Quan Bảng

chương 683: chuyện này chưa xong đâu!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Nhị Bào có thể sống đến hiện tại can đảm là điều không thể nghi ngờ, dù sao trên tay hắn đã có máu của mấy mạng người. Có rất ít chuyện có thể làm cho Trịnh Nhị Bào cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại một mànnhìn thấy, thật sự khiêu chiến giới hạn thừa nhận của hắn, hắn không nghĩ có người điên cuồng như vậy, điên cuồng đến mức khiến hắn dâng lên từng đợt sợ hãi.

Chiếc du thuyền đang theo dõi, bỗng chốc quay đầu, không chần chờ bắt đầu xông thẳng về phía ba chiếc ca-nô của bọn hắn!

Chuyện này rút cuộc là thế nào?

Bọn chúng có phải điên rồi hay không? Làm sao lại làm ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết nếu hai thuyền đụng nhau sẽ có hậu quả ác liệt như thế nào sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không muốn rời khỏi Hồng Kông?

Nhưng những ý niệm này chỉ chợt lóe trong đầu, Trịnh Nhị Bào gấp giọng hô:

- Đừng lo lắng, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chuyển hướng cho ta, lập tức trở về cảng!

Nhưng tiếng quát tháo của hắn đã quá muộn, bởi vì du thuyền đã chấm dứt tốc độ và tư thái lao đến, ngang nhiên ép tới.

Ầm!

Một chiếc ca-nô xui xẻo nhất, trực tiếp bị du thuyền đánh bay, tất cả đám người trên ca-nô đều bị rơi xuống nước. May là vận khí của bọn họ coi như không tệ, lại biết bơi, cho nên tạm thời coi như không chết.

Du thuyền trực tiếp xoay người, trong nháy mắt đánh bay chiếc ca-nô thứ hai.

Trần Hồng Đỉnh tự đứng bên bánh lái, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh khinh thường:

- Hắc Long Bang? Một đám ngu xuẩn. Thậm chí ngay cả du thuyền của ta cũng dám theo dõi, thật sự là ăn hùng tâm gan báo. Đâm cho ta, tiếp tục đâm, đánh bay luôn chiếc ca-nô cuối cùng đi.

- Được, tới liền!

Người đi cùng Trần Hồng Đỉnh, dĩ nhiên cũng là người của tập đoàn Trần thị, cứ theo lệnh Trần Hồng Đỉnh mà làm. Hiện tại thấy người của Hắc Long Bang chọc Trần Hồng Đỉnh tức giận như vậy, làm gì còn chần chờ, chân đạp mã lực, trực tiếp đâm về hướng chiếc ca-nô còn lại. Chỉ còn có một chiếc ca-nô, thật sự không có bất kỳ áp lực, cứ như vậy trực tiếp ép tới.

- Câu trả lời của cậu thật đúng là bá đạo. Nhưng tôi thích!

Tô Mộc cười nói.

- Người này thật sự không dựa theo lẽ thường ra bài. Mọi người đều nói tiểu thiếu gia của tập đoàn Trần thị làm việc lỗ mãng, không đứng đắn, nhưng bây giờ xem ra, hắn không phải không đứng đắn, mà là làm việc thích dùng biện pháp đơn giản nhất.

Diệp Tích nói.

- Đúng là đơn giản!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Phong cách hành sự của hắn cũng rất trực tiếp, người giống như vậy vô cùng quyết đoán, là một hạt mầmkhông tệ, nếu bồi dưỡng thêm, có thể trở thànhnhân tài một mình đảm đương một phía.

Triệu Vô Cực nói.

- Những người kia có thể chết đuối không?

Diệp Tích lo lắng nói.

- Chết? Chết là một loại giải thoát! Em thật sự cho rằng những người này là người tốt sao? Nhìn hình dạng của bọn hắn, tuyệt đối khônglàm ít chuyện xấu. Tên nào cũng là đồ tể, đối với người như vậy không cần thiết thương xót!

Tô Mộc quả quyết nói.

Nhân từ thiện lương là một khái niệmtương đối, không phải với người nào cũng ôm lòng nhân từ, tối thiểu tình cảnh giống như hiện tại, Tô Mộc tuyệt đối không lộ ra ý tứ nhân từ.

Người ta muốn lấy tay lấy chân của anh. Anh có cần thiết nhân từ với bọn họ khôngg?

- Nhanh lên, lỗ tai ngươi điếc rồi sao? Không nghe ta kêu gì sao? Các ngươi muốn bơi lội thì về nhà mà bơi, lão tử không muốn uống nước bẩn, mau né tránh cho ta!

Trịnh Nhị Bào lớn tiếng gầm hét.

Trịnh Nhị Bào thật sự không biết bơi. Cho nên hiện tại người gấp gáp nhất chính là Trịnh Nhị Bào, mặtđầy lo lắng, lớn tiếng hét về phía người lái tàu. Chỉ có điều chiếc ca-nô muốn né tránh chiếc du thuyền kia căn bản là hy vọng xa vời, khi bọn Trịnh Nhị Bào mới vừa xoay người, chạy trốn, du thuyền đã lưu loát vung đuôi, hung hăng đuổi theo chiếc ca-nô.

- A!

Theotiếng kêu thảm thiết của Trịnh Nhị Bào vang lên, cả du thuyền đã đâm vào ca-nô, chiếc ca-nô nhỏ như vậy, bị du thuyền đụng ngã tại chỗ. Tất cả đám người Hắc Long Bang ngồi phía trên đều rơi xuống nước, Trịnh Nhị Bào lại uống từng ngụm nước, hai tay không ngừng huy động lung tung.

- Cứu ta, cứu ta!

May là trên hai chiếc ca-nô còn lại đều có phao cấp cứu, Trịnh Nhị Bào túm lấy một cái phía trước, lúc này mới dừng lại. Khi hắn đang muốn há mồm mắng to, trên chiếc du thuyền nghênh ngang rời đi truyền đến một tiếng cười lớn.

- Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi, chuyện này chưa xong đâu!

Khi Trịnh Nhị Bào nghe thấy đạo thanh âm này, thân thể chấn động mạnh một cái, nhưng ngay sau đó trên mặt lộ ra một loại khủng hoảng, dáng vẻ giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào, vô cùng khủng hoảng. Nếu như vừa rồi du thuyền đụng vào ca-nô, Trịnh Nhị Bào chỉ cảm thấy sợ hãi, thì bây giờ, hắn mới thật sự cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi xâm nhập vào sâu trong linh hồn.

Người khác không biết chủ nhân của thanh âm này là ai, nhưng Trịnh Nhị Bào lại rất rõ ràng, thanh âm này rõ ràng là của vị tiểu thiếu gia Trần gia.

Trần gia có tử, tên là Hồng Đỉnh.

Hồng Đỉnh không chết, Trần gia bất hủ.

Lời đồn đãi như vậy trên giang hồ không biết bắt đầu lưu truyền từ lúc nào, mặc dù có rất nhiều người nói đó là lời đồn đãi, nhưng Trịnh Nhị Bào biết, đây tuyệt đối không phải là lời đồn đãi, Trần Hồng Đỉnh của Trần gia, thật sự là một nhân vậtkhó dây dưa.

Lương thiếu, bang chủ à, lần này sợ rằng ngươi thật sự gặp xui xẻo rồi!

Sau khi Trần Hồng Đỉnh nghênh ngang rời đi, không để ý đến sống chết của bọn người Trịnh Nhị Bào. Từ trong buồng lái bước ra, hắn liền cười làm lành xuất hiện bên cạnh Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ hết sức xấu hổ.

- Tô ca, Diệp tỷ, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, tôi không ngờ Lương Liệt lại không có khí độ như vậy, làm ra loại chuyện theo đuôi như vậy, thật sự rất mất mặt.

- Cậu có gì phải xin lỗi, chuyện này cho dù nói xin lỗi cũng không tới phiên cậu. Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Những người này đã bất thiện như vậy, vậy tôi cũng phải nói chuyện tử tế với bọn hắn rồi.

Tô Mộc lãnh đạm nói.

Đừng trách Tô Mộc hiện tại rất tức giận, phải biết rằng nếu hôm nay không có chiếc du thuyền ở đây, nếu như đổi lại là một chiếc thuyền nhỏ, như vậy bây giờ bọn hắn không phải chỉ đơn giản rơi xuống nước, bọn hắn còn bị thu thập tương đối thê thảm.

Lương Liệt đã xuất chiêu, chẳng lẽ Tô Mộc còn phải đóng cửa bất chiến sao?

Đây không phải là tác phong của Tô Mộc, cũng không phải tính cách của hắn.

- Tô ca, xem anh nói gì kia, không phải chỉ là một tập đoàn Lương thị sao? Không phải chỉ có một Lương Liệt sao? Nếu anh đã tới Hồng Kông, chút chuyện nhỏ này còn có thể kinh động anh xuất thủ. Như vậy đi, nếu như anh tin lời tôi, chuyện này cứ để tôi xử lý, bảo đảm cho anh hài lòng, thế nào?

