Edit: Halee
Beta: Dollan
Không khí bỗng im lặng!
Trạng thái ý thức cũng tạm dừng!
Đầu cô long trời lở đất, sắc mặt trắng bệch.
Người bên cạnh đang nói cái gì cô cũng không nghe thấy, lỗ tai ‘ong ong’, lặp đi lặp lại đều là giọng nói cậu bé kêu cô một tiếng “Mẹ” – giòn giã, ôn nhu, đánh vào nơi mềm mại nhất của trái tim.
“Mẹ!”
Bàn tay nhỏ ở trước mắt cô quơ quơ vài cái, đôi mắt đen nhánh to tròn của cậu bé chớp chớp, ủy khuất nói, “Mẹ, sao người lại ngạc nhiên như vậy, mang theo ánh nhìn đầy ghét bỏ, làm tâm bé nhỏ của con thật đau lòng nha.”
Phốc……
Ha……
Một tiểu tử ra vẻ ông cụ non, nói năng còn không lưu loát, không chỉ khiến bốn mươi chín cán bộ cao cấp ngồi ở đây không nhịn cười được mà kéo hồn của Chiêm Sắc trở về.
Cô cong cong môi, nhanh chóng đem túi bên người thả xuống, thanh âm mềm mại đến chính mình cũng kinh ngạc.
“Nhóc con, con là con nhà ai thế? Con đi lạc à?”
“Mẹ, con không có đi lạc, con cũng không phải là nhóc con, con là Quyền Thập Tam……” Cậu nhóc mặc áo ba lỗ này nhìn qua chắc chắn được dạy dỗ rất tốt, suy nghĩ một chút lại vô tội nhìn cô, “Mẹ, nếu người không thích con gọi người bằng mẹ, vậy con sẽ gọi người là ngạch nương.”
Ngạch nương??
Ạch! Chiêm Sắc bắt đầu suy tư.
Giữa một đám người vang lên thanh âm nghiêm nghị, Quyền Tứ gia nhíu mày, lạnh lùng khẽ quát, “Quyền Thập Tam!”
“Đến!” Nhóc con xấu xa cười.
“Nghiêm.”
“Vâng.”
Vừa rồi còn ở trong lòng Chiêm Sắc làm một cậu nhóc lém lỉnh, thân thể nhỏ bé chạy nhanh về phía Quyền Thiếu Hoàng, hướng về phía anh nghiêm nghị chào, “Ba, con ở đây.”
“Thiết Thủ đâu? Không phải bảo cậu ta đưa con trở về sao?”
Thu lại mặt mày đang cười cùng tính bướng bỉnh quỷ quái, Quyền Thập Tam rụt rụt cổ, “Báo cáo ba, chú Thiết Thủ không cẩn thận đã bị con khoá ở trên xe.”
“Làm càn!”
“Baa……” Nhỏ giọng gọi, Quyền Thập Tam vừa nói vừa nháy mắt, tuổi nhỏ mà đã hiểu được một bộ dạng nước mắt bi thương, “Ba vì cái gì đối với con tàn nhẫn như vậy, không chỉ không cho con đi tìm mẹ, còn ngăn cản con thấy mẹ. Hai người đúng thật là vợ chồng trăm năm ân ái, nhưng mà con với mẹ cũng là mẫu tử tình thâm mà.”
Vợ chồng trăm năm ân ái?!
Mẫu tử tình thâm?! Cái này là sao… Chuyện gì vậy??
Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, như có một lực mạnh đánh vào đầu, Chiêm Sắc có chút rối loạn.
“Quyền Thiếu Hoàng, đây là…… con của anh?”
Mặt Quyền Thiếu Hoàng nham hiểm, khóe môi nhếch lên, liếc mắt nhìn cô một cái, “Em cảm thấy thế nào?”
Chuyện này……
Nhìn mặt cậu nhóc bên cạnh, Chiêm Sắc ăn ngay nói thật, “Rất giống.”
Con ngươi hơi nhíu lại, Quyền Thiếu Hoàng cười như không cười, mặt mày hung ác nham hiểm khiến ngũ quan tinh tế cao ngạo của anh thêm vẻ tà mị khó đoán.
Không khí lại im lặng lần nữa.
Mấy giây sau ——
Anh nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng, nhịn cười, sờ sờ đầu cậu nhóc, “Quyền Thập Tam là do tôi nhặt được! Con nuôi mang bên cạnh lâu rồi, tất nhiên gương mặt sẽ có chút giống nhau.”
Nhặt được?
Nhìn anh rồi nhìn lại Quyền Thập Tam, Chiêm Sắc trong lòng cười lạnh. Chỉ sợ đây là con riêng của anh ta nên ngại ở ngoài nhận con đây mà? Nếu không, người có tâm cơ như anh sao có thể đem một cậu nhóc ở ngoài đường về nuôi.
Cô đương nhiên sẽ không tin.
Thật là một cậu bé đáng thương!
Chiêm Sắc vừa thấy thương vừa thấy yêu thích, đối với cậu nhóc thông minh trước mặt, tình mẹ trong lòng cô liền trỗi dậy, “Cậu bạn nhỏ, nói cho dì biết con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thưa ngạch nương.” Quyền Thập Tam bướng bỉnh le lưỡi, ôm eo cô cọ xát, “Năm nay con sáu tuổi, ngạch nương, người nguyện ý làm mẹ con sao?”
Sáu tuổi……
Chiêm Sắc cắn cắn môi.
Cậu nhóc thấy cô không có động tĩnh, học theo bộ dáng người lớn, thở dài một hơi, “Ngạch nương, tiểu nòng nọc đi tìm mẹ, trải qua rất nhiều khó khăn, thập tử nhất sinh, không dễ dàng……”
“Quyền Thập Tam!” Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng hơi nheo lại, đột nhiên anh đứng dậy, dứt khoát xách cổ áo của cậu bé, “Nên đi rồi.”
“Không, ba, con muốn mẹ a —— Ngạch nương!” Lung tung rối loạn ồn ào, chân nhỏ của Quyền Thập Tam nhanh chóng ôm cái bàn phía dưới, sống chết ăn vạ Chiêm Sắc không chịu buông tay.
“Ai, mẹ kiếp, ai dạy con?” Mặt mày Quyền Thiếu Hoàng tràn đầy khí lạnh đến tận xương, trực tiếp bùng nổ, dùng sức nhấc cậu nhóc lên gác ở trong khuỷu tay, hung hăng răn dạy, “Cô ấy không phải mẹ con!”
“Không, chú Ngũ… Chú Ngũ đã nói cho con biết rồi……”
Thì ra là thế? Khó trách!
Nhìn tiểu Thập Tam đang khua tay múa chân nắm lấy tay Quyền Thiếu Đằng, trên đầu Chiêm Sắc quét qua ba vạch đen.
“Còn luyến tiếc sao?” Quyền Tứ gia ôm cậu nhóc, đôi mắt híp lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, âm khí nặng nề.
Nhíu nhíu mày, Chiêm Sắc chần chờ một giây liền đứng lên.
“Ầy, từ từ ——” Ngũ công tử Quyền gia có lẽ sợ thiên hạ không đủ loạn, thân thiết đi đến ôm ôm bả vai cô, “Khoan hãy đi chứ, hai ta không phải đã chốt rồi sao? Lát nữa em đưa chị đi. Để hai cha con họ đi trước.”
Có tiếng cười khúc khích!
Có người nổi giận rồi!
Không chỉ có Chiêm Sắc ngây ngốc, vài vị phú nhị đại ở đây cũng ngẩn cả người. Ai đó có thể giải thích không, rốt cuộc anh em Quyền gia đang diễn vở kịch gì vậy?
“Lão Ngũ.” Dừng một chút, Quyền Thiếu Hoàng thấp giọng cười, “Nếu tương lai cậu muốn ở đảo Thiên Hạt làm hòa thượng, lão tử sẽ cho cậu tiếp tục.”
“Uy hiếp, lại uy hiếp em đúng không?” Nhìn thấy sắc mặt anh trai sắp sụp đổ, đuôi lông mày của Quyền Thiếu Đằng bắt đầu giương lên, tâm tình đặc biệt sung sướng, “Lão Tứ à, em cũng muốn nhắc nhở anh. Em đối với chuyện tình cảm rất cố chấp, sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Còn chưa kể, em lớn lên đẹp trai hơn so với anh nha……”
“Quyền lão Ngũ ——!”
“Khụ… Khụ… Anh gấp cái gì?” Nắm tay để bên miệng ho nhẹ, khoé miệng Quyền Thiếu Đằng cong cong, anh cười vài tiếng, khuyên tai kim cương ở dưới ánh đèn lóe lên vẻ tà khí.
“Được rồi, anh, chi bằng hai chúng ta cạnh tranh công bằng đi? Chỉ cần hai người chưa kết hôn, cô ấy không phải là chị dâu của em, em có thể tranh thủ cơ hội. Làm vậy anh sẽ không để ý chứ?”
“Chú Ngũ……” Quyền Thập Tam nhăn mày, bộ dáng rối rắm kia thật sự giống hệt Quyền Thiếu Hoàng đúc từ một khuôn ra.
“Vì sao chú muốn cướp mẹ của con?”
“Thập Tam ngoan, làm mẹ hay làm thím cũng giống nhau!”
Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng tối sầm. Một tay khiêng con trai trên vai, một tay túm lấy Chiêm Sắc, đi thẳng không quay đầu lại. Quyền Ngũ công tử ở phía sau huýt sáo, cười đến mức muốn nghẹn.
Tại nhà ăn của biệt thự Cẩm Sơn.
Chiêm Sắc ngồi đối diện hai người đàn ông. Một lớn, một nhỏ.
Trước mặt cô là hai cái chén sứ. Một chén lớn, một chén nhỏ.
Thực chất, cô cảm thấy hôm nay đầu óc của mình rất ngốc.
Bị Quyền Thập Tam dây dưa, vậy mà cô không đành lòng cự tuyệt, đi theo họ Quyền về ổ sói của anh ta. Lại vì tiểu Thập Tam muốn ăn sủi cảo, cô cam tâm tình nguyện làm vỏ, băm nhân, chính thức nấu sủi cảo Đông Bắc, còn khiến tên họ Quyền dính một ít bột.
Giờ phút này, nhìn tiểu Thập Tam đáng thương, cô vẫn luôn phân tâm.
“Mẹ, ngạch nương, có phải con lớn lên rất tuấn tú hay không?” Nhận thấy cô đang nhìn mình chăm chú, Quyền Thập Tam liền sờ sờ khuôn mặt nhỏ, bày ra bộ dáng bảo bảo ngoan.
Tiếng gọi ‘Mẹ’ này khiến da đầu Chiêm Sắc hơi tê dại. Mà chỉ số IQ của cô đúng như Truy Mệnh nói— có chút nôn nóng. Gương mặt xấu hổ liếc nhìn Quyền Thiếu Hoàng, câu nói “Dì không phải mẹ con” không thốt nên lời.
Cậu nhóc sáu tuổi quá cần tình thương của mẹ, cô không nỡ lòng phá tan mộng đẹp của bé.
“Đúng là rất tuấn tú… Sủi cảo ăn ngon không?”
“Vâng, đặc biệt đặc biệt ngon.” Quyền Thập Tam cắn sủi cảo, vẻ mặt hạnh phúc, “Đây là lần đầu tiên con ăn sủi cảo mẹ làm. Ngạch nương, hay là mỗi ngày người đều cùng con làm đi?”
Ách!
Chiêm Sắc nhíu nhíu mày, không biết trả lời như thế nào.
“Quyền Thập Tam! Khi ăn không nói chuyện.” Ánh mắt Quyền Tứ gia mang theo vẻ cảnh cáo, vừa nhìn đã hết hồn.
“Ngạch nương……” Trong miệng ngậm đầy sủi cảo, Quyền Thập Tam mếu máo, đáng thương cầu cứu Chiêm Sắc.
Chiêm Sắc đau lòng, nhíu mày khẩn trương.
Cô không thể để tên họ Quyền hung hăng với con trai như thế được, rõ ràng gia đình giáo dục thất trách. Nhưng đây là việc nhà anh ta, cô quản quá nhiều cũng không tốt. Bởi vậy, trong lòng dù như mèo cào, cô vẫn gắt gao im miệng.
Quyền Thiếu Hoàng híp mắt nhìn chằm chằm cô.
Sau đó liền mặc kệ.
Chiêm Sắc không nghĩ tới, Quyền Thập Tam giống như một đứa trẻ muốn thân cận mẹ mình. Cậu nhóc đề nghị cô giúp đỡ từ lần này đến lần khác…… Cho nhóc tắm rửa, cho cô lau đầu, cho nhóc mặc quần áo, dỗ nhóc ngủ, còn phải kể chuyện cổ tích. Thật vất vả lắm cậu bé mới cười tủm tỉm rồi say giấc. Thế nhưng khi cô đứng dậy chuẩn bị rời đi lại sống chết nắm lấy tay cô không buông.
Mỗi một điều thỉnh cầu đều khiến Chiêm Sắc chua xót.
Rốt cuộc cô cũng không phải là mẹ cậu.
Từ phòng của Thập Tam đi ra, đã giờ tối.
Khi tắm cho cậu nhóc, vài chỗ trên người bé cưng bị trầy da và có vết sẹo. Cô cân nhắc thật kĩ, muốn nói rồi lại thôi. Rốt cuộc vẫn không nhịn được nữa, Chiêm Sắc nghiêm túc gọi Quyền Thiếu Hoàng qua một bên nói chuyện.
“Tại sao trên người con trai anh có nhiều vết thương như vậy?”
“Huấn luyện!”
“Cái gì? Đứa nhóc mới tuổi anh đã bắt nó huấn luyện? Anh còn là người không?”
“Đàn ông Quyền gia không phân biệt tuổi tác. Hiện tại nó không huấn luyện thì tương lai chết như thế nào cũng không biết.” Người đàn ông bực bội quát cô, mắt đen toàn là sát khí.
Lắc lắc đầu, Chiêm Sắc cười lạnh, hoàn toàn không thể lý giải được logic của anh. Càng không hiểu rốt cuộc Quyền gia bọn họ là gia tộc mãnh thú thế nào. Cô chỉ biết, hôm nay cô cần thiết phải dạy cho anh ta một bài học.
“Quyền Tứ gia, tôi trân trọng nói cho anh biết, phương thức giáo dục của anh sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cậu bé. Thậm chí sẽ ảnh hưởng cả đời của nó. Một đứa trẻ bình thường không chịu nổi, huống hồ Thập Tam còn không có mẹ.”
“Chiêm Tiểu Yêu.”
Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu cười lạnh, đối diện cô vài giây rồi đi tới gần. Thân hình cao lớn đem cả người cô bao trùm ở dưới ánh đèn. Tư thế bức người kia giống dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi, càng giống người đánh cá đối với con cá nhỏ.
“Gả cho anh, Thập Tam liền có mẹ.”