Quái Phi Thiên Hạ

chương 277: thi thể nữ phía sau bức tường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì tốc độ của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm rất nhanh, thời điểm bọn họ chạy đến nơi vẫn chưa có nhiều người ở đó, tiếng kêu chói tai đã biến mất. Có vài học viên đứng phía dưới tường vây sông Tương Tư đang bàn luận gì đó với nhau. Phía bên đối diện của sông Tương Tư, người bình thường sẽ nghe không thấy nhưng Dạ Dao Quang vẫn nghe được tiếng nha hoàn kêu cứu, lại nhìn thấy một con diều đứt dây phía bên trên mũi gai nhọn của bức tường vây kia. Cô liền đại khái đoán được ắt hẳn phía bên trường học nữ đối diện có người thả diều, mà con diều đứt phía bên trên bụi gai của tường rào. Cô nương kia cũng là một người gan lớn, vậy mà vẫn dám trèo lên, chuẩn bị gỡ con diều xuống thì không cẩn thận trượt chân rơi vào khoảng không giữa hai bên tường vây.

“Dao Dao, nước sông này không hề nông chút nào.” Ôn Đình Trạm nhìn dòng nước chảy trên sông một chút, đột nhiên lên tiếng.

Dạ Dao Quang không hiểu lắm ý nghĩa những lời này, Ôn Đình Trạm nói là nước sông không cạn, vậy cô nương kia ngã xuống, thân thể rất có khả năng đã bị cuốn vào trong nước nhưng tiếng kêu vừa rồi rất bén nhọn, rõ ràng không có tạp âm của nước. Có thể khẳng định rằng, cô nương kia không bị chìm trong nước.

Dạ Dao Quang nghĩ như vậy, Ôn Đình Trạm cũng nói nước không nông, mà mấy nam sinh đứng chung quanh nãy giờ vẫn thờ ơ không có động tác gì. Cách hai bức tường, Dạ Dao Quang nghe được những âm thanh huyên náo phía bên đối diện, nghĩ rằng đợi đến khi bọn họ đến nơi thì người cũng đã mất mạng rồi. Vì vậy, cô tung người nhảy lên một cái, mấy nam sinh đứng chung quanh phía dưới ngẩn ngơ, cô vượt qua tường vây, mũi chân giẫm trên bụi gai như giẫm trên đất bằng.

Dạ Dao Quang chau mày, nhìn lối nhỏ bị vây giữa hai bức tường, một người đã hôn mê bất tỉnh, một thân y phục lụa mỏng màu hồng nhạt nằm trên người một nữ nhân khác. Mà thi thể người kia, thất khiếu (1) chảy máu, khuôn mặt sưng vù hư thối hoàn toàn biến dạng, đôi mắt trừng lớn làm cho người ta kinh hãi.

“Sao thế, Tiểu Khu?” Thấy Dạ Dao Quang dừng lại một chút, Ôn Đình Trạm không khỏi lên tiếng hỏi.

Dạ Dao Quang không nói gì, lại tung người nhảy xuống, tự tay nâng nữ sinh nằm trên thi thể vì sợ quá mà ngất kia dậy, sau đó nhảy sang khu vực trường học dành cho nữ sinh. Phía bên này lúc đó đã có rất nhiều nữ sinh khác chạy tới, còn có hai vị nữ sư mang đến cầu thang. Nhìn thấy Dạ Dao Quang đặt nữ sinh kia xuống, một trong hai vị đó liền hỏi: “Ngươi là ai?”

Bởi vì Dạ Dao Quang vừa mới nhập học, chưa vào học chính thức nên không mặc đồng phục, mặc dù từ phía bên trường nam sinh bay qua, cũng chưa chắc là học viên nơi đó. Dạ Dao Quang chắp tay: “Tân sinh học viện Dạ Thiên Khu.”

Dạ Dao Quang cũng không quên thân phận hiện tại của mình nên chỉ giữ bả vai mà không ôm cô gái kia. Rất nhiều người nhìn thấy điều này, bao gồm cả vị nữ sư kia. Vì vậy vị này cũng chỉ có thể cảm kích: “Ngươi ra tay vì nghĩa, ta sẽ thông báo đến học viện khen thưởng ngươi.”

Dạ Dao Quang chỉ mỉm cười, sau đó nhảy lên một cái, mũi chân điểm trên bụi gai, người nhẹ như hạc bay trở lại học viện nam sinh bên này. Lúc này, sơn trưởng bên hệ nam sinh đã chạy tới. Sơn trưởng khoảng năm mươi mấy tuổi, mặc bộ quần áo vải màu xanh, hắn họ Hòa nên tất cả mọi người đều gọi ông là Hòa sơn trưởng.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Hòa sơn trưởng nhìn thấy thân thủ Dạ Dao Quang thì nhíu mày, thân thủ thế này sợ là tường vây cũng không phòng nổi. Cũng may tuổi còn nhỏ, bởi vì là Chử đế sư đề cử cho nên Hòa sơn trưởng phá lệ quan tâm. Trên hộ tịch của Dạ Thiên Khu viết cô mới mười tuổi.

“Hồi bẩm sơn trưởng, trong đường hẹp có thi thể một nữ nhân.” Dạ Dao Quang đơn giản trực tiếp bẩm báo.

Mọi người ngoại trừ Ôn Đình Trạm sợ đến sắc mặt trắng nhợt, Hòa sơn trưởng cảm thấy khó tin: “Ngươi xác định bên trong đường hẹp có thi thể một nữ nhân?”

“Là tận mắt trông thấy.” Dạ Dao Quang gật đầu khẳng định.

“Nữ sinh phía đối diện vừa bị rơi xuống là do sợ quá mà ngất đi.”

Hòa sơn trưởng thật ra cũng không hoài nghi lời nói của Dạ Dao Quang, nhưng học viện Bạch Lộc nhiều năm như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện người chết uổng mạng, trong lúc nhất thời ông cảm thấy khó tiếp thu sự thật này mà thôi. Lúc này, ông xoay người dặn dò tùy tùng bên cạnh, sau khi người nọ rời khỏi, ông hướng về phía mọi người, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Việc này lão phu đã đăng báo quan phủ, từ hôm nay không cho phép bất cứ ai tới gần, nếu như có ý định xấu giở trò, lập tức giải đến nha môn.”

“Sơn trưởng, tôi là người phát hiện, tôi cũng muốn tham gia…”

“Nếu như nha môn cần ngươi lấy khẩu cung, lão phu tất nhiên hy vọng ngươi nhiệt tình tương trợ.” Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, sơn trưởng đã muốn đuổi cổ cô đi.

Dạ Dao Quang còn muốn mở miệng nói tiếp, Ôn Đình Trạm liền lôi cô lại, thở dài nói với Hòa sơn trưởng: “Học viên xin cáo từ.”

Thấy vậy, Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể đi theo Ôn Đình Trạm, sơn trưởng liền hài lòng gật đầu.

Đi tới chỗ vắng vẻ, Dạ Dao Quang hừ lạnh nói: “Hiện tại không cho ta tham gia, đến lúc đừng quay lại cầu xin ta nhé.”

“Được rồi Dao Dao.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói:

“Chúng ta mới tới học viện, việc này có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của học viện, sơn trưởng bất luận là vì học viện hay vì chúng ta nhỏ tuổi mà không tín nhiệm năng lực của chúng ta, không cho nàng tham gia cũng không có gì đáng trách. Nàng gấp gáp muốn tham gia vào chuyện này như vậy, có phải bởi vì người kia sẽ hóa thành lệ quỷ?”

“Ừm.” Dạ Dao Quang gật đầu.

“Nàng ta chết thảm, hơn nữa mặc váy đỏ, đoán chừng chết bốn năm ngày rồi, thân thể đã trương lên. Nếu không phải vì thi thể nàng ta phình lên bị kẹp chặt lại ở giữa hai bên bức tường, cô gái kia rơi xuống đó đã cùng nàng ta chìm xuống, qua bảy ngày tất nhiên sẽ biến thành lệ quỷ.”

“Lệ quỷ gì thế?” Thì ra trong lúc hai người nói chuyện đã từ từ đi về học xá, đúng lúc Tần Đôn từ phía trong đi ra nghe được, hắn đối với quỷ có bóng ma tâm lý quá lớn, chớp mắt rụt cổ một cái.

“Có quỷ sao?” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn hoàn toàn bất đồng, hai mắt hắn đầy hưng phấn và kích động, xông lên:

“Ở đâu có quỷ?”

Tiêu Sĩ Duệ chưa từng gặp quỷ, hắn vốn dĩ không tin nhưng nghe Tần Đôn kể lại thời điểm hắn gặp được Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang như thế nào, hắn liền tin. Đối với quỷ càng vô cùng hiếu kỳ.

“Cậu yên tâm, cả đời này cũng sẽ không gặp được quỷ đâu.” Dạ Dao Quang liếc hắn một cái.

“Vì sao?” Tiêu Sĩ Duệ vẻ mặt mất mát.

“Bởi vì cậu là long tử phượng tôn.” Hoàng gia thời cổ đại trên người đều có long khí hỗ trợ, đối với điểm này Dạ Dao Quang cũng không hiểu vì sao, khí cổ long mặc dù không phải ngôi cửu ngũ bá đạo nhưng cũng đủ để bách tà bất xâm.

“Vậy ta muốn gặp quỷ phải làm sao mới được?” Tiêu Sĩ Duệ mang vẻ mặt mong đợi nhìn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang quả thực muốn biết cấu tạo não của tên con cháu hoàng thất này có phải là có vấn đề gì rồi không, đang yên lại muốn đi gặp quỷ. Người đã từng gặp quỷ - Tần Đôn thiện ý nhắc nhở: “Trưởng tôn điện hạ, quỷ kia trông thực sự rất khủng khiếp…”

“Dao Dao, không thể hóa giải sao?” Cái Ôn Đình Trạm quan tâm hơn chính là lệ quỷ.

“Không thể.” Dạ Dao Quang quả quyết lắc đầu, nếu mọi thứ như dự tính, cô gái mặc váy đỏ chết thảm đó chỉ cần đợi bảy ngày sẽ hóa thành nữ quỷ. Không cần hỏi cô vì sao, bọn họ cũng không thể giải thích rõ ràng, kể cả có là người Linh tộc cũng chưa chắc đã biết tại sao. Kế sách trước mắt, muốn ngăn cản chuyện này, trước tiên phải biết nàng ta đã chết được bao lâu. Nhìn Tiêu Sĩ Duệ trước mặt, Dạ Dao Quang ngoắc ngoắc ngón tay:

“Ta làm tròn tâm nguyện của cậu, để cho cậu gặp nữ quỷ một lần, cậu giúp ta một chuyện…”

***

(1) Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio