Quái Phi Thiên Hạ

chương 620: ôm cây đợi thỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chàng muốn gửi thư cho đế sư à?" Đợi Tiêu Sĩ Duệ về phòng viết thư rồi Dạ Dao Quang mới nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm.

Thượng thư Hộ bộ là Phó lão gia, là cha của Phó Khang Thành, người đã từng cho Dạ Dao Quang một tòa nam viên hào trạch, cũng là người Chử đế sư tin cậy kính nể nhất. Tiêu Sĩ Duệ tuyệt đối không nghi ngờ tấm lòng của Phó lão gia nên hắn mới nói muốn đi điều tra mấy vị Thị lang trong Hộ bộ.

"Không kịp nữa rồi." Ôn Đình Trạm đứng trước cửa sổ, nhìn ra sân ngoài cửa sổ. Hoa mai vẫn đang nở chập chờn dưới nắng, hương thơm thoang thoảng khiến mặt trời sau giờ Ngọ cũng bớt chói chang.

"Hả?" Dạ Dao Quang không nghe rõ.

"Mạnh đại nhân đã nói bọn họ đã bẩm báo triều đình, chuyện này chỉ e còn chưa truyền tới tai bệ hạ, đối phương đã bắt đầu hành động." Ôn Đình Trạm thở dài:

"Hộ bộ có nội gián, kế tiếp phải xem bản lĩnh của chính Phó lão gia rồi."

Nhìn từ chuyện cứu nạn thiên tai ba năm trước, Phó lão gia tuyệt đối là một người cực kì có năng lực. Chuyện hộ tịch bị lộ lần này, thật ra vừa là chuyện to vừa là chuyện nhỏ. Nếu nói là chuyện nhỏ, chỉ là mấy hộ nhà nghèo bị mất đi mấy cái xác chết, nếu nói là chuyện to, cũng có thể áp cho tội danh thông đồng với địch phản quốc. Mặc dù có hơi gượng ép, nhưng vẫn tính, dù sao nếu kẻ lấy trộm bụng dạ khó lường thì có thể cắm rễ tại Trung Nguyên.

"Ý của chàng là chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy? Có người đặt bẫy Phó lão gia, muốn lấy chức Thượng thư Hộ bộ?" Dạ Dao Quang cảm thấy cũng có khả năng này, cô đành mặc niệm cho Phó gia:

"Vì sao những kẻ muốn đối phó với đế sư đều thích ra tay từ chỗ Phó gia vậy? Ba năm trước Trung thư lệnh cũng thế, giờ không biết lại là ai âm thầm ra tay."

"Chắc vẫn là mấy người kia thôi." Ôn Đình Trạm cười cười:

"Cả buổi bận bịu rồi, đi nghỉ một lát đi."

Nói xong, Ôn Đình Trạm liền ra khỏi nhà chính đi tới gian phòng trong viện của mình, Dạ Dao Quang cũng đi theo. Cô cũng muốn ngủ trưa, thời tiết như thế này không ngủ thì thật lãng phí. Còn về chuyện triều đình, ắt có mấy người Ôn Đình Trạm đi lo, chuyện cương thi thì cho dù có nhiều cương thi hơn nữa cũng chẳng là gì trong mắt Dạ Dao Quang, không cần nóng vội.

Ngủ cả buổi chiều, lúc thức dậy là có thể dùng bữa tối luôn. Sau đó đợi tiêu cơm một lát, mọi người tám mấy chuyện thường ngày, Dạ Dao Quang hơi khó ngủ nên lôi kéo bọn họ đến thư phòng. Sau đó cô lật một quyển “Địa Vực Chí” ra, còn có một tấm bản đồ ở thời này trông khá trừu tượng.

"Dao tỷ tỷ, tỷ đang muốn tìm gì vậy?" Thấy Dạ Dao Quang trải ra một tấm bản đồ toàn cảnh lớn, Tiêu Sĩ Duệ tò mò hỏi. Thời đại này thông thường ngoài tiên sinh trên lớp hoặc trong quân đội mới có bản đồ, trong dân gian rất khó mua được. Tấm bản đồ này của Dạ Dao Quang là do Ôn Đình Trạm lấy được nhờ Tiêu Sĩ Duệ.

"Thời gian còn sớm, chuyện này bất kể cuối cùng ta có nhúng tay vào hay không, cứ xem qua chỗ nuôi xác đặt ở đâu trước đã." Dạ Dao Quang không ngẩng đầu lên vừa trải bản đồ vừa nói với Tiêu Sĩ Duệ.

"Chắc hẳn là ở Bát Mân." Ôn Đình Trạm đột nhiên nói.

Dạ Dao Quang thả chặn giấy trong tay ra: "Làm sao chàng biết?"

"Chúng ta ở đây gần Bát Mân nhất, sống ngay cạnh nhau. Hôm nay trên quyển sổ Mạnh đại nhân để lại có ghi ngày trộm xác, các thi thể bị trộm ở Bát Mân đều xảy ra khoảng nửa năm rồi, mà xuất hiện ở phủ thành chúng ta mới ba tháng trước nên chắc hẳn là do không tìm đủ ở Bát Mân, hoặc để không bị chú ý mới vượt qua Bát Mân, sang phủ thành chúng ta."

