Chương : Tính kế. ()
- Tiếp theo tiến hành thảo luận đề tài kế tiếp, về việc triển khai xây dựng văn minh tinh thần ở mỗi hương trấn cùng cơ quan…
Triệu Thụy An ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm, hắn muốn đột nhiên tập kích sau đó nhìn xem có thể thi hành quyết nghị này trong buổi họp thường ủy hay không, hiện tại xem ra mặc dù Nhiếp Việt không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối, nói vậy hắn là vì không muốn lưu lại đầu đề bị người khác nói. Nếu là như thế, thật sự có thể cân nhắc lại chuyện này.
- Nhất định phải nắm trấn Hắc Sơn trong tay, ai nói cũng vô dụng, nếu Tô Mộc đã không còn nghe điều khiển, vậy đừng trách kéo hắn xuống.
Đáy lòng Triệu Thụy An hung tợn nói.
Từ đầu tới đuôi Triệu Thụy An chưa từng tự hỏi qua, vì sao ban đầu quan hệ giữa Tô Mộc với hắn không tệ, nhưng tới cuối cùng Tô Mộc lại dứt khoát quẳng ném vào trong đội ngũ của Nhiếp Việt. Có lẽ Triệu Thụy An luôn tự cho là đúng, chỉ khi nào gặp phải thất bại mới biết muốn người tôn kính, đầu tiên phải tôn kính người.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Nhiếp Việt quay về văn phòng, Trịnh Tuyết Mai theo sát phía sau, thấp giọng nói:
- Nhiếp bí thư, Triệu chủ tịch làm như vậy rõ ràng là muốn nắm giữ trấn Hắc Sơn trong tay.
- Tôi biết.
Nhiếp Việt gật đầu nói.
- Vậy nếu như không còn việc gì tôi sẽ chuẩn bị đi xử lý văn kiện xây dựng văn minh tinh thần, Nhiếp bí thư, tôi đi trước.
Trịnh Tuyết Mai nhìn thấy Nhiếp Việt không muốn nhắc tới đề tài này, tự giác rời đi.
Đợi sau khi Trịnh Tuyết Mai rời đi, Nhiếp Việt châm điếu thuốc, ngồi trên ghế, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh:
- Trữ Hạo, gọi Tô Mộc tới huyện một chuyến.
- Dạ!
Trữ Hạo ứng tiếng đáp.
Một màn tương tự xuất hiện trong văn phòng Triệu Thụy An, chẳng qua cũng không vài người, chỉ có Vương Hải, mà hiện tại hắn đang vô cùng tức giận.
- Chủ tịch, anh nói đi, đây là chuyện gì? Nếu còn tiếp tục làm như vậy, còn cần ủy ban chúng ta làm gì? Rõ ràng đều giao cho Nhiếp Việt! Hừ, quả thật là khinh người quá đáng!
Đừng tưởng rằng làm tới chức vị như Vương Hải sẽ là một kẻ ngu dốt, biết rõ tình thế không đúng còn dám nói ra lời làm càn như vậy. Kỳ thật đây hoàn toàn là chỗ khôn khéo của Vương Hải, hắn muốn thông qua phương thức như thế tỏ thái độ với Triệu Thụy An. Ý nói tuy tôi nói chuyện thật nóng nảy, nhưng tôi thật sự một lòng theo sát bước chân của Triệu chủ tịch đó thôi.
Mà Triệu Thụy An lại thích nhìn thấy bộ dáng này của hắn.
Câu nói của Vương Hải làm Triệu Thụy An nghe được thật thoải mái, vẻ mặt hắn tươi cười nói:
- Lão Vương, đừng cực đoan như vậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra, sau này phải cẩn thận lời nói của mình!
- Tôi chỉ là bất bình cho chủ tịch mà thôi.
Vương Hải tức giận nói.
- Yên tâm đi, loại chuyện này sẽ không có ai ngăn cản được, sau đó tôi sẽ đi thành phố một chuyến.
Triệu Thụy An nắm chắc thắng lợi trong tay nói.
- Chủ tịch, anh muốn đi bái phỏng Lý chủ tịch?
Hai mắt Vương Hải tỏa sáng.
Triệu Thụy An đã đầu phục Lý Hưng Hoa, chuyện này Vương Hải cũng biết. Mà Lý Hứng Hoa đã sắp trở thành chủ tịch thành phố, điều này cũng không còn là bí mật. Nếu thật là như vậy, thật không tin Nhiếp Việt còn dám gọi nhịp với Triệu Thụy An.
- Lý chủ tịch?
Trên mặt Triệu Thụy An lướt qua nét cười nhạo, lập tức khôi phục như lúc ban đầu:
- Chuyện này anh không cần quản, tranh thủ đem văn kiện sửa sang lại cho tốt, cứ dựa theo an bài lúc ban đầu của chúng ta, đem tổ lãnh đạo quản giáo chuẩn bị cho tốt.
- Tôi làm ngay!
Vương Hải vui vẻ rời khỏi văn phòng.
