Tô Mộc nhìn thấy Bùi Phi làm ra động tác xoay người, không khỏi vô cùng cảm thán. Thật không ngờ thân hình Bùi Phi mềm mại như vậy, không phải ai cũng có thể so sánh. Ít nhất so sánh với những ngôi sao khác, không thua kém bao nhiêu.
Âm nhạc kình bạo đã dừng lại, nhưng thân thể Bùi Phi vẫn gấp khúc, không có ý muốn đứng lên. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Tô Mộc, vẻ mặt tràn ngập mị ý đã nói rõ vấn đề.
Ba ba!
Nhóm người Lý Nhạc Thiên cười lớn vỗ tay, Lý Nhạc Thiên còn lớn tiếng gọi to:
Một điệu vũ của Bùi Phi, khuynh quốc khuynh thành a! Huynh đệ, trong mấy chúng ta, làm sao chỉ có cậu có phúc khí như vậy đâu!
Phải đó, Tô ca, anh còn không vội vàng đỡ Bùi Phi lên, chẳng lẽ để nàng gục xuống mới được sao?
Nếu có người nhảy một khúc vũ như vậy cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ điên mất.
Tô ca, chỉ vì điều này anh nên cạn ba trăm chén!
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Tô Mộc vội vàng dìu dắt Bùi Phi đứng lên, phải biết rằng động tác hiện tại của Bùi Phi mặc dù hướng đầu về phía hắn, nhưng đôi chân thon dài lộ bên ngoài. Nếu bị mấy hỗn tiểu tử kia chiếm tiện nghi, được không bù nổi mất. Bản thân Tô Mộc cũng không biết, trong lúc vô ý mình lại nghĩ như vậy, thật giống như đem Bùi Phi xem như của riêng độc chiếm của mình.
Đây là một loại tình tố khó thể kể ra!
Bây giờ Từ Lâm Giang lại có cảm giác thân lâm tiên cảnh, đặt ở trước kia hắn chưa từng nghĩ tới sẽ cùng người của giới giải trí hỗn chung một chỗ. Nhắc tới cảm giác thật sự hưởng thụ, những cô gái bên người tuyệt đối vượt xa những cô gái hắn từng gặp được trước kia rất nhiều. Mà hành vi hiện tại của Tô Mộc, Từ Lâm Giang cũng không để trong lòng. Hắn biết nội tình của Tô Mộc, cũng hiểu rõ Tô Mộc làm việc rất có tính nguyên tắc.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Mộc cùng Bùi Phi sẽ phát sinh chuyện mờ tối, Từ Lâm Giang biết Tô Mộc hoặc là không làm, nếu làm sẽ đúng mực. Nhưng theo tình hình trước mắt, xem nhưng sẽ không làm gì.
Ngồi cạnh tôi đi.
Tô Mộc nhìn Bùi Phi cười nói, lại đem hỏa lực nhắm vào nhóm người Lý Nhạc Thiên, trên mặt hiện lên vẻ tự tin cường đại, tùy ý cầm lên một bình rượu cực mạnh.
Duy Nhân, vừa rồi là cậu nói uống ba trăm chén với tôi đi? Tới, hôm nay chúng ta phân cao thấp, tôi liều mạng bồi quân tử.
Tô Mộc cười nói, vẻ mặt thật chân thành.
Nhưng Tô Mộc dám chơi, Hoàng Duy Nhân không dám uống!
Mọi người đều biết tửu lượng của Tô Mộc, nếu uống, sẽ không có ai là đối thủ của hắn. Nếu dám nghênh chiến, toàn bộ đều gục xuống.
Một trận náo nhiệt mới xem như chấm dứt. Sau khi kết thúc, Tô Mộc nhận trách nhiệm tiễn Bùi Phi. Có lẽ biết đêm nay nàng có việc nên người đại diện cũng không đi cùng. Tô Mộc nói qua với Triệu Vô Cực để cho hắn rời khỏi, sau đó lên xe của Bùi Phi.
Nhắc tới Bùi Phi đúng là điệu thấp!
Dựa theo khả năng hiện tại của nàng, cũng đủ tiền mua hào xe, nhưng nàng chỉ dùng xe Audi A màu đen. Đợi hai người lên xe, Bùi Phi cười hỏi:
Có phải anh cảm thấy kỳ quái, vì sao tôi lái xe này hay không?
Phải đó, Bùi tỷ, đây không giống phong cách của cô a.
Tô Mộc thật tự nhiên ngồi cạnh ghế tài xế. Tối nay hắn đi ra ngoài thả lỏng, uống nhiều rượu. Bùi Phi không uống rượu, lúc này tự nhiên có thể lái xe.
Điệu thấp thôi!
Bùi Phi khẽ cười nói:
Kỳ thật tôi thật thích chiếc xe này, ngoại trừ dùng tốt anh nhìn xem đầy đường đều là xe như vậy. Lái xe này thật sự an toàn. Anh cũng không thích đi tới đâu đều bị đội cẩu tử chụp hình đi? Nếu thật là vậy, tôi thì không sao, nhưng Tô đại chủ nhiệm sẽ thành danh nhân rồi.
Vậy nên điệu thấp một chút tốt hơn.
Tô Mộc bất đắc dĩ cười.
Nếu cùng nữ minh tinh như Bùi Phi truyền ra tai tiếng tình dục, đúng như lời nàng nói, nàng thì không sao, nhưng Tô Mộc thật sự xui xẻo. Đừng nói hiện tại hắn đã đủ nổi tiếng, dù không cao điệu dựa theo thân phận của hắn truyền ra tin tức cũng đủ phiền toái.
Vấn đề tác phong, trước khi trở thành cán bộ cấp sở tuyệt đối là một vấn đề trọng yếu nhất. Mà sau khi trở thành cán bộ cấp sở, trừ phi là anh bị ném bỏ, nếu không lý do vấn đề tác phong rất ít bị người kéo đi ra. Đây cũng là một quy củ bất thành văn, mà quy củ như vậy ở trong quốc nội đông như kiến cỏ.
Đã nói là tôi tiễn cô, hiện tại sao lại cảm giác như cô tiễn tôi đây.
Tô Mộc dựa vào ghế, khẽ híp mắt nói.
Ai bảo anh uống rượu làm chi.
Bùi Phi gắt giọng.
Không uống rượu không được a!
Tô Mộc cười nói.
Hai người tán gẫu câu được câu chăng, bản thân Tô Mộc cũng không ý thức được hai người trò chuyện thật tự nhiên, giống như bạn cũ lâu năm, không hề có chút ý tứ xấu hổ.
Đây là nơi nào vậy?
Đợi khi xe dừng lại, Tô Mộc quan sát biệt thự trước mắt, vẻ mặt thoáng sững sờ. Vừa rồi hắn mơ mơ màng màng nên không biết nơi này là ở đâu? Chẳng qua nếu là biệt thự, hẳn là thuộc đoạn đường đặc thù trong Cổ Lan thị đi? Nhưng ngoài khu cao tân, Tô Mộc cũng không quá quen thuộc những địa phương khác trong thành phố.
Tôi mua nơi này.
Bùi Phi nói xong tắt máy xe, nghiêng người nhìn chằm chằm Tô Mộc, thấp giọng nói:
Chẳng lẽ anh không muốn vào ngồi một chút sao? Tôi có thuốc tỉnh rượu.
Thuốc tỉnh rượu? Tô Mộc cảm giác lời này không khỏi vụng về, còn không bằng nói thẳng, trong nhà có rượu ngon, chúng ta có thể chậm rãi thưởng thức đâu.
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Tô Mộc, khi hắn nhìn thấy ánh mắt sắp chảy ra nước của Bùi Phi, lại nhớ nàng là tình nhân trong mộng của vô số khán giả, đồng chí tiểu Tô không khỏi bắt đầu kích động lên.
Bùi tỷ, cô cũng biết chúng ta không thích hợp. Cho dù chúng ta ở chung, tôi cũng không thể cho cô được danh phận gì, tôi…
Tôi không cần!
Bùi Phi trực tiếp cắt đứt lời nói của Tô Mộc, vươn tay che miệng hắn, nỉ non:
Anh nói những thứ đó đối với tôi không có tác dụng gì, tôi không cần. Tôi chỉ là muốn anh, dù làm tình nhân tôi cũng nguyện ý. Chỉ cần trong lòng anh có tôi, vậy là đủ rồi. Tô Mộc, tôi nói thẳng cho anh biết, tôi thích anh, anh có yêu thích tôi không?
Thật là vậy sao?
Tô Mộc thầm nghĩ dùng quan bảng thử nghiệm, nhưng cuối cùng ngăn chặn ý nghĩ này. Nếu lúc nào cũng dựa vào quan bảng, trong đời sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui.
Cô xác định sao?
Tô Mộc nuốt nước bọt hỏi.
Xác định!
Bùi Phi nói xong liền kéo cổ áo Tô Mộc, chỉ tích tắc hai đôi môi chạm vào chung một chỗ.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cảm giác như bị điện giật dâng lên trong lòng Tô Mộc. Mặc kệ, lúc này hắn không quản nghi hoặc trong lòng, hôn môi một đại mỹ nhân nếu còn có thể thờ ơ, thật sự ngụy quân tử. Huống chi đối đãi phụ nữ, nguyên tắc của Tô Mộc chính là sẽ không chủ động, nhưng cũng không cự tuyệt.
Chỉ cần hai bên tự nguyện, Tô Mộc cũng không ngại phát sinh chuyện như thế. Nhân sinh trăm năm, giật mình một giấc chiêm bao, từ nhỏ hắn nhận được tư tưởng này từ Thương Đình, trong tình cảm đối với phụ nữ, Thương Đình chưa từng yêu cầu Tô Mộc giới hạn điều gì.
Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, ngay trong hơi thở hổn hển của Bùi Phi, Tô Mộc trực tiếp xuống xe đi vòng qua cửa xe bên kia, lập tức ôm Bùi Phi ra ngoài. Hai người đi thẳng vào nhà, trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, cũng không mở đèn càng khỏi nói mở điều hòa, trong bóng đen hôn ám hai người gắt gao ôm cùng một chỗ.
Có lẽ bởi vì mùa hè nóng bức mang tới cảm giác tình dục nóng nảy, có lẽ bởi vì bị kích thích, hai người bắt đầu trở nên mãnh liệt. Không thử xem không biết, vừa chân chính tiếp xúc Tô Mộc mới hiểu trong lòng Bùi Phi có xúc cảm bạo lực, ở một khắc này gào thét bạo phát đi ra. Không biết đã bao lâu không có đàn ông, hoặc chưa từng có đàn ông bao giờ, biểu hiện của Bùi Phi vô cùng cuồng dã.
Tô Mộc cảm giác vô số nụ hôn nồng nhiệt tuôn tràn, mà ngay quần áo của hắn bị cởi hết, hắn cũng rất thuần thục cởi bỏ quần áo của Bùi Phi.
Trong bóng đêm, quần áo rơi vãi trên sàn nhà.
Thật sự không hối hận sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Ai hối hận ai là cháu trai, sao anh nhiều lời như vậy, rốt cục được không?
Em nói đi?
Tô Mộc hừ lạnh một tiếng, Bùi Phi bị hắn ôm dựa trên tường, nháy mắt như rơi vào trong cuồng nhiệt, trong cảm giác xuyên thủng cường đại mạnh mẽ, hoàn toàn mê ly!