Trần Hồng Đỉnh tự nhiên nói ra. Sau khi nói xong, còn nháy mắt, dáng vẻ giống như nếu như anh không đồng ý tôi sẽ tiếp tục làm nũng, đến khi anh đồng ý mới thôi.

Nghĩ đến dáng vẻ trước đó của Trần Hồng Đỉnh, cả người Tô Mộc bất giác nổi da gà, hắn liền gật đầu. Nếu chuyện này tự mình ra tay, mặc dù cũng có thể giải quyết, nhưng chung quy không lưu loát bằng Trần Hồng Đỉnh ra mặt giải quyết.

- Vậy được, chuyện này nhờ cậu, tôi sẽ ghi nhớ.

Tô Mộc nói.

- Có chút chuyện, anh ghi nhớ gì chứ. Tô ca, nếu anh ghi nhớ, không bằng kêu Diệp tỷ giới thiệu cho tôi mấy mỹ nữ thì vui hơn nhiều.

Trần Hồng Đỉnh cười híp mắt nói.

- Được, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.

Diệp Tích cười nói.

- Vậy cứ như thế, quyết định vậy đi!

Trần Hồng Đỉnh vỗ ngực nói:

- Diệp tỷ ra tay, lấy một chọi ba, ha ha, như vậy nửa đời sau của tôi có chỗ nương dựa rồi. Nhưng Tô ca, có câu này phải nói trước, cho dù tôi tìm bạn gái, chúng ta vẫn có thể gần gũi.

Phụt!

Sau khi Diệp Tích nghe nói như thế, rốt cục không nhịn được bắt đầu cười phá lên. Cả chiếc du thuyền nhất thời tràn ngập tiếng cười, giống như chuyện vừa phát sinh chưa từng xảy ra.

Đây là một hòn đảo nhỏ, diện tích cũng không có bao nhiêu, nhưng được xây dựng rất tốt. Khi bọn Tô Mộc chạy tới, phát hiện nơi này đã đậu rất nhiều du thuyền. Hơn nữa còn có mấy chiếc du thuyền, đang không ngừng ra vào, xem ý tứ rõ ràng là sử dụng làm phà. Cảnh tượng nhìn thấy kế tiếp, cũng làm cho Tô Mộc thật sự tò mò, chỗ này rốt cuộc có hoạt động gì, tại sao phải đề phòng nghiêm mật như vậy.

Từ khi du thuyền dừng lại đến bắt đầu tiếp nhận ghi danh, cho đến khi tiến vào tiểu đảo, vào trong cái gọi là khách sạn, Tô Mộc luôn cảm giác nơi này luôn bị vây vào trong giám thị nghiêm mật. Nhưng hoàn cảnh ở đây thật sự ưu mỹ, có núi có biển, cộng thêm an ninh tùy ý đi lại, làm cho người ta cảm giác rất an toàn.

Hòn đảo như vậy, Tô Mộc đoán chừng đầu tư bước đầu cũng phải tiền tỉ. Rốt cuộc là hạng người gì, có thể có quyết đoán, kiến tạo ra một đảo nhỏ như vậy. Hơn nữa hòn đảo này rõ ràng đang làm một số chuyện không quang minh, mặc dù hậu đài phía sau không sợ tiếp nhận kiểm tra, nhưng vẫn duy trì tâm lý đề phòng cơ bản nhất.

Người xa lạ giống như Tô Mộc, nếu không có Trần Hồng Đỉnh dẫn đường và bảo đảm, tuyệt đối không thể rảo bước tiến lên nơi này nửa bước.

Mặc dù Diệp Tích ở bên ngoài rất xông xáo, nhưng đến đây đồng dạng cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Ngụy Mai đứng bên cạnh nàng, từ khi bước vào nơi này, thần kinh không có một khắc buông lỏng.

- Tiểu Ngoan, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Cậu đưa chúng tôi tới đây, rốt cuộc là muốn mở rộng nhãn giới cái gì?

Diệp Tích cười hỏi.

- Đúng đấy, ra vẻ mê hoặc, thần bí làm gì.

Tô Mộc hỏi.

- Hai người thật sự muốn biết nơi này làm cái gì sao?

Con ngươi Trần Hồng Đỉnh xoay động, trên mặt lộ ra một loại nụ cười thần bí, sau khi nhìn thấy Tô Mộc và Diệp Tích đều gật đầu, hắn chậm rãi nói:

- Thật ra thứ đặc sắc nhất ở nơi này chính là...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio