Lâm Lạc Ninh sắc mặt ửng hồng thở dốc, khóe mắt cũng mang theo vài phần ướt át, thoạt nhìn tựa hơi nước, càng có vẻ đáng thương.
Tề Hạo cười nhìn cậu, ngón tay khẽ vuốt hai má cậu, mang theo chút gian xảo khi thực hiện được ý đồ.
“Còn nói không thích đàn ông?”
Nước trong ánh mắt khẽ run lên, Lâm Lạc Ninh cúi đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận nữa.
“Không ngờ cậu lại che giấu, quen cậu lâu như vậy mà tôi còn không biết có đồng loại bên cạnh đấy…” Không nhận ra người bên cạnh ảm đạm, Tề Hạo ngoảnh lại nói. “Khó trách trước kia khi tôi mang đàn ông về nhà, cậu có thể dễ dàng chấp nhận như vậy, còn đêm đó…”
Cười xấu xa, anh ghé sát tai cậu. “Kỳ thật cậu không chán ghét, đúng không?”
Lâm Lạc Ninh không nói gì ngồi ở chỗ kia, ánh mắt bị che khuất, nhìn không rõ biểu tình.
“Mấy năm nay cậu vẫn luôn không có đối tượng kết giao, cho tới bây giờ cũng không thèm ra ngoài tìm ai sao?” Nghĩ đến việc một kẻ đơn thuần như cậu sẽ đi bar như thế nào, Tề Hạo không tự chủ được mà nở nụ cười/ “Không dám đi hay là sớm đã có người trong lòng? Cậu cũng nhịn giỏi đấy chứ…”
“Không bằng sau này, chúng ta ở cùng nhau đi, không cần lo lắng vấn đề an toàn gì cả, vì đã quen biết nhau rồi.” Tề Hạo lớn mật đưa tay vuốt cái gáy trơn bóng của cậu, một tay giữ chặt hai tay cậu, muốn kéo cậu vào lòng.
Cảm giác lạnh lẽo làm cho Tề Hạo thầm cả kinh, theo bản năng rụt tay lại rồi mới dám nắm lấy một lần nữa. “Cậu lạnh quá!”
Lâm Lạc Ninh đột nhiên ngước lên, nhìn anh một cái, ánh mắt ấy, Tề Hạo không hiểu là chất chứa những cảm xúc khó hiểu nào. Sương mù mênh mang, tựa hồ lộ ra một tia tự giễu bi ai.
Hồi lâu, cuối cùng cậu chậm rãi mở miệng. “Không phải cậu nói cứ coi như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì sao?”
Không ngờ cậu lại nhớ rõ những lời mình nói khi ấy, Tề Hạo lập tức ngây người, nhiệt tình tràn ngập bị một chậu nước lạnh dội ập vào.
Một người thường ngày luôn im lặng ôn hòa, lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy, khiến anh mất hết mặt mũi, lại có chút giật mình.
Nhìn biểu tình của Lâm Lạc Ninh, không hề có ý tứ châm chọc, chỉ lẳng lặng nhìn anh như thế, như nhìn một người không quen biết, nói với nhau một chuyện cũng chẳng liên quan.
Tề Hạo thậm chí hoài nghi, cậu nói vậy, cuối cùng chất vấn, hay là nghi hoặc?
Anh muốn giải thích với cậu, rằng trước kia anh nói không phải có ý như vậy, không phải anh muốn trốn tránh, mà anh muốn thân cận. Nhưng với tình huống trái ngược bây giờ…
Những lời có cánh chuẩn bị sẵn trước đó không hề có một chút công dụng, yết hầu như bị tắc nghẹn, cảm giác nửa vời khiến trong lòng anh nóng như lửa đốt. Tề Hạo cho tới bây giờ cũng không ngờ bản thân lại có lúc chật vật đến vậy.
