- Vật chất điểm +
Nhất Thành dùng linh thức cảm nhận mọi thứ trong đường hầm một lần nữa. Hắn muốn chắc chắn là hai tên quỷ hồn kia đã rời khỏi, nếu bị đánh lén thì lại thêm rắc rối. Sau mấy lần kiểm tra không phát hiện được gì, Nhất Thành xoay đầu đi đến nơi chiến đấu của Linh Lung.
Lúc xảy ra xung đột với đám quỷ hồn này, hai người đều hiểu ý cách nhau xa một chút để tránh gây ảnh hưởng cho nhau. Nếu lúc giao chiến với quỷ hồn, chỉ cần phân tâm một chút sẽ cực kỳ nguy hiểm. Xuất quỷ nhập thần, đánh lén chính là cách mà quỷ hồn thường dùng nhất.
Đến gần, Nhất Thành thấy Linh Lung đang đối đầu với đám quỷ hồn rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất khó để tiêu diệt chúng. Đôi cánh của nàng phía sau rất hữu dụng, hắc khí được đám quỷ hồn kia phun ra liền bị nàng vỗ cánh đánh tan. Trảo pháp vừa mới đánh tới thì bị cây thương của nàng chặn lại. Thậm chí sóng âm khi đánh vào nàng cũng không có tác dụng.
Đám quỷ hồn tấn công bọn họ mạnh nhất cũng chỉ là oán quỷ cấp cao. Có điều, chúng lại cực kỳ quỷ dị, di chuyển cực nhanh. Linh Lung tấn công đến thì bọn chúng liền ẩn vào trong vách đường hầm. Khoản sáu tên quỷ hồn, chia ra chủ công và quấy rối Linh Lung. Nhiều lần nàng bị giữ chặt hai chân, may mắn là cách dùng thương của nàng rất nhuần nhuyễn, bất cứ thứ gì tiếng xúc nàng trong vòng một mét đều bị đánh bật.
Nhất Thành đã từng xem nhẹ các chiến sĩ ở thế giới này. So về kỹ xảo chiến đấu thì không bằng kiếp trước nhưng hắn đã sai. Có lẽ hắn chỉ gặp một số người khiếm khuyết chỉ dạy bài bản. Linh Lung bây giờ chính là nói cho hắn biết, kỹ thuật chiến đấu ở thế giới này cũng không kém chút nào.
Bỗng nhiên, không biết gió từ đâu xuất hiện hội tụ tại đầu thương của Linh Lung. Nàng quất ra một thương cực nhanh đánh về phía đám quỷ hồn. Hai quỷ hồn xong đến bị nàng đánh ngược ra sau. Thương của nàng giống như biến thành roi da, quất mạnh liên tục về phía một tên quỷ hồn phía sau lưng. Tên quỷ hồn xui xẻo này bị đánh đến hồn phi phách tán.
Dưới chân nàng xuất hiện một đôi tay giữ chặt nàng, Linh Lung liền xoay mũi thương hướng xuống dưới đâm mạnh. Tên quỷ hồn phía dưới lòng đất không biết bị đánh trúng hay không, đôi tay rút lui không thấy xuất hiện lần nữa. Linh Lung hướng về phía hai tên quỷ hồn lúc nảy bị đánh bay. Nàng định xuất thủ tiêu diệt bọn chúng thì hai tên quỷ hồn không bị thương còn lại xuất hiện kéo nhau biến mất trong vách đường hầm. Nàng thở ra một hơi, thu lại phép thuật của mình.
Linh Lung quay người thì sững sờ khi thấy Nhất Thành đứng đó. Phía sau hắn lại không có một tên quỷ hồn nào, nghĩa là bọn chúng đã bị tiêu diệt hoặc bỏ trốn. Dù số lượng của hắn phải đối mặt ít hơn nàng một chút, nhưng... trong lòng nàng rung động không thôi.
Nhất Thành thấy nàng đi về phía hắn, phép thuật của nàng được thu lại, đôi cánh sau lưng từ từ mờ nhạt. Ngay đúng lúc phép thuật của nàng biến mất, phía sau Linh Lung xuất hiện một bóng đen, một trảo màu đen chộp về phía đầu của Nàng. Nhất Thành quát lớn:
- Cẩn thận!
- Bốp.
- Phập
Nhất Thành dùng tốc độ nhanh nhất đến phía sau Linh Lung. Tung ra một cú đấm thẳng ngăn cản hắc trảo chộp về phía đầu nàng. Quỷ hồn đánh lén Linh Lung là quỷ hồn của vị sư huynh kia, nó bị đánh bật ngược ra sau. Vừa bị đánh lùi mấy bước, một mũi thương luồng qua bên phải Nhất Thành, xuất kỳ bất ý đâm mạnh vào ngực quỷ hồn sư huynh. Khung trùng mà hợp, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, quỷ hồn sư huynh bị lực một thương kia đánh lăn long lóc trên đất. Đến khi dừng lại thì đã nằm bất động trên đất, quỷ hồn có dấu hiệu mờ nhạt tan biến.
Vừa rồi, Linh Lung cũng đã đến rất gần Nhất Thành, với lại tốc độ của Nhất Thành cũng cực nhanh nên mới xuất thủ cứu nàng kịp thời. Ngay khi biết có nguy hiểm, Linh Lung cũng xuất thủ lần nữa nên mới có sự kết hợp hoàn hảo vừa rồi.
Nhất Thành thở dài nói:
- Không hiểu vì sao vị sư huynh này lại chấp nhất muốn kéo nàng theo cùng như vậy? Quỷ hồn nào cũng vậy sao?
Linh Lung hơi trầm mặt rồi khó khăn nói:
- Đúng vậy! Quái dị nhân hay quỷ hồn nếu từ người biến thành đều nhắm vào người thân và kẻ thù trước. Điều này không chỉ lần một lần hai mà lần nào cũng vậy. Các pháp sư đều cho rằng dù biến thành quái dị nhưng một phần ký ức khắc sâu lại không biến mất. Dù uái dị đó có linh trí nhưng cũng trở nên méo mó, thế nên mới có chuyện quái dị trở lại ám hại người thân!
Nhất thành gật đầu như hiểu ra điều gì đó. Cả hai đi đến đứng bên cạnh quỷ hồn sư huynh kia. Mỗi giây trôi qua, quỷ hồn cũng từ từ mờ nhạt đi, tan biến trong không khí! Linh Lung đứng bên cạnh hắn giờ này đã lệ rơi đầy mặt nhưng cố nén không phát ra tiếng. Có thể thấy vị trí của vị sư huynh này trong lòng nàng nặng như thế nào.
Không khí âm u trong đường hầm kết hợp với sự đau thương trong lòng nàng làm cho cả quãng đường còn lại rất dài và buồn bã. Qua một lúc lâu, Nhất Thành thấy nàng đã cảm thấy tốt hơn một chút thì nói:
- Đời người là một giấc mộng, vật đổi sao dời. Sinh sinh tử tử không ai đoán trước được. Thời gian sẽ như dòng nước chảy trôi cuốn theo mọi vết tích, cũng như đau thương nàng phải chịu.
Hắn thở dài nói tiếp:
- Chúng ta sắp đến cuối đường hầm này rồi! Có thể ở đó sẽ có nguy hiểm. Nàng nên lấy lại tinh thần, chuẩn bị chiến đấu.
Linh Lung thở ra một hơi dài, giống như trút ra tất cả gánh nặng trong lòng. Nàng sóc lại tinh thần gật đầu nói:
- Cám ơn ngươi lúc nãy đã cứu ta lần nữa. Ngươi nói đúng, có thể phía trước sẽ còn có nguy hiểm. Ta nên cẩn thận đề phòng thì hơn.
Nhất Thành gật đầu với nàng rồi tiếp tục tiến về phía trước. Hắn cũng không khuyên bảo nhiều. Ở một thế giới nguy hiểm như vậy, có thể điều này ai cũng phải chịu đựng. Nàng cũng là một pháp sư, một thiên tài. Chắc chắn nàng sẽ không sao.
Bởi vì không có rắc rối gì khác, tốc độ của bọn họ so với ngày hôm qua nhanh hơn nhiều. Tới một đoạn đường hầm thì dưới chân lại có nước, trong mặt nước lại có mấy tảng đá lồi ra ngoài tạo thành những nơi đặt chân của bọn họ.
Đường bắt đầu cũng không mấy dễ đi, muốn từ một tảng đá này giẫm lên một tảng đá khác, kiểu gì cũng phải chạm vào nước, mặc dù nước này trong thì không có gì, nhưng vạn nhất có độc hoặc trong nước có gì đó hay không còn chưa chắc chắn.
Hai người đi được một đoạn, nghe thấy tiếng nước chảy càng ngày càng lớn, đường đi trong động cũng bắt đầu hướng lên trên, giống như con đập, khá cao.
Linh Lung đi trước vừa đến nơi cao nhất, thì ngẩn người đứng tại đó. Nhất Thành phía sau cũng lục tục đi lên, đều giống như Linh Lung ngẩn người đứng tại đó, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trái ngược lại với dự đoán trong lòng Nhất Thành.
Xuất hiện trước mắt Nhất Thành là một con đập khổng lồ, tầm mắt bỗng nhiên sáng sủa hơn hẳn, xa xa dưới ánh sáng lờ mờ màu xanh có một cây cầu màu trắng ở đằng xa, cầu kia vắt qua một con sông ngầm lớn, nước chảy rất xiết, bắt nguồn từ một huyệt động khổng lồ ở mé trái, chảy xuôi sang bên phải, mà bên kia cây cầu ánh sáng xanh lại không thể chiếu tới, nên chẳng trông thấy rõ thứ gì. Đầu cầu lại có hai cái nhìn như cái đỉnh úp ngược nằm ở đó.
Cho đến khi hai người đến gần hơn thì cả hai câm nín không ai dám cất tiếng nói. Cây cầu màu trắng này hóa ra là dùng sọ người xuyên qua nhau để tạo thành, phía dưới đầu lâu còn nguyên cả bộ xương, trùng trùng điệp điệp nhiều không kể xiết. Mà đối diện với cầy cầu xương, thông thẳng vào trong một nơi hắc ám, tựa hồ cây cầu này không có điểm cuối.