Vụ án bắt cóc năm nào cũng phát sinh, xử lý những vụ án như vậy thỉnh thoảng thật sự phiền phức. Bởi vì bắt cóc là ý nghĩa trong tay đối phương có con tin. Duới tình huống như thế, rất nhiều người không muốn báo cảnh sát. Bởi vì sợ báo cảnh sát sẽ chọc giận đối phương, từ đó giết con tin. Nếu như vậy, sẽ hối hận muốn chết. Còn phía cảnh sát, cũng sợ trong quá trình giải cứu sẽ làm thương tổn con tin. Chỉ cần con tin có một chút thương tổn, như vậy hành động có thể nói là không hoàn mỹ.
Nếu như đổi lại là người khác tới đây báo án..., Đỗ Dã tuyệt đối sẽ không khẩn trương như thế, nhưng người báo án lại là Tô Mộc, người bị bắt cóc lại là muội muội của Tô Mộc, cái này khiến cho Đỗ Dã phải toàn tâm tập trung vào chuyện này.
- Tô Mộc, cậu nói cho tôi nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Đỗ Dã vội vàng hỏi.
Đỗ Dã xuất thân là cảnh sát hình sự, ở phương diện này thật sự rất có kinh nghiệm. Sau khi hắn nghe Tô Mộc kể lại toàn bộ câu chuyện, trong lòng liền có phán đoán. Đừng nói ý nghĩ của hắn và Tô Mộc giống nhau, nghi ngờ đầu tiên chính là hóa chất Húc Thịnh. Xí nghiệp này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hiện tại Đỗ Dã cũng biết. Bởi vì Lý Hưng Hoa từng lén nói với hắn, muốn hắn điều tra hóa chất Húc Thịnh, còn chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Hơn nữa những tư liệu trong tay Đỗ Dã, càng có thể xác định hóa chất Húc Thịnh không phải là một xí nghiệp chính quy.
Dưới tình huống như thế, hóa chất Húc Thịnh đối mặt với nhục nhã Tô Mộc mang đến cho bọn hắn lớn như vậy, thật sự có thể bí quá hoá liều, bắt cóc Quan Ngư, để cho Tô Mộc điên cuồng. Nhưng chuyện như vậy cũng không thấy nhiều, bởi vì nếu đối phương dám bắt cóc, thật sự sẽ vui đùa một chút với Tô Mộc, mục tiêu nhằm vào cũng sẽ là Tô Mộc, trước đây tính mạng của Quan Ngư vẫn tương đối an toàn không cần lo lắng nhiều.
- Tô Mộc, chuyện này bây giờ tôi sẽ lập tức lập án điều tra, bởi vì thời gian bắt cóc còn chưa quá dài, hiện trường nhất định sẽ lưu lại một số dấu vết. Từ cách thức ra tay của đối phương, cũng không phải là người quen tay. Nếu không cũng sẽ không cho Quan Ngư thời gian gửi tin nhắn cầu cứu. Bây giờ cậu quay về đợi tin trước đi, có bất kỳ tình huống nào, tôi sẽ báo cho cậu trước tiên.
Đỗ Dã nghiêm túc nói.
- Đỗ cục, chuyện này làm phiền ngài. Nhưng tôi không hi vọng làm ra đại động.
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu!
Đỗ Dã gật đầu nói.
Không có đương sự của vụ án bắt cóc nào lại muốn cục cảnh sát trắng trợn xuất động. Nếu như vậy không phải là chặt đứt đường sống của đối phương, đối phương sẽ không chút lựa chọn giết chết con tin. Đỗ Dã làm cục trưởng cục thành phố, nếu xử lý chuyện như vậy, cũng nên biết điểm này. Hơn nữa Tô Mộc cũng hiểu được, dưới sự lãnh đạo của ở Đỗ Dã, sợ rằng chuyện này sẽ không trì hoãn quá lâu. Chỉ hi vọng, tất cả có thể bình an.
- Đỗ cục, làm phiền rồi!
Tô Mộc nói xong liền xoay người rời đi, hắn biết hắn ở lại cũng vô ích, chi bằng ra ngoài đợi tin tức. Dù sao ba phương diện lớn như vậy đã nhúng tay vào, cũng không tin không điều tra ra là ai làm.
Hơn nưa đừng quên bên còn có một Chu Phụng Tiền, nếu Chu Phụng Tiền cũng nhúng tay vào. Chuyện này không muốn náo lớn cũng không được.
- Không quan tâm ngươi là ai, chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta đi!
Tô Mộc đứng phía trước tòa nhà cục thành phố, ngẩng đầu nhìn lên trời lạnh lùng nói. Lúc này Tô Mộc, giống như một ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào, tràn đầy tức giận điên cuồng trước nay chưa từng có.
Trong một lò gạch bỏ hoang ở ngoại ô huyện Hoa Cổ.
Lò gạch này sớm đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm, có thể nói là ít ai lui tới, khắp nơi đều là cỏ dại cao hơn đầu người. Từ đàng xa nhìn lại, thật sự không ai biết nơi này có một lò gạch như vậy.
Bây giờ Hạ Tiểu Xuyên đang ngồi trong lò gạch cũ nát, trên mặt hiện đầy vẻ dữ tợn. Nhìn mỹ nữ gần trong gang tấc, không chút che dấu tâm tình thô bạo điên cuồng trong lòng.
- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?
Quan Ngư quét mắt nhìn Hạ Tiểu Xuyên lạnh giọng hỏi.
- Ta là ai? Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.
Hạ Tiểu Xuyên tàn nhẫn nói.
- Ta biết ngươi là ai rồi.
Đột nhiên khóe mắt Quan Ngư giương lên, liếc nhìn nam tử mới vừa đi tới, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Bởi vì nam tử này chính là Lý Đạt.
Khi ở thôn Thượng Hà, Quan Ngư đã nhìn thấy Lý Đạt, chính là Lý Đạt tự mình mang người tới nói muốn tiến hành tu sửa trường tiểu học thôn Thượng Hà. Hiện giờ Lý Đạt xuất hiện ở đây, chẳng lẽ còn không đoán ra thân phận của đám người kia hay sao? Nhất định là người của hóa chất Húc Thịnh.
- Không ngờ hóa chất Húc Thịnh các ngươi hèn hạ như vậy, các ngươi bắt ta tới đây làm gì? Là muốn uy hiếp Tô đại ca sao? Nếu nghĩ như vậy, các ngươi hoàn toàn sai lầm rồi, bởi vì Tô đại ca không phải là đại ca ruột của ta, hắn chắc chắn sẽ không tới cứu ta.
Quan Ngư kiên định nói.
- Vậy sao?
Lý Đạt cười nham hiểm đi tới:
- Ngươi thật sự nghĩ ngươi không có phân lượng như vậy sao? Làm sao ta cảm thấy quan hệ giữa ngươi và Tô Mộc không đơn giản? Còn gọi Tô đại ca, ngươi không phải nữ nhân của hắn sao? Giả bộ cái gì!
- Lý Đạt, ngươi nói sai rồi, cô nàng này vẫn còn là xử nữ.
Hạ Tiểu Xuyên mỉm cười dâm đãng.
- Vẫn còn xử nữ sao? Vậy thì càng giá trị.
Lý Đạt cười nói.
Ở trong lò gạch này ngoại trừ hai người Hạ Tiểu Xuyên và Lý Đạt, còn lại bao nhiêu người, Quan Ngư cũng không biết. Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt hai người, trong lòng Quan Ngư lúc bất chợt dâng lên một loại cảm giác sợ hãi. Nàng cũng không phải sợ chết, mà là sợ mình sẽ bị hai tên súc sinh này làm nhục, nếu là như vậy, Quan Ngư tình nguyện chết chứ không muốn tiếp tục sống.
Thật ra toàn bộ chuyện này đến hiện tại Quan Ngư mới biết được là xảy ra chuyện gì, hôm nay nàng chuẩn bị trở về huyện Hình Đường, nhưng bởi vì làm lỡ thời gian, đợi đến xế chiều mới có xe. Khi nàng chuẩn bị lên xe, bất chợt bị mấy người khác bắt vào một chiếc xe bus mini, Quan Ngư theo bản năng liền dự cảm được có cái gì không đúng, lập tức gửi tin nhắn, bởi vì cài đặt Tô Mộc và Chu Phụng Tiền ở phía trước, cho nên hai tin nhắn liền đồng thời phát ra.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, chỉ mới vừa gửi đi hai tin nhắn, điện thoại di động đã bị bọn họ lấy đi, sau đó ném ra xa. Cho đến lúc này, Quan Ngư mới nhìn thấy kẻ chủ mưu phía sau.
- Có muốn bây giờ chúng ta nếm thử mùi của nàng hay không?
Hạ Tiểu Xuyên dâm đãng cười nói.
- Hạ tổng, không cần, chính sự quan trọng hơn. Đợi sau khi Tô Mộc tới đây, chúng ta làm chuyện kia trước mặt hắn, không phải còn có cảm giác thành tựu sao?
Đáy mắt Lý Đạt chớp động tia sáng âm tàn nói.
- Không sai, cũng là tiểu tử ngươi ngoan độc!
Hạ Tiểu Xuyên cười to nói.
Chuyện bắt cóc này hoàn toàn do Lý Đạt và Hạ Tiểu Xuyên làm, Hạ Hà và Lý Hoa cũng không biết, chớ nói chi là Hạ Sơn. Hai người bọn hắn chính là không có cách nào nuốt trôi biệt khuất Tô Mộc mang đến cho bọn hắn,mới nghĩ ra chuyện như vậy. Hơn nữa lúc trước khi Lý Hoa kêu Lý Đạt giám thị người bên cạnh Tô Mộc, hắn mới phát hiện ra tồn tại của Quan Ngư, cho nên mới bắt cóc Quan Ngư.
Nói thật Lý Đạt cũng rất muốn nếm thử mùi vị của Quan Ngư, nhưng hắn biết hiện tại chính sự quan trọng hơn, chỉ có nhổ đi cái gai Tô Mộc trong mắt, bọn họ mới có thể tùy ý hưởng thụ tấm thân thanh xuân tuyệt đẹp của Quan Ngư. Nghĩ đến cái này, trong bụng Lý Đạt cũng không khỏi bốc lên một luồng tà hỏa.
- Hạ tổng, ở đây tôi đã bố trí xong, tất cả đều chôn thuốc nổ, chỉ cần Tô Mộc dám tới đây, tôi bảo đảm hắn không thể chạy thoát, đây là hộp điều khiển.
Lý Đạt vừa nói vừa đưa cho Hạ Tiểu Xuyên một cái hộp điều khiển.
Hạ Tiểu Xuyên vuốt ve cái hộp này, trong mắt chớp động vẻ phẫn nộ:
- Tô Mộc, tiểu tử ngươi dám kiêu ngạo với ta, thật sự nghĩ ngươi là chủ nhiệm quản ủy hội chó má gì đó là ta không có cách nào làm gì ngươi sao? Hạ Tiểu Xuyên ta chưa từng chịu qua uất ức như vậy, đợi đến khi lão tử giết chết ngươi, không ai biết là ta động thủ, lão tử sẽ lập tức rời khỏi nơi này, xem ngươi có thể làm khó dễ được ta?
- Hạ tổng, lần này chúng ta nhất định có thể trút giận cho ngài rồi.
Lý Đạt cười tủm tỉm nói, chẳng qua sau khi cúi đầu, trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, chỉ có điều Hạ Tiểu Xuyên không có cơ hội phát hiện.
- Lấy điện thoại cho ta!
Hạ Tiểu Xuyên ngạo nghễ nói.
Sau khi Lý Đạt đưa điện thoại di động tới, Hạ Tiểu Xuyên liền không do dự bấm số điện thoại của Tô Mộc. Bên kia Tô Mộc vẫn lo lắng và chờ đợi tin tức, nhưng đến hiện tại vãna không có người nào gọi điện thoại cho hắn, đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, khiến cho vẻ mặt Tô Mộc không khỏi chấn động. Không sợ ngươi gọi điện, chỉ sợ ngươi không có động tĩnh.
Chỉ cần ngươi làm ra động tĩnh, ta có thể tìm được ngươi.
- Kiệt kiệt!
Sau khi điện thoại được mở máy, bên kia liền truyền đến một tràng cười âm trầm kinh khủng, cái này rõ ràng đã trải qua cải tạo, hơn nữa Hạ Tiểu Xuyên còn cố ý cài thêm máy biến thanh cho điện thoại, khiến cho Tô Mộc không thể biết được đối phương là người nào.
- Ngươi là ai?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
- Ta là ai quan trọng sao?
Hạ Tiểu Xuyên hung dữ nói.
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Quan Ngư đâu?
Tô Mộc hỏi.
- Ngươi đang hỏi tiểu nương tử xinh đẹp kia sao? Hắc hắc, yên tâm đi, ta sẽ tận tình chiếu cố nàng, nàng tạm thời không có chuyện gì, ta cũng không muốn để nàng chết đi, không tin ngươi nghe tiếng hừ hừ của nàng đi.
Hạ Tiểu Xuyên thả điện thoại di động vào bên cạnh Quan Ngư, Quan Ngư muốn lớn tiếng hét lên, nhưng đáng tiếc bị phong bế đôi môi, nàng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ thống khổ.
Trong nháy mắt Tô Mộc nghe thấy thanh âm này, trái tim càng thêm căng thẳng. Quan Ngư không có chuyện gì, ít nhất hắn cũng biết được Quan Ngư hiện tại không có chuyện gì, nhưng hiện tại không có chuyện gì cũng không có nghĩa nàng vĩnh viễn không có chuyện gì, rơi vào trong tay đám người kia, quỷ mới biết Quan Ngư sẽ biến thành cái gì, hiện tại việc cấp bách chính là phải cứu được Quan Ngư.
- Thế nào? Ta không lừa ngươi chứ?
Hạ Tiểu Xuyên thu lại điện thoại di động tiếp tục nói.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?
Tô Mộc hít sâu một hơi trầm giọng nói.
- Ta muốn...