Quan Bảng

chương 813: đánh ngươi còn nói là chấp pháp văn minh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lửa giận vừa rồi của Tô Mộc theo lời viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi cũng biến mất không ít, trên mặt hiện ra nụ cười, sau khi móc ra một điếu thuốc đưa tới, cười nói:

– Nói như vậy, được, chúng tôi nhận phạt. Chuyện vừa rồi, thật sự là tài xế của tôi không hiểu chuyện, như vậy các vị nói thế nào, chúng ta cũng không chơi trò biển số giả nữa. Bây giờ chúng tôi phải lấy ra bao nhiêu mới thích hợp. Đây là lần đầu tiên chúng tôi tới đây, không hiểu quy củ của nơi này, kính xin thứ lỗi.

Một màn nằm ngoài dự đoán của mọi người!

Nhưng chuyện này trong mắt hai cảnh sát giao thông lại giống như không có gì bất ngờ, trước kia cũng không phải chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, người như vậy, đến cuối cùng không phải cũng khuất phục, Tô Mộc thì thế nào? Đồng dạng cũng như vậy thôi. Rất hiển nhiên bọn họ đã thành công, ở trước cơ quan nhà nước, cho dù ngươi có nhiều tiền cũng vô dụng, chớ nói chi là chỉ có chút tiền.

Không nghe nói sao? Rất nhiều người cho dù là thân gia ngàn vạn, cũng muốn chèn phá đầu trở thành nhân viên công vụ, nguyên nhân chính là ở chỗ này. Ở một quốc gia quan bản vị, quan viên tương đương với ý nghĩa nắm trong tay tất cả. Ngươi có nói nhiều cái gì hơn nữa cũng vô nghĩa.

Vẻ mặt Trương Quan Trung thoáng sững sờ.

Không giống với hai vị cảnh sát giao thông, Trương Quan Trung biết tính cách của Tô Mộc, hiểu được hắn tuyệt đối không phải một người sợ phiền phức, mà hiện tại nếu làm như vậy, đã nói lên Tô Mộc muốn náo lớn, muốn cho hai người kia một bài học. Nghĩ tới đây, thái độ của hắn cũng bắt đầu phối hợp biến hóa.

– Đúng đấy, hai vị đại ca, chuyện vừa rồi đều tại tôi, hiện tại lão bản của chúng tôi nói rồi, vậy các vị nói đưa bao nhiêu tiền là thích hợp? Nào, hút thuốc lá đi.

Vừa nói Trương Quan Trung vừa tiến lên cười nói.

Hai cảnh sát giao thông liếc mắt nhìn nhau, vẫn là người trẻ tuổi ra mặt, chân mày khẽ vung lên:

– Xem như các vị thức thời, như vậy đi, lấy một ngàn đồng ra đây, chuyện này coi như xong, nếu không…

– Một ngàn đúng không? Được, chúng tôi đưa.

Tô Mộc gật đầu.

Trương Quan Trung liền lấy từ trong cặp công văn bên cạnh ra một ngàn đồng, trực tiếp đưa cho. Lúc này viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi quét mắt nhìn cái cặp công văn, vẻ mặt có chút đáng tiếc, trong miệng không biết lầm bầm cái gì.

– Xin hỏi có giấy phạt không?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Giấy phạt? Cậu còn muốn giấy phạt? Có biết quy củ hay không, đi đi, đi nhanh lên. Nếu không cút đi, có tin tôi tiếp tục phạt các người hay không.

Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi tức giận phất tay một cái, khuôn mặt tức giận nói.

Triệu Vô Cực đứng bên cạnh nhìn về phía Tô Mộc khẽ gật đầu, ý tứ nói, tất cả tình cảnh đối phương nhận tiền đều đã được quay phim lại. Tô Mộc chính là muốn có được chứng cớ đối phương nhận tiền, hiện tại đã có chứng cớ. Vậy cũng không thể nói được cái gì.

– Tốt lắm, chúng ta đi thôi!

Tô Mộc nói xong xoay người rời đi.

Nhưng ai ngờ vừa lúc đó, viên cảnh sát giao thông lâu năm bất chợt nhảy về phía trước, ngăn cản Triệu Vô Cực, hai tay đưa ra, trên mặt bắt đầu hiện ra vẻ âm trầm:

– Lấy thứ đó ra đây!

Thì ra trong nháy mắt vừa rồi, viên cảnh sát giao thông lâu năm đã phát hiện Triệu Vô Cực dùng di động quay phim. Thật ra người giống như viên cảnh sát giao thông lâu năm, hàng năm đều làm công việc này, nhãn lực dĩ nhiên không thể kém. Nhưng nếu như không phải Triệu Vô Cực cuối cùng nhìn về phía Tô Mộc gật đầu ra hiệu, hắn cũng không thể phát hiện ra chuyện này. Nhưng bất kể nói thế nào, hắn cũng đã phát hiện, nếu phát hiện thì không thể để cho bọn họ rời đi như vậy.

Dù sao nếu những đoạn quay phim kia được công bố, chuyện náo lớn, tính chất sẽ biến thành hết sức ác liệt. Chỉ cần không bị người ta bắt được chứng cớ, bọn họ muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu bị phát hiện, phải đi hết một lượt trong đội cảnh sát còn chưa tính. Thậm chí nếu chuyện này bị thọc ra, viên cảnh sát giao thông lâu năm Vương Hậu Trung biết. Hắn và viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi Lưu Duệ, sẽ trở thành cừu non chịu tội thay không chút lựa chọn ném ra.

Cho nên nếu đã làm chuyện gì, phải lau mông khô sạch sẽ!

Lưu Duệ cũng có chút bất ngờ, chuyện này là thế nào? Lão Vương, rút cuộc có ý tứ gì?

– Hắn đang quay phim!

Vương Hậu Trung nói.

– Khốn khiếp!

Nghe nói như thế, trên mặt Lưu Duệ liền lộ ra vẻ tàn nhẫn:

– Ta cứ thắc mắc tại sao thái độ của các ngươi lại thay đổi nhanh như vậy, thì ra là muốn hãm hại chúng ta? Được, có bản lãnh có tâm kế, đừng nói gì nữa, mau lấy đồ ra, sau đó đi theo chúng ta đến đội cảnh sát giao thông.

Chuyện phát triển đến hiện tại, Tô Mộc cũng không nghĩ tới, nhưng không sao cả rồi, dù sao đã bắt được chứng cớ, thật sự không sợ bọn họ sẽ làm chuyện gì. Các ngươi đã muốn chơi, vậy thì ta sẽ chơi đến cùng với các ngươi.

– Tôi sẽ không đi với các vị đến đội cảnh sát giao thông, nhưng quá trình chấp pháp của các vị tôi đã quay lại rồi, các vị cứ đợi tiếp nhận điều tra đi. Tôi còn đăng chuyện của các vị lên trên mạng, mượn internet phát ra ngoài, đến lúc đó sẽ cho tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ mặt thật sự của các vị. Để cho người nhà của các vị cũng nhìn thấy, người mà bọn họ gọi là nhi tử, là trượng phu, là phụ thân, rốt cuộc có bộ mặt như thế nào.

Tô Mộc lãnh đạm nói.

– Tránh ra!

– Không được, nếu các ngươi không giao đồ ra đây, đừng hòng rời khỏi nơi này.

Lưu Duệ vừa nói vừa thông qua bộ đàm bắt đầu kêu gọi:

– Mau tới đây, bên chỗ tôi có mấy người muốn gây chuyện!

– Hừ!

Triệu Vô Cực nghĩ đến trong lúc mình thi hành nhiệm vụ bảo vệ lại có người bại hoại như vậy, trong chóp mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, nhưng ngay sau đó liền đi thẳng về phía trước. Hắn muốn nhìn xem, hôm nay có ai dám ngăn cản hắn? Phải biết rằng hiện tại mặc dù hắn đang tạm thời bị cách chức, nhưng vẫn có quan hệ và rất nhiều thứ khác. Với chức vụ của hắn hiện giờ, cho dù hôm nay có chọc chuyện này tới tận trời cũng không có ai dám làm gì hắn.

– Muốn đi? Không có cửa đâu!

Lưu Duệ vừa nói vừa đưa tay định bắt lấy Triệu Vô Cực, ai ngờ Triệu Vô Cực không lùi mà tiến tới, bả vai hất mạnh về phía trước, đẩy Lưu Duệ ngã bay trên mặt đất. Vương Hậu Trung đứng bên cạnh thấy tình thế không ổn, vội vàng tới động thủ hỗ trợ, ai ngờ Triệu Vô Cực giống như có mắt đằng sau lưng, cũng không thèm nhìn, trở tay tát một cái. Một tát này hung hăng tát lên mặt Vương Hậu Trung, khiến ngã sấp xuống đất.

Đối với loại người bại hoại như vậy, Triệu Vô Cực động thủ, thật sự không có chút lưu tình!

– Lãnh đạo, không có chuyện gì chứ?

Trương Quan Trung thấp giọng hỏi.

– Không có chuyện gì!

Tô Mộc lạnh lùng nói, người như vậy Triệu Vô Cực không động thủ mà mình tới thu thập, thật sự là uổng phí bộ đồng phục bọn họ mặc trên người. Chuyện hôm nay nếu như đổi lại người ra tay không phải Triệu Vô Cực, có thể tưởng tượng bọn họ chẳng những bị bắt chặt, hơn nữa còn bị hung hăng thu thập một bữa. Như vậy bọn họ đi đâu đòi hỏi thuyết pháp?

– Chung ca, là tôi!

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp gọi điện thoại cho Chung Tuyền, Chung Tuyền hiện tại đang ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ lúc này Tô Mộc lại gọi điện thoại tới, hắn có chút giật mình, cười nói:

– Tô Mộc, làm sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi?

– Chung ca, tôi gặp phải chút chuyện phiền toái, sợ rằng phải làm phiền anh ra tay.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Có ý gì? Chuyện gì xảy ra?

Chung Tuyền nghe thấy giọng nói của Tô Mộc có vẻ trầm trọng không khỏi sửng sốt vội vàng nói.

Quan hệ giữa Tô Mộc và Diệp An Bang, Chung Tuyền biết rất rõ, chính bởi vì biết cho nên mới phải càng thêm lưu ý. Hắn biết nếu tạo dựng tốt quan hệ với Tô Mộc, sẽ rất có lợi ích với con đường làm việc của mình sau này, mấu chốt nhất chính là người như Tô Mộc thật sự rất đáng giá kết giao.

Cho nên bây giờ nghe thấy lời nói này của Tô Mộc, Chung Tuyền nhất thời khẩn trương.

– Chung ca, tôi gặp phải chút chuyện ở cửa đường cao tốc, xem chừng sẽ bị cảnh sát giao thông ở đây bắt đi, nếu anh không có chuyện gì, phiền toái anh tới đây một chuyến.

Tô Mộc nói.

– Không thành vấn đề, chờ tôi!

Chung Tuyền nói xong liền cúp điện thoại.

Thật ra là chuyện như vậy, Tô Mộc hoàn toàn có thể tìm người khác xử lý. Nói thí dụ như Trịnh Mục, chỉ cần Trịnh Mục xuất hiện, chuyện này có thể được giải quyết hết sức dễ dàng. Nhưng Tô Mộc lại lựa chọn gọi điện cho Chung Tuyền, phải biết rằng có đôi khi có một số việc chỉ có ngươi thường xuyên liên lạc thường xuyên làm, mới có thể mang tới cho người ta một loại cảm giác thân mật. Ngươi xem hắn vừa có việc, liền nghĩ đến tìm ta giải quyết đầu tiên, điều này nói rõ hắn tin tưởng ta.

Mà đây cũng là một loại phương thức gặp gỡ!

Trương Quan Trung không biết Chung ca mà Tô Mộc gọi điện rốt cuộc là người nào, nhưng nghĩ rằng đây tuyệt đối không phải hạng người vô danh, nếu không cũng không có khả năng giải quyết được chuyện này. Phải biết rằng chuyện trước mắt, hiện tại đã không còn là chuyện nhỏ. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc động thủ với Triệu Vô Cực, nếu không nói ra lý do giải vây hợp lý, tính chất sẽ rất nghiêm trọng.

– Chung ca, Chung ca chó má gì chứ, lần này ngươi chết chắc, bất kể ngươi gọi điện thoại cho ai, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này. Ngươi lại dám đánh lén cảnh sát, ta không giết chết ngươi, ta không phải họ Lưu nữa!

Lưu Duệ từ trên mặt đất giãy dụa bò dậy, đi tới bên cạnh Vương Hậu Trung, dắt díu lấy hắn, tàn nhẫn kêu lên.

Đúng lúc này mấy cảnh sát giao thông Lưu Duệ mới vừa gọi cũng từ phía đối diện chạy qua, trong nháy mắt nơi này đã xuất hiện mười mấy cảnh sát giao thông, còn những tài xế đứng vây xem cũng bắt đầu khẩn trương. Nói thật bọn họ nhìn thấy Tô Mộc dám động thủ, thật sự cảm thấy rất sảng khoái. Nhưng nhìn thấy tình thế bất chợt biến thành như vậy, cũng bắt đầu lo lắng cho Tô Mộc, không biết hắn có thể tránh thoát một kiếp này hay không.

– Tiểu Lưu, có chuyện gì vậy? Không sao chứ?

– Lão Vương, anh làm sao vậy?

– Các ngươi là ai, lại dám tấn công cảnh sát, chán sống rồi sao?

Bọn họ rất rõ ràng là cùng một tiểu đội cảnh sát giao thông với Lưu Duệ, sau khi đi tới liền lớn tiếng quát hỏi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhìn Tô Mộc giống như chỉ hận không thể đánh cho hắn một trận ngay tại chỗ. Nếu như không phải ngại hiện tại người đứng xem xung quanh quá nhiều, bọn họ sớm đã động thủ. Phải biết rằng bọn họ cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này, đánh ngươi còn nói đây là ta chấp pháp văn minh.

Tô Mộc lạnh lùng quét nhìn, thế nhưng tất cả đều có sắc mặt giống nhau, thật là chuyện gì cũng không hỏi rõ ràng, không phân định tốt xấu, quả thực là một đám du côn lưu manh.

Nghĩ tới đây, quyết tâm muốn thu thập bọn hắn của Tô Mộc càng ngày càng kiên định.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio