Có câu nói này rất hay, không phải oan gia không tụ đầu, có đôi khi anh thật sự không hiểu, khi anh xui xẻo, lại liên tục đụng phải chuyện làm cho anh cảm thấy biệt khuất, gặp phải người khiến cho anh hận đến ngứa ngáy răng lợi.
Giống như Lương thiếu hiện tại!
Hồng Kông lớn như vậy, chỗ có thể chơi đùa cũng có mấy cái, nhưng hòn đảo này tuyệt đối là nơi xinh đẹp nhất. Từ lâu rất nhiều người đã chú ý tới đây, dù sao nơi này cũng có những hoạt động ngoài sáng, nhàn nhã đi chơi tiêu khiển cũng không tệ. Hơn nữa có thể ở chỗ này trong thời gian ngắn thu hoạch được món tiền kếch sù, gặp gỡ ở nơi như thế là chuyện rất bình thường.
Cạch!
Lương Liệt mạnh mẽ đá lăn cái bàn trước mặt, mặt đầy tức giận, hiện tại hắn đang tàn bạo nhìn bọn Tô Mộc ở chỗ mái hiên khách quý. Vừa rồi Lương Liệt trong lúc vô tình phát hiện, Tô Mộc và Diệp Tích cũng có mặt ở chỗ này. Nếu như chỉ có như vậy còn chưa tính, người đi theo bọn hắn, chịu trách nhiệm tiếp khách lại là Trần Hồng Đỉnh. Trần Hồng Đỉnh là ai, Lương Liệt biết rõ, chính bởi vì biết, cho nên hiện tại mới càng tức giận.
Chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ Trần Hồng Đỉnh muốn bảo kê cho Tô Mộc sao? Nếu như vậy, hắn muốn đối phó Tô Mộc chỉ là hy vọng xa vời. Lương Liệt mặc dù lớn lối, nhưng còn chưa lớn lối đến trình độ có thể đối đầu với Trần Hồng Đỉnh. Cá lớn nuốt cá bé luôn là quy tắc trong vòng tròn của bọn hắn. Trừ phi Lương Liệt thật sự thần kinh, mới khóa mục tiêu lên người Trần Hồng Đỉnh.
- Lương thiếu!
Tiêu Huân đứng bên cạnh nhìn thấy Lương Liệt tức giận, vốn không muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến cú điện thoại vừa nhận được, vẫn lấy hết dũng khí, đi lên trước thấp giọng nói.
- Chuyện gì?
Lương Liệt tức giận nói.
- Là như vậy, vừa rồi Trịnh Nhị Bào gọi điện thoại tới, bọn họ thất thủ rồi.
Tiêu Huân nhẹ giọng nói.
- Cái gì? Làm sao lại thất thủ? Một đám ngu xuẩn làm hư việc nhiều hơn là thành công!
Lương Liệt lớn tiếng nói. Hắn nhìn thấy Tô Mộc và Diệp Tích an toàn ngồi ở đây, cũng biết bọn Trịnh Nhị Bào đã làm hư chuyện. Chẳng qua chính tai nghe thấy, vẫn cảm giác tức giận khó có thể khắc chế.
- Bọn Trịnh Nhị Bào cũng không có cách nào, bởi vì... lần này là Trần Hồng Đỉnh đi du thuyền đánh bay ca-nô của bọn họ. Bọn họ đều rơi xuống nước, không có cách nào đuổi theo bọn người Tô Mộc. Hơn nữa...
Tiêu Huân chần chờ nói.
- Hơn nữa cái gì?
Lương Liệt gằn giọng.
- Hơn nữa Trần Hồng Đỉnh còn nói, chuyện này chưa xong đâu!
Tiêu Huân nói.
Xoảng!
Lương Liệt bị vây trong tức giận, chợt hung hăng ném chén trà trong tay xuống mặt đất. Bây giờ hắn thật sự cảm thấy vô cùng tức giận, chuyện này là thế nào? Trần Hồng Đỉnh có phải khinh người quá đáng rồi hay không? Chẳng lẽ vì một người như Tô Mộc mà hắn khai chiến với mình hay sao? Phải biết rằng nói thế nào chúng ta đều là người Hồng Kông, tất cả mọi người đều xen lẫn trong một vòng, hắn không nên làm như vậy mới đúng?
Tiêu Huân biết hiện tại Lương Liệt thật sự tức giận. Nơi này lại không có người ngoài, Lương Liệt hoàn toàn không cần thiết diễn trò. Nhưng hắn biết, muốn lại ra tay đối phó Tô Mộc và Diệp Tích là chuyện không có cơ hội, bởi vì chuyện này đã bị Trần Hồng Đỉnh ôm lấy. Nếu Lương Liệt còn dám động thủ với bọn người Tô Mộc, ý nghĩa là muốn gây chuyện với Trần Hồng Đỉnh. Lương Liệt dám sao? Hắn thật sự không dám.
Mặc dù nói Tiêu Huân rất sợ hãi, nhưng biết nếu bây giờ mình không nói lời nào, nàng sẽ trở thành bình hoa di động, sẽ bị Lương Liệt không chút do dự đổi đi.
-Lương thiếu, thân phận của Tô Mộc không đơn giản, chúng ta đã biết, hắn có lẽ là quan viên nội địa. Chẳng qua nếu chỉ có như vậy, cũng không thể làm Trần Hồng Đỉnh như vậy, tôi nghĩ hắn có lẽ còn là đệ tử của đại gia tộc.
- Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ ta phải nhịn luồng ác khí này sao?
Lương Liệt tức giận nói.
Ác khí? Ngươi rốt cuộc có ác khí như thế nào? Không phải vì không có cách nào biến Diệp Tích thành nữ nhân của mình sao? Chuyện như vậy cũng gọi là chuyện? Thiệt là, nếu như không phải ngươi muốn đoạt lấy Diệp Tích, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy.
Nhưng ý nghĩ như vậy, Tiêu Huân quả quyết không dám mở miệng nói ra, ánh mắt nàng xoay động nói:
- Nếu chuyện này Trần Hồng Đỉnh đã ôm lấy, vậy chúng ta thì không thể làm gì Tô Mộc. Nhưng tôi cũng có một cách, cho dù không có cách nào thu thập Tô Mộc, nhưng cũng có thể khiến hắn khốn đốn. Cách này cho dù Trần Hồng Đỉnh biết được, cũng không có cách nào làm gì chúng ta. Bởi vì lần này chúng ta dùng dương mưu.
- Dương mưu? Nói nghe xem!
Hai mắt Lương Liệt tỏa sáng.
- Là như vậy, Triệu Thiên Hoa một lát nữa không phải sẽ tới van xin Lương thiếu hỗ trợ, kêu Viên Thiết trở về hay sao? Lương thiếu cũng nên biết, Viên Thiết chắc sẽ không rời đi. Ở đây hắn có thể kiếm được nhiều tiền, chỉ có như vậy mới có thể cứu tỷ tỷ của hắn. Hơn nữa thân phận của Triệu Thiên Hoa cũng giống như Tô Mộc, đều là quan viên nội địa. Ngài nói nếu một chức quan lớn đi cầu một chức quan nhỏ, mà chức quan nhỏ lại không làm chuyện này, trong lòng Triệu Thiên Hoa sẽ nghĩ như thế nào?
Tiêu Huân nói.
-Hay!
Lương Liệt nhất thời cao hứng trở lại, tại sao mình không nghĩ tới cách này, nếu Triệu Thiên Hoa có thể thuyết phục Viên Thiết rời đi thì đã sớm thành công rồi. Mà cho dù chuyện này Trần Hồng Đỉnh ra mặt, cũng chưa hẳn có thể làm cho Viên Thiết hồi tâm chuyển ý. Dưới tình huống như thế, Tô Mộc chắc chắn sẽ không có cách nào làm được. Đến lúc đó không cần mình thêm dầu thêm mỡ, Triệu Thiên Hoa cũng sẽ nhắm mũi tên vào Tô Mộc.
Triệu Thiên Hoa muốn thu thập Tô Mộc, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa thu thập như vậy, còn không có bất cứ quan hệ nào với Lương Liệt, lại có thể đạt được mục đích của mình, quả thực chính là một mũi tên hạ hai con chim!
- Tiêu Huân, không ngờ ngươi còn thông minh như vậy, cách đấy mà cũng có thể nghĩ ra. Trên dưới Hắc Long Bang nhiều người như vậy, cũng không bằng một cái đầu của ngươi. Chuyện này mà thành, chiếc xe trong ga-ra sẽ thuộc về ngươi.
Lương Liệt cười to nói.
- Đa tạ Lương thiếu.
Tiêu Huân vội vàng cười đáp.
Lương Liệt hoàn toàn không thể biết lúc này Tô Mộc đang ngồi yên lặng bên cạnh Trần Hồng Đỉnh tùy ý lật xem danh sách đối chiến tối hôm nay, nhanh chóng hoàn thành đặt cược. Đây thật sự là trò chơi của người có tiền, tùy tiện đặt một cuộc cũng đã lên tới trăm vạn. Năm trận đối chiến đơn giản như vậy, Trần Hồng Đỉnh dám nện vào tám trăm vạn, tám trăm vạn này cũng không phải đều đặt cho Viên Thiết thắng cuộc.
Trần Hồng Đỉnh biết, mặc dù Viên Thiết đứng hàng thứ mười lăm ở đây, nhưng tối nay người đối chiến với hắn cũng là nhóm người xếp hạng trong nhóm top . Viên Thiết muốn lấy một địch năm, dưới tình hình như thế, làm sao có thể thắng liên tiếp năm trận? Kẻ ngu mới có thể mua Viên Thiết toàn thắng.
Tô Mộc không chơi, ngay cả Diệp Tích cũng không đặt cược, khi chưa rõ tình huống, tùy tiện đặt cược, không phải là cố chấp, đó là ngu ngốc. Hơn nữa cách chơi ở đây rất đơn giản, ngươi hoàn toàn có thể đặt cược từ ván sau, chuyện này được cho phép.
Trận tỷ thí đầu, lặng lẽ mở màn!
Cũng chính lúc này, Tô Mộc rốt cục mới nhìn thấy Viên Thiết vừa rồi mọi người vẫn nghị luận.
- Hẳn xuất thân từ lính đặc biệt, không chừng đã tham gia lính đánh thuê.
Tựa hồ trong nháy mắt Viên Thiết mới vừa xuất hiện, Triệu Vô Cực nhìn lướt qua, đứng bên cạnh thấp giọng Tô Mộc nói. Chính câu nói như vậy, khiến cho Trần Hồng Đỉnh sau khi nghe thấy, trong lòng chợt run lên nhè nhẹ.
Có cần khoa trương như vậy không?
Cho dù Tô Mộc là cháu trai của Từ lão, cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Mặc dù lúc trước mình đoán được vị đi theo bên cạnh hắn là một mãnh nhân, nhưng cũng không cần mạnh như vậy chứ, vừa nhìn một cái là có thể nhìn thấu lai lịch của Viên Thiết, chuyện này cũng quá khoa trương.
Đã tham gia lính đánh thuê sao? Hai mắt Tô Mộc nheo lại, quét về phía trước, Viên Thiết rất nhanh bị hắn khóa chặt mục tiêu. Lúc này Viên Thiết ăn mặc rất đơn giản gọn gàng, đeo thắt lưng đen, quần bó sát người, giày chiến địa, cộng thêm cái đầu húi cua, làm cho người ta cảm giác rất tinh tráng. Dáng người hiền lành chất phát, dung mạo bình thường, nhưng từ khi hắn bắt đầu bước vào nơi này, thần thái cả người liền bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nếu như nói lúc trước là một khúc gỗ, còn bây giờ hắn giống như một con dao mổ muốn nhuốm máu bất cứ lúc nào.
Khó trách Viên Thiết có thể xếp hạng thứ mười lăm ở đây, thật sự có chút thực lực.
- Xếp hạng thứ mười lăm sao?
Khóe miệng Triệu Vô Cực lộ ra nụ cười thú vị.
Nếu như Viên Thiết thật sự chỉ xếp hạng thứ mười lăm, như vậy quyền tràng hắc ám dưới đất này có thực lực mạnh thế nào chứ? Viên Thiết, đây là ngươi luôn che giấu, chẳng lẽ là vì thời khắc hiện tại sao?
Ngữ điệu phán đoán như vậy, nếu để cho Viên Thiết nghe được, tuyệt đối sẽ rất khiếp sợ! Có thể vừa nhìn liền nhận ra thực lực mạnh yếu của người khác, cho tới bây giờ ở đây vẫn chưa có người nào có thể làm được.
- Viên Thiết, ngươi chính là không biết sống chết bám trụ ở nơi này sao? Đúng là một con chó ghẻ, không, sai rồi, ngươi phải là một con heo, một con heo ngu xuẩn. Không biết đạo lý không chiếm được tiện nghi thì phải rời đi, ngươi nhất định phải chết ở chỗ này. Hắc hắc, cơ hội như vậy, sợ rằng người khác mò không tới, hiện tại để cho ta đối phó ngươi, giải quyết ngươi.
Người mở miệng nói chuyện là một nam nhân Nhật Bản, để hai đường râu mép, vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy hết sức chán ghét. Hiện tại hắn giống như một con mãnh hổ đang dò xét lãnh địa của mình, đối mặt với Viên Thiết, trên mặt toát ra vẻ khinh thường, khiêu khích, trong ánh mắt bộc phát ra loại chán ghét.
- Tôi không thích người này!
Diệp Tích nói.
- Tôi cũng không thích tên khốn kiếp này, cho nên tôi đã đặt hai trăm vạn cho Viên Thiết thắng. Viên Thiết tốt nhất nên đánh cho tên khốn kiếp này thành thịt nát.
Trần Hồng Đỉnh lạnh lùng nói.
Người Nhật Bản sao? Hai mắt Tô Mộc nheo lại, hắn lại càng không thích người Nhật Bản. Nếu như nói có một dân tộc khiến cho Tô Mộc cảm thấy chán ghét, dân tộc này tuyệt đối là Nhật Bản. Loại người trong mắt không có người khác, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ngươi không thu thập bọn họ, bọn họ sẽ cắn ngươi một miệng, thật sự là một đám bạch nhãn lang nhìn người bằng nửa con mắt!
Nói thêm với bọn họ một câu, Tô Mộc cũng cảm giác là một loại nhục nhã.
Nếu là bạch nhãn lang, vậy cứ giết là được.
Viên Thiết, động thủ lưu loát một chút là được.
Ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi.
Ngươi vì sinh tồn mà chiến đấu, ai dám hỏi tội?