Ôn Đình Trạm bước tới, đưa tay chỉ quận Dự Chương và Bát Mân quả nhiên là hai vùng đất liền kề. Hơn nữa nhìn kĩ bản đồ, những huyện bị trộm nhiều nhất trong quận Dự Chương chính là những chỗ liền kề với Bát Mân.

Dạ Dao Quang tán thành suy luận của Ôn Đình Trạm, sau đó nhún vai: "Vậy chỉ có thể để quan phủ Bát Mân đi mời cao nhân khác thôi."

Nếu là ở quận Dự Chương, cô chắc chắn phải nhúng tay vào. Bát Mân tuy chỉ cách hơn một nghìn dặm, phi ngựa nhanh thì khoảng hai ngày là tới nhưng nóng như vậy Dạ Dao Quang không muốn đi. Hơn nữa chỗ nào cũng có nhân tài chỗ đó, nhất là Bát Mân chỉ sợ có không ít người tu hành.

"Bát Mân là chốn ngọa hổ tàng long." Ôn Đình Trạm gật đầu.

"Đúng, nhất là Mân Nam!" Dạ Dao Quang cực kì đồng cảm, kiếp trước cô đã đi qua Mân Nam, cổ thuật chỉ đứng dưới Miêu tộc thần bí khó lường, cho dù là người tu luyện cũng không dám khinh thường mà đến đối kháng.

Có một loại cổ trùng cực kỳ đáng sợ, cô đã nhìn thấy tận mắt. Lúc đó vì tham gia diễn đàn các môn phái phong thuỷ khắp miền nam bắc, cô đi qua một thôn, bước vào một nhà trọ liền trông thấy một người đồng hành dẫn theo hai đệ tử. Hai đệ tử đó đều mới ở Trúc Cơ kỳ, một người kiến thức ngũ hành phong thuỷ mới được nửa vời liền nói với chủ nhà rằng phong thủy nhà trọ của cô ấy không tốt, còn nói nhà trọ của cô ấy rất dễ bị ma quỷ đến phá gây chết người. Khi đó cô liền thấy sắc mặt cô chủ kia không tốt lắm nhưng tên kia vẫn còn chưa thôi, còn dám nói con trai người ta là một kẻ đoản mệnh, đồng thời mạnh mồm bảo mình có thể cải mệnh.

Đến lúc sư phụ của bọn họ biết rồi đi ra quát bảo dừng lại thì đã muộn, Dạ Dao Quang cũng không biết hắn đã bị hạ cổ từ lúc nào. Chỉ biết sang hôm sau lúc gặp bọn họ giữa đường sau khi rời nhà trọ, gã miệng rộng kia ngã trên đoạn đường vắng bóng người không ngừng nôn mửa, hộc ra không biết bao nhiêu con trùng đen bóng loáng. Lúc đó Dạ Dao Quang nhìn mà đầu óc tê dại.

Đây thật sự là kí ức khắc sâu nhất trong lòng cô, đời sau cách đây hơn sáu trăm năm còn như vậy, có thể tưởng tượng ra hiện tại sáu trăm năm trước đó, e là càng thêm sâu không lường được. Cô không cần lúc nào cũng xông pha thì tốt hơn.

"Hôm nay đến đây thôi, đi nghỉ sớm đi, chờ ngày mai Mạnh đại nhân đưa danh sách tới thì tính sau." Ôn Đình Trạm nói với mọi người.

Mấy người đều gật đầu, sau đó tự về phòng nghỉ ngơi.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Lăng với hiệu suất làm việc cực cao đã mang danh sách tới. Mấy người Dạ Dao Quang đúng lúc đang ăn bữa sáng, người mang đồ tới cũng rất vội vàng. Có lẽ lúc này Mạnh Lăng đang thiếu người, Dạ Dao Quang cũng không ngăn cản, cơm nước xong liền xem danh sách.

Cô đã điều chỉnh giới hạn tuổi tác của các thi thể bị trộm, tuy nhiên vẫn chỉ có hai người phù hợp, hơn nữa hai người này đều ở huyện Phù Lương cách xa Lư Lăng nhất. Lần này phải đi chín trăm dặm liền, cưỡi Tuyệt Trì phi nhanh thì một ngày là tới.

Với tốc độ của Dạ Dao Quang nếu không cưỡi ngựa, dựa vào tu vi hiện tại của cô thì một ngày đi một nghìn dặm cũng không vấn đề gì.

"Ta và Trạm ca đi xem thử, hai người phải ngoan ngoãn ở nhà chờ, lúc ta không ở đây, mọi người không được lên núi đi săn." Dạ Dao Quang không thể không thận trọng dặn dò. Nơi từng xuất hiện cương thi bay, cũng không phải chuyện đùa, người gặp lúc không may thì chẳng có lí do gì đáng nói.

"Năm sáu ngày nữa chúng ta tất sẽ trở về." Ôn Đình Trạm cũng nghiêm mặt nói.

"Mọi người yên tâm đi đi, chúng ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà." Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.

"Ừ, ta để Càn Dương và Liên Sơn ở lại. Nếu mọi người bất đắc dĩ phải ra khỏi thôn, nhớ nhất định phải mang theo một người." Dạ Dao Quang vẫn không yên tâm, dù sao thân phận Tiêu Sĩ Duệ không hề tầm thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio