Nếu Trương Cư Chính cảm thấy mùa xuân lạnh lẽo thì Thẩm Mặc cảm thấy băng lạnh thấu xương.
Từ sau cuộc tụ hội năm mới ở nhà Từ Giai, y liên bị áp chế toàn phương vị lần đầu tiên trong đời, không chỉ cắt đứt liên hệ với lễ bộ, phân phối công tác không xen vào được binh bộ.
Thêm vào các lão thần quay về, làm cự đầu thứ tư vừa nổi lên bị khiêu chiến nghiêm trọng, tiếng nói và sức ảnh hưởng giảm đi rất nhiều, nếu không thay đổi thế nào cũng bị đẩy sang lề.
Hôm đó làm xong việc về nhà, liền cùng các vị tiên sinh ngồi im lặng trong thư phòng, không khí rất nặng nề.
- Thuộc hạ thấy Từ Giai hạ quyết tâm ép đại nhân rời khỏi triều đình.
Phá vỡ im lặng là Vương Dần:
- Xem ra năm ngoái chúng ta hai ba phen kháng cự đã làm ông ta cảnh giác.
Thẩm Mặc mân mê chiếc nhẫn ngọc, cười gượng:
- Nếu ta không muốn rời kinh, Từ các lão cũng không ép được.
- Đúng, nhưng ông ta có thể khiến đại nhân việc gì cũng gặp trở ngại, chỗ nào cũng gặp bực mình. Rồi mới kiếm cơ hội để ngài trấn giữ một phương.
Vương Dần đứng dậy đi đi lại lại, nói:
- Chuyện khúc mắc trước kia chưa nói, riêng việc ngài làm trái ý nguyện của ông ta, nhập các trước Trương Cư Chính đã khiến ông ta đầy bất mãn rồi. Tiếp đó nhập các xong ngài không mau chóng thể hiện trung thành, còn vừa kéo bè kết phái, vừa qua lại với Cao Củng, lòng ông ta tức giận thế nào khỏi nói cũng biết.
- Sao cần tỏ trung thành với ông ta?
Thẩm Mặc vỗ bàn nói:
- Có Trương Cư Chính, đại nhân vĩnh viễn là con mẹ ghẻ.
- Không ai đặt mình vào chỗ thuộc hạ để suy nghĩ.
Vương Dần lạnh lùng nói:
- Họ chỉ nhìn thấy người dưới làm trái ý mình, cho rằng người khác có lỗi với mình. Cát Thủ Lễ, Triệu Trinh Cát, Vương Quốc Quang quay lại tất nhiên là vì tưởng thưởng cho những cống hiến của họ, nhưng quan trọng hơn Từ Giai muốn đưa lực lượng này vào, phá vỡ thế giằng co với Dương Bác và Cao Củng.
Tới đó buông tiếng thở dài:
- Đại thế của Từ Giai đã thành, từ nay không còn ai kháng cự nổi ông ta nữa, dù ba nhà liên thủ cũng chẳng phải đối thủ.
- Chưa chắc.
Thẩm Minh Thần nghiến răng nói:
- Lần này Sơn Tây bang hưởng lợi không ít, Cát Thủ Lễ và Vương Quốc Quang trở về, người Sơn Tây chiếm một nửa lục bộ, Từ Giai chưa chắc làm gì nổi họ.
- Điều ấy càng nói lên sự cao minh của Từ Giai.
Vương Dần lắc đầu:
- Lực lượng bên cạnh Dương Bác đều chịu ơn ông ta, chưa khai chiến đã bị phân hóa bảy tám phần, trận này còn đánh thế nào? Người ta nói Dương Bác là kỳ tài thiên hạ, ta thấy so với Từ Giai còn kém xa lắm.
Không khí trong phòng lạnh xuống, đây là cục diện khó khăn chưa từng có, lúc lâu sau, Thẩm Mặc mới nói:
- Chẳng lẽ không có cách nào phá vỡ bế tắc?
- Có câu trước mặt cường quyền tuyệt đối, bất kỳ kế sách nào cũng là vô dụng.
Vương Dần nói từng chữ:
- Không may, Từ Giai có sức mạnh này.
- Không chọc được thì tránh.
Dư Dần lên tiếng:
- Đại nhân, nếu thế ngài làm chiêu Khương Duy tránh họa, được không?
- Chủ ý này không tệ, Từ Giai chẳng phải luôn muốn đại nhân giảng học sao? Chúng ta chuyên tâm giảng học.
Thẩm Minh Thần cười:
- Trời không nắng mãi, hoa chẳng tươi mãi, huống chi lão già sáu bảy chục tuổi đẩu như Từ Giai.
- Ban đầu Từ Giai cũng nghĩ như thế.
Vương Dần lạnh lùng nói:
- Nhưng Nghiêm Tung tuổi còn chẳng phải đích thân động thủ mới đoạt được triều chính, giờ Nghiêm Tung còn sống khỏe mạnh, nếu Từ Giai cứ tiêu cực chờ đợi, thật không biết đợi tới bao giờ.
Tình hình Thẩm đảng rất đặc thù, trừ người cốt cán, đại bộ phận Thẩm đảng cũng là Từ đảng, chưa phân rõ giới hạn, chân dẫm hai thuyền là vì muốn xem thuyền nào tốt hơn.
Trước kia thấy Thẩm Mặc tuổi trẻ tài cao, nhiều người muốn đầu cơ, nhưng giờ tiền đồ của y đáng lo, còn bao nhiêu người muốn chung thuyền với y thì rất khó nói.
Vương Dần thở dài:
- Hai bên chênh lệnh quá lớn, hiện giờ chỉ có thể tìm cơ hội trong hi vọng cực tiểu thôi. Có điều đại nhân đừng quá lo, giờ chưa tới mức cây đổ đàn khỉ tan, chúng ta còn có cơ hội.
- Ha ha, nói chung tốt xấu đều do một mình lão huynh nói, bất kể tình huống thế nào huynh cũng không sai.
Thẩm Minh Thần bật cười.
- Hiện giờ đại nhân đối diện với tình cảnh giống Từ Giai năm xưa, nhưng còn tốt hơn.
Dư Dần giải thích hộ:
- Hơn nữa lần này cũng để đại nhân nhìn rõ ai là đồng minh kiên định, ai là kẻ đầu cơ.
Thẩm Minh Thần đã hiểu:
- Có kết quả kinh sát, hoàn cảnh của đại nhân sẽ tốt hơn nhiều, sau đó học Từ Giai bám đít Nghiêm Tung.
- Đúng thế.
Sau một hồi suy nghĩ đã có kế:
- Nhưng không cần học theo kiểu ông ta lấy lòng Nghiêm Tung. Dù sao hiện giờ và khi đó khác nhau, Nghiêm Tung có mạnh tới đâu cũng chỉ là chó săn của tiên đế, không có lệnh của tiên đế không dám động vào ngón tay của Từ Giai, nên Từ Giai mới có cơ hội.
- Còn Từ Giai không phải hoàng đế, quyền lực của ông ta không phải có sẵn, vì giữ quyền lực, ông ta sẽ kiên trì làm theo suy tính của mình. Sự thực chứng minh, đại nhân có lấy lòng ông ta hay không đều giống nhau.
Vương Dần nhìn Thẩm Mặc nói:
- Mà ngài trung chính bình hòa, không làm cao, không luồn cúi, độc lập tự chủ mới là gốc lập thân của ngài. Có câu "Người cố thay đổi lẽ thường, không bệnh cũng vong". Như Nghiêm Tung, ông ta cho rằng hoàng đế chê ông ta già cả vô dụng, nên ra sức phấn đấu, kết quả ra sao? Làm càng nhiều sai càng lớn, không lâu sau bị Từ Giai kéo xuống.