Triệu Thụy An biết rõ chuyện của mình, hiện tại hắn thật sự xấu hổ, nói thật hắn cũng không nghĩ chuyện lại như vậy. Vốn cho rằng mình có thể dựa vào Lý Hưng Hoa, như vậy sau này không cần lo lắng. Nhưng ai ngờ Nhiếp Việt cũng dựa tới, lẽ ra đã thấy Lý Hưng Hoa tiếp nhận mình, nào ngờ đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt với hắn.
Mà hết thảy nguyên nhân đều là vì Tô Mộc!
- Tô Mộc!
Triệu Thụy An nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, đến bây giờ hắn vẫn chưa chịu nghĩ lại vì sao bản thân mình biến thành như vậy, vì sao khi Tạ Văn còn ở đây thì mình đối đãi Tô Mộc thế nào, nhưng sau khi Tạ Văn rơi đài thì bản thân mình lại biến thành người như hôm nay.
Ở trong lòng Triệu Thụy An, hắn là chủ tịch huyện, cho dù Tô Mộc có hậu trường nhưng vẫn phải nghe lời của hắn. Ở thời điểm mấu chốt bỏ qua tiểu tử kia thì sao? Tiểu tử kia chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được, chỉ cần dám thò đầu hắn sẽ đè ép xuống. Ai ngờ con người Tô Mộc lại quá cứng rắn, chủ động bỏ qua hắn không nói, còn đi đầu phục Nhiếp Việt.
Hiện tại người nào không biết Tô Mộc là tâm phúc tuyệt đối của Nhiếp Việt!
- Nhiếp Việt, Tô Mộc, tôi sẽ không để yên cho các người. Muốn dựa vào công tích của trấn Hắc Sơn thăng lên, tôi nhất định không cho các người như ý, phải gây nháo tìm phiền phức cho các người thì sao!
Triệu Thụy An dụi tàn thuốc, thật cẩn thận lấy rdì động gọi một dãy số:
- Ôn bí thư, là tôi, tiểu Triệu của huyện Hình Đường, ngài có thời gian hay không, tôi nghĩ tìm ngài báo cáo công tác.
Ôn bí thư? Trong toàn bộ ủy viên thành ủy Thanh Lâm chỉ có một người họ Ôn, chính là phó bí thư thành ủy Thanh Lâm Ôn Bằng! Triệu Thụy An đã quyết tâm bỏ qua Lý Hưng Hoa, lựa chọn Ôn Bằng!
Ôn Bằng có bằng lòng tiếp nhận hắn hay không, chính hắn cũng không biết. Nhưng việc này cũng không thể giấu diếm, đợi khi Triệu Thụy An chân chính đi bái phỏng Ôn Bằng, những ngày an nhàn của hắn cũng sẽ chấm dứt.
Khi Tô Mộc nhận được điện thoại của Trữ Hạo, hắn vừa kết chú hội nghị trong trấn Hắc Sơn, đang nói chuyện với Đỗ Kiện. Đợi sau khi hắn cúp điện thoại, thật bình tĩnh nói:
- Đỗ trưởng trấn, chuyện đã nói anh nhanh chóng xử lý, nhớ kỹ tôi chỉ có một yêu cầu, trong điều kiện cam đoan chất lượng công trình, trấn Hắc Sơn chúng ta nhất định phải đảm bảo hậu cần theo kịp.
- Tôi hiểu được!
Đỗ Kiện cười nói.
Tô Mộc không nói thêm gì nữa, xoay người lên xe, gọi Đoạn Bằng lái về hướng huyện thành. Vừa rồi mặc dù Trữ Hạo không nói rõ trong điện thoại, nhưng trong giọng nói đã lộ ra ý tứ thật rõ ràng, cuộc họp sáng nay không lý tưởng, điều này cũng làm Tô Mộc bắt đầu suy đoán rốt cục là chuyện gì có thể làm cho Nhiếp Việt tức giận.
- Ông chủ, có một câu tôi không biết có nên nói hay không.
Đoạn Bằng chần chờ nói.
- Đoạn Bằng, ở chung với tôi không cần chú ý nhiều như vậy, có lời gì thì cứ việc nói thẳng.
Tô Mộc cười nói.
- Ông chủ, vậy tôi nói. Kỳ thật cũng không có gì, tôi nghe tài xế tiểu Mã của Đỗ trưởng trấn say rượu nói ra một câu, nói là Đỗ trưởng trấn rất nhanh sẽ xoay người, phụ trách kiến tạo công trình trấn Hắc Sơn. Còn nói đây là trong huyện định ra, nói là chủ tịch huyện muốn thành lập tổ lãnh đạo quản giáo gì đó.
Đoạn Bằng thấp giọng nói.
Không có lửa làm sao có khói!
Lời của Đoạn Bằng lập tức làm trong lòng Tô Mộc bừng sáng, nghĩ tới lời nói của Lâm Thần, hơn nữa thêm lời nói vừa rồi của Đoạn Bằng, kết hợp cuộc điện thoại của Trữ Hạo, trong lòng Tô Mộc đã hiểu ra.