Tên Vương Gia đứng xa xa thấy Nhất Thành bị thương thì cười lạnh, vỗ vỗ quạt trên tay đắc ý không thôi. Hắn lạnh lùng lẩm bẩm:
- Xem ra Chiến Cuồng đã bắt đầu hạ sát thủ.
Vết thương cực kỳ đau đớn, trước ngực với cánh tay trái đã trúng một kiếm cực mạnh. Máu phun trào ra ngoài, nếu như tiếp tục như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nhất Thành nhanh chóng vận dụng phép thuật lên người, nhằm cằm máu ở vết thương trước ngực và trên cánh tay. Ngay khi dùng phép thuật máu lên chính người mình, cơn đau liền dứt, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa toàn thân, rồi truyền đến quay quẩn trong đầu hắn. Cảm giác như hắn đang mất dần ý thức và như có một ý thức khác đang thức tĩnh. Hắn lắc đầu quầy quậy lại nhằm lay tỉnh chính mình. Lúc hắn bình tình lại, cảm giác vừa rồi biến mất nhưng hắn không biết, bây giờ quanh người hắn đang bùng cháy một loại năng lượng tà ác cực kỳ mãnh liệt.
- Phép thuật tà ác của ngươi rất đặc biệt, nhưng kinh nghiệm cùng độ nhuần nhuyễn trong chiến đấu còn quá kém. Năng lượng phép thuật của ngươi mạnh vượt xa dự đoán của ta, nhưng ngươi có thể đi chết được rồi. -- Chiến Cuồng lạnh nhạt nói.
Nhất Thành dùng huyết kiếm chống đất, từ từ đứng dậy. Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Chiến Cuồng cười lên mang rợ nói:
- Khắc..Khặc..Khặc.. Ngươi thật sự nghĩ mình thắng rồi sao, ta cũng nên đánh toàn lực rồi. Nãy giờ ta đùa với ngươi hơi lâu rồi đó! Hãy khiếp sợ và run rẩy rẩy đi nào!
Nhất Thành điên cuồng hét lên, huyết kiếm trên tay bỗng nhiên phân giải thành từng ngọn đao nhỏ, chi chít trên không. Máu tươi từ bốn phía tập trung về bên này, tất cả biến thành từng cây đao nhỏ lơ lửng quanh thân y. Đối diện Chiến Cuồng cảm giác nguy hiểm đang đến gần, một loại run rẩy xuất hiện trong lòng. Hắn chú ý thấy mấy thanh đao nhỏ kia màu sắc đậm hơn, ngưng thực và sắc bén cực kỳ. Có khoản năm mươi ngọn đao cùng kích cỡ như nhau, mũi nhọn đang nhằm vào hắn.
Nhất Thành thấy mình chịu đòn cũng đủ rồi, phép thuật cũng có tăng trưởng nên cũng đến lúc gửi tên này đi chầu ông bà. Với nguồn năng lượng phép thuật gấp hai lần pháp sư bình thường, từ trước đến giờ hắn chỉ dùng sáu thành pháp lực trong người để chiến đấu. Đây không phải là hắn không thể dùng hết mà là không cần thiết. Bây giờ thì hắn quyết định tung toàn lực. Nhất Thành quát lên một tiếng:
- Đi
Chiến Cuồng cũng điên cuồng thúc động phép lực truyền vào trong người, cả người hắn bỗng trở nên hóa đá, cứng rắn cực kỳ. Cây cự kiếm được chóng trước người, nhằm ngăn cản các chỗ yếu điểm trên cơ thể. Đây là phép thuật áp đáy hòm của hắn, thường chỉ dùng để bảo mệnh chống lại công kích cực mạnh. Với mấy chục huyết đao đột kích đến, hắn không thể nhẹ nhàng né tránh như mấy cây kiếm lớn lúc trước nữa. Cũng như không có thể phát động một loại chiến kỷ nào có thể cùng một lúc đón nhận lóc đao kia. Giờ chỉ còn cách ngạnh kháng với chúng, hy vọng phòng vệ của hắn đủ kiên cố chống đỡ qua đợt tấn công này của Nhất Thành.
- Keng...keng...keng…
- Phật...phật...phật
Một cơn lốc huyết đao thổi qua, tiếng va chạm như đao chém vào sắt thép vang lên, lẩn vào trong tiếng va chạm sắt thép chính là tiếng dao đâm vào da thịt. Phòng ngự của Chiến Cuồng càng lúc càng xói mòn, không chịu nổi liên miên bất tuyệt đao nhọn công kích. Nói thì chậm nhưng sau mấy giây, lốc đao qua đi, chỉ còn để lại y đứng đó với vết thương đầy mình. Trên người hắn đang cắm ba bốn dao nhỏ, ở tay chân thì thịt đã bầy nhầy, đáng sợ nhất ở chân phải đã có vết thương xuyên qua, thậm chí thấy xương. Nhưng không có vết thương nào là trúng yếu điểm của hắn, trên thanh cự kiếm có chi chít vết rách nhỏ, vừa rồi nó đã đón nhận phần lớn lóc đao.
Phía xa, đám Mộc Nhân trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh hãi không thôi, tiếng tim đập thình thịch liên tục vang lên. Thậm chí cảm giác như người bên cũng nghe thấy. Đây là cái quái gì? Red Plate đã mạnh như vậy thì còn đánh cái gì nữa, thậm chí tên kia có vẻ còn có thể thi triển thêm vài lần, không vài chục lần, không tốn chút sức nào. Người khác nhiều lắm ở cấp độ này thi triển vài chục tiểu đao đã là ghê gớm, tên điên này thì chơi nguyên một lốc xoáy đao. Mà càng đáng sợ là những ngọn đao kia sắc bén hơn nhiều so với huyết kiếm. Có vẻ như hắn càng đánh càng mạnh lên.
Lúc này, lốc xoáy đao đã trở lại bên người Nhất Thành, xoay quanh hắn như một vòng bảo vệ. Nhất Thành cười lạnh nói:
- Chưa chết àh, khá đấy! Đây là lần đầu tiên ta dùng chiêu này không biết uy lực thế nào, nhìn có vẻ cũng không kém. Thôi để ta tiễn ngươi lên đường!
Lóc đao này thật ra là hắn thấy trên một bộ phim anime nào đó của kiếp trước. Huyết Kiếm thì là từ các bộ truyện tu tiên. Ngự kiếm, phong kiếm, etc. Còn lóc đao thì không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là uy lực rất mạnh và khó ngăn cảng. Lóc đao chia làm hai, một nhóm vẫn bay vòng quanh nhất thành, nhóm khác thì xoay đầu, mũi nhọn chỉ thẳng vào Chiến Cuồng.
- Lên đường thôi, tên Vương Gia kia cũng sẽ theo ngươi. Huynh đệ người cũng vậy.
- Ngươi..Ngươi..
Chiến Cuồng mắt đầy máu trợn to, lắp bắp nói không nên lời. Hắn không nghĩ tới tình hình thay đổi nhanh như vậy. Hắn đã rất tự tin vào phép thuật phòng thủ của mình, không ngờ kết qua lại đến thế này. Hai tên pháp sư còn lại bị thương đang được đám thị vệ băng bó, run lẩy bẩy. Giờ tên huyết nhân kia như một ác ma đòi mạng, mắt đỏ như máu, hắc ám vờn quanh, mùi máu tanh điên cuồng lan tỏa, trong lòng một áp lần đè nén như có một thanh sắc bén lưỡi hái tử thần gác lên cổ.
Lúc này, lóc đao đã bay đến trước mặt Chiến Cuồng.
- Hừ
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, tiếng hừ lạnh này như được khuynh đại hơn nhiều lần. Một luồng áp lực khổng lồ ầm ầm kéo tới. Nhất Thành nhíu chặt mày, áp lực phát ra làm cơ thể hắn trầm xuống, tinh thần như có viên đá lớn đè lên.
Một luồng hỏa diễm thổi ngang qua trước mặt Chiến Cuồng, lóc huyết đao liền biến mất. Thậm chỉ máu đã bốc hơi, Nhất Thành không còn cảm thấy chúng nữa. Vừa rồi, hắn may mắn thu lại không chế để những huyết đao kia tấn công theo đường thẳng. Nếu không đám huyết đao biến mất, hắn cũng dễ chịu gì.
- Hừ, ngươi là ai? Từ tổ chức nào tham gia trận nhiệt náo này? Ác Ma hay là Huyết Ma?
Người xuất hiện là một thanh niên khoảng tuổi. Khuôn mặt trắng mũi cao, mặt một bộ áo quần đỏ lòm. Nhìn rất phong độ, cực kỳ đẹp trai đầy vẻ nam tính. Trước ngực đeo một sợi dây chuyền ở cuối có gắn một viên đá màu đỏ rất là bắt mắt. Nữ nhân thấy liền yêu mà nam nhân thấy chắc chắn ghen tị.
Nhất Thành nhíu mày Ác Ma, Huyết Ma? chắc là tổ chức hắc ám nào đó trong bóng tối. Thôi kệ nhận lầm càng hay, đỡ để bị lộ. Nhờ vào kỹ năng quan sát và sức mạnh phép thuật vừa rồi, Nhất Thành nhận thấy tên này là một pháp sư cấp S, mới đột phá không lâu. Nhất Thành nhìn thanh niên mới đến hỏi:
- Silver Plate sơ cấp sao? Đệ tử của thế lực nào? Ta không muốn giết người vô danh.
- Hừ, Ta là Triều Dương của Pháp Tông. Ngươi là ai?
- Pháp Tông, có vẻ ta rất có duyên với Pháp Tông nhỉ. Ta là người của Hắc Ám.
Tên thanh niên áo đỏ nhíu mày, hắn chưa nghe đến tổ chức này. Mà tổ chức trong bóng tối quá nhiều, cũng không lạ gì.
- Hắc Ám? Ta chưa nghe bao giờ.
Nhất Thành không muốn nói nhiều sợ lộ sơ hở. Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng. Hắn muốn thử, hắn muốn thử hắn mạnh đến đâu. Vừa rồi chiến đấu đã bị thương nhưng hắn cũng muốn thử đánh một trận với cấp S pháp sư. Hắn muốn biết cách biệt của mình và cũng muốn biết người thế giới này mạnh đến đâu.
Trên người Nhất Thành bắt đầu lóe lên quang mang hắc ám, hệt như có một luồng lửa đen đang rực cháy, ngọn lửa hắc ám này càng lúc càng rực rỡ, khí thế bao phủ xung quanh cũng càng lúc càng mạnh.