- Giờ đương kim không có quyền uy vô thượng của tiên đế, dù Từ Giai mạnh nhất, nhưng ông ta muốn đối phó với ai cũng phải bày mưu tính kế, như thế phải chú trọng đạo lý, so thực lực, còn chú ý nhân tâm, danh phận sư đồ chắc chắn là sự trói buộc.
Dư Dần nương theo suy nghĩ của Vương Dân, nói tiếp:
- Như thế không thể làm quá tuyệt tình, để lại không gian cho người khác. Yếu thế nhất thời không sao, chúng ta có thể lần nửa từ yếu đi lên mạnh.
- Đúng, yếu không sợ, dần dần mạnh lên là được.
Thẩm Minh Thần giơ ngón tay lên nói:
- Ưu thế lớn nhất của ngài là còn trẻ, có thể tích lũy ưu thế lần nữa, tiến bước vững chắc.
Luận tới nhãn quang chiến lược hắn không bằng hai vị trên, luận tới việc cụ thể, hắn phản ứng nhanh nhất:
- Binh bộ không phải tường đồng vách sắt, Vương Sùng Cố vốn tường sẽ chấp chính lại bị người ta kéo lại, người tay thuộc hạ có tiếp xúc, tâm khí cao ngạo lắm, nếu là Cát Thủ Lễ đức cao vọng trọng ông ta còn phục, chứ nếu là Vương Quốc Quang thì thế nào cũng có trò hay. Vương Sùng Cố là tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ , thông thuộc binh chính, còn từng làm tổng đốc Kế Liêu. Vương Quốc Quang là tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ , chưa từng tiếp xúc với chuyện quân, Từ Giai để tên vãn bối không có kinh nghiệm, lãnh đạo tiền bối bản lĩnh lớn, thuộc hạ thấy lão ta cố ý muốn binh bộ lục đục nội bộ, như thế lo gì không có cơ hội xen vào.
- Khá đấy Cú Chương, lần này nói đúng rồi.
Vương Dần vỗ tay:
- Đại nhân, thuộc hạ tặng ngài bốn chữ " Thượng Thiên Nhược Thủy",
Thượng thiện nhược thủy.
Thủy thiện lợi vạn vật.
Nhi bất tranh.
Xử chúng nhơn chi sở ố.
Cố cơ ư Đạo.
Cư thiện địa.
Tâm thiện uyên.
Dữ thiện nhân.
Ngôn thiện tín.
Chánh thiện trị.
Sự thiện năng.
Động thiện thời.
Phù duy bất tranh.
DỊCH NGHĨA
Bậc "thượng thiện" như nước:
Nước hay làm lợi cho vạn vật mà không tranh.
Ở chỗ mọi người đều ghét.
Nên gần với Đạo.
Ở hay lựa chỗ thấp.
Lòng thì chịu chỗ thâm sâu.
Xử thế thích dùng đến lòng nhân.
Nói thì trung thành không sai chạy.
Sửa trị thì làm cho được thái bình.
việc thì hợp với tài năng.
động thì hợp với thời buổi.
Ôi và không tranh.
Nên không sao lầm lỗi.
Đạo đức kinh.
Thẩm Mặc cười:
- Lão tử còn nói : Thiên chi Đạo, lợi nhi bất hại, Thánh nhân chi Đạo, vi nhi bất tranh.
Đạo của trời, lợi mà không hại, đạo của thánh nhân, làm mà không tranh.
- Chúc mừng đại nhân lại vượt qua một ải.
Ba vị mưu sĩ chắp tay:
- E rằng sau này không ai làm khó đại nhân được nữa.
- Đâu có đâu có, vừa rồi mới nói phải học thủy đức, cần phải khiêm tốn chứ.
Thẩm Mặc tâm tình rất tốt.
Truyện convert hay : Nông Gia Tiểu Phúc Nữ