Hai bàn tay lạnh lẽo dần rút ra khỏi bàn tay anh, Lâm Lạc Ninh đờ đẫn đứng lên. “Cậu mau về đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
“Lạc Ninh…” Tề Hạo giữ cánh tay cậu, vô số câu nghẹn lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói. “Đừng ghét tôi.”
Lâm Lạc Ninh lặng yên trong chốc lát, thản nhiên cười cười. “Tối mai muốn ăn gì?”
Tề thị liên tục vài ngày đều im lặng đáng sợ, công nhân bị áp suất thấp bao phủ cũng không dám thở mạnh một hơi, sợ bị ông chủ nghe được sẽ kêu ồn.
Tuy rằng ông chủ trông không có vẻ gì là giận dữ, nhưng nhìn bộ mặt âm trầm kia, cứ như yên bình trước bão táp.
Ắt sẽ bùng nổ, chỉ là xem ai xui xẻo làm que diêm kia bốc cháy mà thôi.
Đứng ở cửa sổ trong suốt nhìn về nơi người kia ở, không biết từ khi nào đã tập thành thói quen này.
Tề Hạo nhắm mắt thở dài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động phía sau mình. Quay đầu lại, trên bàn đã có thêm một xấp tài liệu, thư ký Sarah quay lưng về phía anh rón rén bước ra ngoài.
“Sarah!”
Thư ký nhỏ này nhảy dựng, cứ như bị pháp thuật giữ chân, khóc không ra nước mắt chậm rãi xoay người lại.
“Ngài Tề…”
Xong rồi, sao lo liệu nổi đây? Ông chủ tích tụ cơn giận lâu như thế, chỉ sợ lần này phát ra đủ hết.
Vào lúc các đồng nghiệp dùng ánh mắt chăm chú lễ phép nhìn cô, trời mới biết tại sao cô lại đồng ý làm cái việc khổ sai này, chỗ nào không đi lại chạy đến ngay cái miệng núi lửa… Ngọn núi lửa trước mắt đã bùng nổ với khói đen ngút trời khiến người ta sợ hãi.
“Cô nói xem… Nếu ai đó nói gì sai, khiến một người khác tức giận, thì phải làm gì để cứu vãn?” Ánh mắt ông chủ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu hỏi.
Sao? Không phải nổi giận à?
Sarah cẩn thận quan sát sắc mặt anh, hơi hơi thả lỏng một chút. “Ừm… Hãy giải thích đi.”
Ông chủ nhíu mày, tựa hồ không hài lòng với đáp án này.
Thân thể bỗng lạnh run, vội vàng suy nghĩ kỹ về vấn đề này một chút. “Vậy mua hoa đi, hiện tại đang thịnh hành nước hoa bách hợp, bằng không tặng quà cũng được.”
Ông chủ càng nhíu mày chặt hơn.
Cả người Sarah run lên. “Mà thật ra, mấu chốt là phải có thành ý. Nếu đối phương cảm thấy ngài có thành tâm, hẳn là sẽ tha thứ cho ngài…”
Ông chủ không nhíu mày nữa, phục hồi tinh thần, ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn cô. “Tôi có nói đó là tôi đâu.”
“A, tôi nói ‘ngài’ là nói về…”
“Được rồi…” Anh gật gật đầu. “Không còn chuyện gì nữa, cô ra ngoài đi.”
Sarah thở phào, mới vừa đi vài bước, lại bị gọi lại.
“Này… chuyện vừa rồi, đừng kể cho người khác.” Khuôn mặt ông chủ cô có chút ửng đỏ, không tự nhiên mà dặn dò.
Nhìn ra ngoài cửa ban công, Sarah nhịn không được, che miệng cười trộm. Không thể tin ông chủ cũng có lúc đáng yêu đến thế, người khiến anh ta bận tâm, nhất định là bạn gái anh ta rồi.
Cười xong mới phát hiện bản thân bị vây giữa những ánh mắt kinh ngạc, Sarah thu lại nụ cười, ngẩng đầu ưỡn ngực quay về bàn làm việc của mình.