ không chịu nổi loại tra tấn này, nàng nâng đầu dậy, hôn hắn.

A Mộc Đồ kích động hôn lại nàng, vừa hôn nàng thật sâu vừa động thân một cái và đi vào.

Trữ Hạ cắn chặt răng vào môi, thân thể vì đau đớn đột ngột mà run lên.

“Trữ Hạ… Nàng…” Đôi mắt màu lục của A Mộc Đồ tràn ngập kinh ngạc và xót xa.

Lưng hắn bị nàng cào rách cả da, máu đỏ rỉ ra, giống như nơi đó của nàng. Nhưng giọt máu đỏ của nàng lại như một lạc khoản khắc sâu vào lòng hắn, mãi mãi không thể phai mờ.

Đau đớn vì bị xé rách làm Trữ Hạ không nói ra lời, chỉ nhỏ giọng cầu xin: “Đừng ngừng… đừng ngừng lại…” Cùng với cảm giác thân thể đau đớn vì bị chiếm cứ là cảm giác đê mê làm người ta phát nghiện.

A Mộc Đồ không nói, mồ hôi hắn rơi xuống người Trữ Hạ. Hắn cúi đầu hôn lên mắt nàng, sau đó mới bắt đầu động thân.

Đau… Thật sự rất đau…

Trữ Hạ nhắm mắt lại, nàng có thể cảm giác được từng động tác của hắn. Thì ra đây là cảm giác của nữ nhân khi mất đi lần đầu tiên. Nơi tối tư mật lại có thể gắn chặt với một nam nhân khác, cứ thế tiến vào làm cho người ta mất đi cảm giác riêng tư nhất. Bị ôm chặt, bị đau như xé…

Một khắc này, nước mắt của nàng ngập trong hốc mắt, sự ấm áp trào dâng trong lòng, rồi cứ thế bị hắn chiếm trọn.

Giây phút kích tình mãnh liệt qua đi, cả hai đều mệt mỏi. Gió đêm mang hương hoa sen trôi vào trong phòng, thấm vào tận ruột gan.

Trữ Hạ để mặc nam nhân bên người ôm chặt, nàng nằm thẳng trên giường, mắt nhìn trần nhà.

Nhìn tới ngẩn ngơ một hồi, nàng chợt nhớ ra cái gì, định nhúc nhích thì cánh tay bên hông lại siết chặt thêm một chút.

“Trữ Hạ…” Hắn mở đôi mắt mơ màng ra nhìn nàng.

“Ta đây…” Trữ Hạ bỗng cảm thấy lòng ấm áp, nhẹ nhàng quay đầu sang nhìn hắn cười.

“Ừ.” Hắn ôm chặt lấy nàng, đầu chôn chặt trong hõm vai của nàng.

“Ta không ngủ được.” Trữ Hạ vỗ vỗ lên cánh tay hắn.

“Vậy ta thức nói chuyện với nàng nhé?” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó xoay người sang, một tay gối dưới đầu, một tay vẫn ôm lấy nàng.

“Được.” Trữ Hạ rúc vào lồng ngực hắn, cái ôm của hắn vừa dịu dàng vừa ấm áp biết bao.

“Ta… lấy nàng, được không?” A Mộc Đồ cẩn thận hỏi, nơm nớp lo sợ nhìn nàng.

Sau đó, hắn có thể cảm thấy người nàng cứng lại.

Than nhẹ, hắn thả tay ra, dùng hai tay ôm nàng, lại hỏi lại: “Ở lại, được không?” Thanh âm của hắn trầm thấp, cố gắng hạ giọng như sợ đánh thức một đứa trẻ vậy.

Người nằm trong lòng hắn ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi: “Chàng nói cái gì?”

A Mộc Đồ ôm chặt, thanh âm như tiếng thở dài: “Để ta lấy nàng, được không? Mọi đau khổ của nàng để ta giữ hộ, cả đời này, có được không?”

Trữ Hạ kinh hãi: “Không!” Nàng luống cuống, vô ý thức muốn đẩy hắn ra nhưng tay hắn như thành đồng vách sắt làm nàng không sao thoát ra được.

A Mộc Đồ không nói gì, chỉ kéo chăn đắp cho nàng rồi mới lại nhẹ nhàng ôm lấy.

Hắn không nói gì, nàng cũng không nói gì.

Mặt của nàng dám trên ngực hắn, nàng có thể nghe thấy thanh âm của trái tim trong ngực hắn nhanh tới mức như sắp văng ra ngoài.

“Thật sự xin lỗi.” Trữ Hạ nói nhỏ.

A Mộc Đồ lắc đầu, dùng thanh âm mà chỉ nàng mới nghe được, nhẹ nói: “Không sao. Nàng không cần nói xin lỗi.”

Không việc gì đâu… Không cần nói xin lỗi. Cho dù như bị vạn tiễn xuyên tâm, cho dù trái tim bị đau như cắt cũng không sao… Thật sự là không sau. Hắn đã quá quen với loại đau đớn này rồi.

Thói quen này đã từng ngày ăn sâu vào máu của hắn, chưa từng mất đi.

Hắn chỉ sợ một ngày nào đó, ngay cả cảm giác đau lòng kia cũng rời khỏi hắn, khi ấy hắn mới thực sự trở thành kẻ hai bàn tay trắng.

Hắn vùi mặt vào gáy nàng, ra sức hít vào khí tức của riêng nàng, hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ.

Một ngày nào đó rồi nàng cũng sẽ đi, cho nên trước khi nàng rời bỏ hắn, hắn phải khắc sâu khí tức này trong trí nhớ mình, để nó trở thành hồi ức mãi mãi không bao giờ quên.

“Không muốn ở bên cạnh ta sao?” Hắn cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh.

Trữ Hạ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mắt đã ngập nước.

“Thế nhưng nàng còn nơi nào để đi không?” A Mộc Đồ nhẹ vuốt tóc nàng. “Cho dù không thích… Nàng cũng có thể thử cân nhắc… Ít nhất ta có thể che mưa che gió cho nàng…”

“Cho ta cả đời vinh hoa phú quý sao?” Lông mi nàng hơi run rẩy. Những lời này đã từng có người nói với nàng, nếu như ngày đó nàng đồng ý, có phải kết cục sẽ khác không?

“Ta sẽ bảo vệ nàng.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng nàng biết đó là lời thề nặng nhất.

Trữ Hạ cười. Lôi Nhược Nguyệt cũng từng nói hắn sẽ bảo vệ nàng, không để cho nàng gặp phải bất kỳ tổn thương gì.

“Nếu như ta muốn đi, chàng có giết ta không?”

Cánh tay đang ôm siết thêm một chút, hơi thở phả trên gáy cũng nặng hơn một chút. Đợi mãi, còn tưởng hắn sẽ không trả lời thì lại đột nhiên nghe hắn phun ra một tiếng qua kẽ răng. “Không.”

Trữ Hạ kinh ngạc.

A Mộc Đồ lại đồng ý. Con người vốn chỉ hận không thể chặt hai chân nàng để giữ lại, không ngờ lại nói với nàng: “Không.”

“Đồ…”

“Nàng quá tàn nhẫn…” A Mộc Đồ rúc sâu vào cổ nàng, không dám ngẩng đầu lên, chỉ có cánh tay đang ôm là run rẩy.

Nàng xoay người, trở tay ôm hắn. Đời này nàng đã phụ bao nhiêu người rồi nàng cũng không nhớ nổi.

“Sao nàng có thể…” Sao nàng có thể chà đạp lên nhiệt tình của hắn như thế? Nàng cho rằng hắn chỉ muốn cơ thể này của nàng sao? Chẳng lẽ nàng không biết sau khi có được nàng rồi hắn mới bắt đầu thực sự sa vào vực sâu vạn trượng.

Tay hắn ôm nàng rất chặt khiến cho nàng có cảm giác nghẹt thở.

Thế nhưng nàng không giãy ra, lặng yên đón nhận mọi tình cảm của hắn.

“Ta sẽ chết đấy, chàng phải quên ta.” Nàng nhẹ nhàng nói.

“Thế nên nàng dùng cách này để đền bù tổn thất cho ta sao?” Thanh âm của hắn không rõ là đang cười hay khóc.

Chỉ là đền bù tổn thất sao?

Nếu như chỉ là đền bù, sao nàng lại khổ sở đến nhường này?

Nàng chân thành cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, tình cảm của hắn, cho nên màng rất quyến luyến cái ôm này… Thế nhưng nàng không còn tư cách nữa…

A Mộc Đồ, ta tàn phá tâm tư của chàng, luôn chỉ biết làm cho chàng hết lần này tới lần khác tổn thương, thế nhưng chàng vẫn cần ta sao?

Thế nhưng, ta lại không thể…

Tâm tư của nàng đã thủng lỗ chỗ rồi, sao còn có thể xứng đáng với sự chân thành của một nam nhân như hắn nữa.

Mọi khoản nợ cuối cùng cũng cần phải tự nàng đi trả.

Hắn vẫn nhẹ vuốt tóc nàng, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó: “Nếu nàng đi, ta sẽ không giữ nàng lại. Nhưng nếu nàng ở bên ngoài mệt mỏi, muốn quay về, thì lúc nào cũng có thể về.”

Nàng cắn môi, gật gật đầu.

“Nếu như nàng cần ta, ta sẽ ngay lập tức tới bên nàng…”

Trữ Hạ, đây là lời thề của ta, nàng có hiểu không?

Nàng lại gật đầu. Nếu nàng gặp A Mộc Đồ trước Lôi Nhược Nguyệt, có phải nàng sẽ hạnh phúc hơn không?

Nàng ôm chặt hắn, thanh âm nghẹn ngào: “Kiếp sau chàng mới tìm ra ta sớm một chút có được không?”

Như vậy mới có thể cho chàng một Trữ Hạ nguyên vẹn.

Chỉ tiếc rằng, kiếp này nàng sẽ không có cơ hội về ben cạnh hắn, cũng sẽ không có cơ hội cần tới sự trợ giúp của hắn nữa rồi.

Đối với người chết mà nói, những điều này đều là vô nghĩa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio