Tô Mộc chưa từng nghĩ ngày trở lại thành phố Cổ Lan lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Chân trước mình vừa đuổi tới thị ủy, còn chút nữa là đến giờ tan tầm, chân sau Hạ Sơn đã xuất hiện tại tòa nhà chính quyền thị ủy. Hơn nữa có thể Giang Doãn Trí, để cho hắn gọi điện kêu mình tới. Hạ Sơn, ngươi thật sự nghĩ thành phố Cổ Lan là nhà ngươi sao? Ngươi muốn thế nào thì được cái đó? Thật sự cho là dựa vào Giang Doãn Trí là có thể càn rỡ như vậy sao?
- Bí thư, là văn phòng của Phó thị trưởng Giang gọi tới, kêu Tô chủ nhiệm qua đó một chuyến.
Lê Cường nói.
- Biết rồi!
Lý Hưng Hoa vừa nói vừa đẩy tất cả tấm hình về phía trước, ngẩng đầu hỏi:
- Thế nào? Có muốn tới đó một chuyến xem chuyện gì xảy ra không?
Lúc nói lời này, trên mặt Lý Hưng Hoa lộ ra vẻ thú vị. Hắn làm sao không biết Hạ Sơn là người của Giang Doãn Trí, muốn động đến Hạ Sơn, nhất định phải vượt qua cửa của Giang Doãn Trí. Trước kia Lý Hưng Hoa không dám tùy ý vạch mặt với Giang Doãn Trí, dù sao phải biết rằng Giang Doãn Trí là dựa vào Bạch Vi Dân, dưới tình huống như vậy, tùy tiện động thủ, phản ứng dây chuyền không phải là thứ Lý Hưng Hoa có thể thừa nhận được.
Nhưng bây giờ thì khác, cơ hội này rất tốt, nếu không lợi dụng, thì có lỗi với mong đợi lâu nay. Hơn nữa phải biết rằng người chọc ra chuyện này chính là Tô Mộc, nếu đổi lại là người khác, Lý Hưng Hoa có lẽ còn có thể chần chờ, nhưng nếu người này là Tô Mộc, Lý Hưng Hoa biết, chuyện này tuyệt đối không chạy thoát.
Nếu Tô Mộc không làm chuyện này, vậy thì không ai có thể làm được. Mà chỉ cần Tô Mộc dám làm, Lý Hưng Hoa sẽ đứng phía sau làm chỗ dựa cho hắn. Tô Mộc là ai. Lý Hưng Hoa biết rõ hơn ai khác. Chính bởi vì biết, cho nên mới càng trấn định thản nhiên.
Tô Mộc có thể đoán được ý nghĩ của Lý Hưng Hoa, nhưng vậy thì thế nào? Chỉ cần có thể làm được việc, chỉ cần vì lợi ích của dân chúng thôn Thượng Hà, cho dù lĩnh một lần đao thì thế nào? Tô Mộc không tin, sau chuyện này, Lý Hưng Hoa không bồi bổ cho hắn. Có một số người có thể làm đao, nhưng có một số người tuyệt đối không thể làm, cho dù làm, nhất định phải trả thù lao hậu đãi.
- Bí thư, nếu Phó thị trưởng Giang gọi tôi đến, vậy tôi đến đó một chuyến xem sao.
Tô Mộc nói.
- Đi đi!
Lý Hưng Hoa gật đầu, đứng dậy trả tất cả tấm hình cho Tô Mộc:
- Những tấm hình này nếu có thể, tạm thời không cần lấy ra, Phó thị trưởng Giang hỏi cậu cái gì đáp cái đấy là được. Về chuyện hóa chất Húc Thịnh đã làm với thôn Thượng Hà, các cậu cứ toàn lực mà làm, nên làm gì thì làm, tôi chỉ có một yêu cầu, không người nào được trở ngại tư pháp công chính, người nào phạm vào chuyện đấy, đều phải gánh chịu trách nhiệm.
- Tôi hiểu!
Tô Mộc nói.
- Đi đi!
Lý Hưng Hoa nói.
Tô Mộc không ở lại nữa. Sau khi rời khỏi phòng làm việc, liền cùng Trương Quan Trung tiến về tòa nhà chính quyền thành phố. Sau khi Tô Mộc rời đi, Lý Hưng Hoa suy tư một lát, liền trực tiếp gọi một cú điện thoại.
- Lý bí thư. Tôi là Triệu Tịnh.
- Triệu Tịnh, huyện Hoa Cổ các cậu thật là đủ náo nhiệt...
Những lời cuối cùng của Lý Hưng Hoa có ý gì, Tô Mộc đương nhiên biết. Lý Hưng Hoa chính là muốn đào hầm cho Giang Doãn Trí, chỉ cần Giang Doãn Trí không cẩn thận, tuyệt đối sẽ nhảy vào. Chỉ cần hắn nhảy vào, muốn nhảy ra cũng khó khăn. Chuyện này Lý Hưng Hoa cũng biết, thoáng chốc để cho Giang Doãn Trí ngã ngựa là không có khả năng, nhưng có thể làm cho hắn mất mặt với phía dưới, thuận tiện thay đổi quan trường huyện Hoa Cổ, như vậy là đủ rồi.
Chỗ tốt phải lấy mấy lần, không ai có thể một miếng ăn hết cả bàn.
- Reng reng!
Khi Tô Mộc đang đi tới tòa nhà chính quyền thành phố, điện thoại cá nhân của hắn lặng lẽ vang lên, tiếng chuông này khiến cho Tô Mộc có chút bất ngờ, người biết số điện thoại cá nhân của mình không có mấy người, là ai gọi điện tới? Sau khi Tô Mộc liếc mắt nhìn, phát hiện là một mã số xa lạ, chân mày hơi nhăn lại, chuyện này là thế nào?
Gọi nhầm số sao?
- Alo, ai vậy?
Tô Mộc vẫn mở máy.
- Tô Mộc à? Ta là Phạm Khương Dụ.
Phạm Khương Dụ? Mẫu thân của Quan Ngư, Tô Mộc liền buông lỏng, Quan Ngư tuyệt đối là một trong những người biết số điện thoại cá nhân của mình. Phạm Khương Dụ biết, cũng không có gì lạ.
- Bá mẫu, là tôi đây, có chuyện gì sao? Tại sao lại gọi điện thoại cho tôi?
Tô Mộc vội vàng nói.
- Là như vậy, tôi muốn hỏi, Quan Ngư có đến chỗ cậu không, cậu có gặp nó không vậy?
Phạm Khương Dụ hỏi.
- Cái gì? Quan Ngư tới sao? Làm sao tôi không biết? Em ấy không phải nói muốn trở lại kinh thành sao?
Tô Mộc ngạc nhiên nói.
- Làm sao? Còn chưa tới đó sao? Chuyện này là thế nào? Con bé nói muốn đến chỗ cậu chơi. Tôi gọi điện cho nó thì tắt điện thoại, tôi tưởng là nó ở chỗ cậu.
Phạm Khương Dụ vội la lên.
- Bá mẫu, thật ra không cần thiết gấp gáp như vậy, điện thoại của Quan Ngư có thể hết pin, bác không biết bọn trẻ bây giờ đi đường toàn chơi trò chơi trên điện thoại sao, như vậy rất nhanh hết pin. Được rồi, nếu em ấy tìm tới cháu, vậy cháu tìm em ấy là được rồi. Đến lúc đó sẽ gọi điện về cho bác, cô bé lớn như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tô Mộc vội vàng an ủi Phạm Khương Dụ.
- Vậy thì làm phiền.
- Bác đừng khách khí.
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, nhấn số của Quan Ngư, quả nhiên nghe thấy bên kia truyền đến thanh âm tắt điện thoại. Tô Mộc khẽ cau mày, nghe ý tứ của Phạm Khương Dụ, Quan Ngư đã sớm đến rồi, chẳng lẽ xuất hiện chuyện gì sao? Nhưng Quan Ngư thông minh như vậy, cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, ai có thể uy hiếp được nàng? Hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, hắn không tin ai dám làm như vậy.
Có lẽ giống như mình suy đoán, điện thoại của Quan Ngư hết pin, không nói với mình chẳng qua là muốn cho mình bất ngờ. Tiểu nha đầu này, đợi đến lúc gặp mặt, không dạy nàng không được.
- Lãnh đạo, đến rồi.
Trương Quan Trung nói.
- Ở bên ngoài chờ tôi.
Tô Mộc vừa nói vừa đi vào tòa nhà chính quyền thành phố, khi thân ảnh Tô Mộc xuất hiện ở đây, những người tron tòa nhà chỉ cần nhìn thấy hắn, trên mặt đều lộ ra nụ cười. Nói thế nào, hiện tại ở thành phố Cổ Lan Tô Mộc cũng là người rất nổi tiếng, chỉ hai ngày trước ký kết hiệp nghị, số tài chính thu hút đầu tư hắn đạt được, cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi.
Mặc dù bọn họ cũng biết, quan hệ giữa Tô Mộc và Bạch Vi Dân không tốt, nhưng đó là một chuyện, phải biết rằng bọn họ không có cách nào đắc tội với Bạch Vi Dân, nhưng cũng không thể đắc tội với Tô Mộc, ai bảo Tô Mộc là tân quý quan trường.
Trong không khí như vậy, Tô Mộc xuất hiện trong phòng làm việc của Giang Doãn Trí. Sau khi hắn đi vào, liền phát hiện trong phòng làm việc còn có một người, nếu không đoán sai có lẽ là huyện trưởng huyện Hoa Cổ Hạ Sơn. Chỉ có điều người này nhìn thấy Tô Mộc đi vào, trên mặt lập tức lộ ra địch ý không chút che giấu, thấy Tô Mộc cũng không có ý tứ phản ứng, vô cùng kiêu ngạo.
- Giang thị trưởng, ngài tìm tôi.
Tô Mộc không nhìn Hạ Sơn hỏi.
- Đúng vậy, tôi tìm cậu tới đây là có chuyện muốn xác minh. Tô Mộc, hôm nay không phải đã xảy ra hiểu lầm gì chứ?
Giang Doãn Trí nói.
Hiểu lầm? Tô Mộc nghe lời mào đầu của Giang Doãn Trí, trong lòng không khỏi cười lạnh, Giang Doãn Trí giúp đỡ cũng quá nhiệt tình đi? Một câu hiểu lầm đã muốn quẳng đi tất cả chuyện này?
- Hiểu lầm? Không biết Giang thị trưởng muốn nói chuyện gì?
Tô Mộc hỏi.
- Tô Mộc, nào, để tôi giới thiệu cho cậu, vị này là đồng chí Hạ Sơn ở huyện Hoa Cổ. Hạ Sơn, vị này chính là Tô Mộc của khu Cao Khai thành phố Cổ Lan chúng ta. Hiện giờ Tô Mộc đang rất nổi danh ở thành phố Cổ Lan chúng ta, khu Cao Khai ở trong tay hắn có thể nói là khải từ hoàn sinh. Nào, hai người làm quen đi.
Giang Doãn Trí mỉm cười nói.
- Tô chủ nhiệm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Hạ Sơn đứng dậy, cười xã giao nói.
- Hạ huyện trưởng khách khí rồi.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Hạ Sơn chết tiệt, ngươi không thể khiêm tốn một chút được sao? Chuyện như vậy, ngươi còn bày ra bộ dạng kiêu ngạo như vậy, ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn Tô Mộc phải quỳ xuống van xin ngươi sao? Xin ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn, là người của ngươi hiện tại bị giam giữ ở chỗ Tô Mộc, không phải là Tô Mộc van xin ngươi. Giang Doãn Trí nhìn vẻ mặt Hạ Sơn, trong lòng không khỏi âm thầm mắng chửi.
Tật bệnh này của Hạ Sơn, Giang Doãn Trí biết rất rõ, nhưng hiện tại thật sự khiến cho Giang Doãn Trí nhức đầu.
- Tô chủ nhiệm, sáng nay chúng ta vừa mới làm quen qua điện thoại, ngài chưa quên chứ?
Hạ Sơn nói.
- Dĩ nhiên không quên, Hạ huyện trưởng, không biết có gì chỉ giáo.
Tô Mộc tùy ý nói.
- Tô chủ nhiệm, hôm nay trước mặt Giang thị trưởng, chúng ta cứ nói rõ mọi chuyện, ngài rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng thả người? Bọn người Hạ Tiểu Xuyên chẳng qua chỉ gây chút hiểu lầm với người của thôn Thượng Hà, tại sao ngài phải làm lớn chuyện như vậy? Còn nữa vừa rồi tôi nghe được tin tức, chủ tịch của hóa chất Húc Thịnh bị các vị bắt giữ, các vị rốt cuộc muốn thế nào?
Hạ Sơn lớn tiếng nói.
Giang Doãn Trí ngồi phía sau bàn làm việc, không có ý tứ chen vào, vẻ mặt giống như nói các ngươi cứ ầm ĩ, đến lúc đó ta sắm vai người hoà giải là được. Đây cũng là chỗ thông minh của Giang Doãn Trí, hiện tại bất kể nói thế nào, hắn cũng đang ở thế bị động. Chỉ cần không nói gì cả, để cho hai người này nổi trống khua chiêng nói rõ vấn đề, đến lúc đó mình ra mặt điều giải là được.
Giang Doãn Trí trầm mặc không nói, Hạ Sơn mắt lạnh khinh thường, làm Tô Mộc không khỏi nổi lên một nụ cười lạnh. Giang Doãn Trí, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ngươi gọi ta tới đây sao? Ngươi muốn thiên vị sao? Biết Hạ Sơn là người của ngươi, ngươi cũng không cần thiết làm như vậy? Như vậy có phải quá rõ ràng hay không? Ta thật sự không tin, nếu không có ngươi gật đầu, Hạ Sơn dám chất vấn ta như vậy?
Được rồi, các ngươi không phải muốn thấy ta bị khuất phục sao?
Nếu như đây là đáp án các ngươi muốn, vậy ta phải xin lỗi hai vị rồi.
- Hạ huyện trưởng, xin tự trọng!
Tô Mộc quét nhìn Hạ Sơn, vẻ mặt hờ hững nói.