Cảnh tượng ban sáng, khiến trong lòng Trương Nhất Phàm thấy rất khó chịu, bản chất lũ nhân viên đội quản lý thành phố này quả thật quá thối nát rồi, làm cho Trương Nhất Phàm dường như thấy lại được cảnh tượng ngày đầu mới đến Liễu Thủy.
Lúc đó, những đội viên dân phòng của thị trấn Liễu Thủy cũng giống như những tên này, khiến cho cả thị trấn Liễu Thủy tối tăm rối loạn, dân chúng lầm than. Trương Nhất Phàm không hỏi Đường Vũ sao biết mình xuất hiện ở chợ thực phẩm, hắn chỉ muốn biết kết quả, đó là phải xử trí lũ người kia thế nào.
Quả nhiên, gần bảy giờ, Đường Vũ gọi điện thoại tới.
- Anh Phàm, Diêu Vệ Trung muốn gặp anh, gã đang ở dưới lầu nhà anh, nhưng sợ không dám lên.
Diêu Vệ Trung là trưởng phòng Quản lý đô thị, bình thường cũng được coi là khá thân thiết với Vệ Thiết Lâm. Trương Nhất Phàm tức giận trả lời.
- Tôi không muốn thấy hắn, bảo hắn xử lý tốt chuyện của mình đi rồi hẵng nói.
- Vâng, tôi sẽ nói việc này với hắn.
Đường Vũ cúp điện thoại, nói với Diêu Vệ Trung:
- Chủ tịch Trương đang giận lắm, tôi thấy anh vẫn không nên lên đó thì hơn.
- Chủ tịch Trương nói thế nào?
Diêu Vệ Trung buổi chiều nhận được điện thoại của cậu em vợ, chính là cái gã mặt mụn kia. Lúc ấy giận đến nỗi thiếu chút nữa lên cơn cao huyết áp. Mặt mụn hai năm trước được anh ta sắp xếp vào làm ở đội quản lý đô thị, năm ngoái mới được nhận chính thức, “Thằng này bình thường dày ăn mỏng làm, may mà có ông anh rể là mình, cũng không biết nó tu ở kiếp nào mới được cái phúc này”.
Năm ngoái, nghe nói gã đem một cô gái bán đồ ăn lấy danh nghĩa là tra xét, đưa đến khách sạn rồi ngủ với người ta. Tuy rằng việc này về sau mất mấy triệu mới dẹp yên được, nhưng cũng đã để lại ảnh hưởng không tốt.
“Sự việc ngày hôm nay, đoán chừng tên nhóc này lại không làm được chuyện gì tốt rồi. Nếu không người ta đường đường là một Phó Chủ tịch huyện, sao lại tức giận ngươi đến như vậy chứ? Lần này ngươi lại làm được việc tốt rồi.”
“Nếu cứ tiếp tục như thế này, cũng không biết vị trí của mình ở ban Quản lý đô thị có còn giữ được không nữa?”
“Trương Nhất Phàm giờ lại là người đang gặp thời ở Thông Thành này đấy! Bí thư Lâm còn nghe theo hắn nữa là. Hắn muốn ngươi nằm chết, ngươi liền không thể đứng sống được.”
Nghe nói Trương Nhất Phàm không muốn gặp mình, Diêu Vệ Trung trong lòng lo lắng không yên.
- Chủ tịch Trương muốn anh xử lý xong xuôi việc của mình đi rồi hẵng đến!
Đường Vũ vào xe khởi động máy. Thấy Diêu Vệ Trung vẫn còn ngơ ngẩn ở đó, nhìn về phía cửa sổ sáng đèn trên lầu bốn, bèn nói:
- Đi thôi, tính anh ấy không phải anh không biết, không muốn gặp anh, thì đi cũng vô ích.
- Đội trưởng Đường, vậy anh bảo tôi nên làm gì bây giờ?
Diêu Vệ Trung chui vào xe, lo lắng nhìn Đường Vũ.
- Còn có thể sao nữa? Thay người đi! Về sau làm việc sáng suốt chút, những đứa không ra làm sao thế thì đừng có cho vào ban Quản lý đô thị. Giờ danh tiếng của ban Quản lý đô thị cũng không tốt đẹp gì rồi!
Đường Vũ ngồi thẳng dậy, giẫm lên chân ga lái xe ra ngoài.
- Nhưng...
Diêu Vệ Trung không biết nên nói thế nào, đó lại là em vợ của hắn mà! Muốn cùng Đường Vũ thương lượng một chút, làm thế nào mới chu toàn, ai ngờ Đường Vũ đã sớm nhìn ra tâm tư của anh ta.
- Đừng hỏi tôi, tôi không có cách gì hay để mách cho anh đâu. Chuyện này của anh, may mà gặp phải Chủ tịch huyện Trương, nếu đụng phải lãnh đạo khác, e rằng cậu em vợ này của anh đã ngồi tù rồi.
- Sau khi anh về, không những phải chấn chỉnh lại nội bộ ban Quản lý đô thị, mà những tên tham dự vào vụ việc lần này cũng không thể giữ lại được. Phải làm thế nào, anh tự mình nghĩ đi nhé! Tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Đường Vũ châm điếu thuốc, rồi cho Diêu Vệ Trung lời khuyên chân thành cuối cùng.
Trương Nhất Phàm ngồi trong nhà, buồn chán coi tivi. Chuyển kênh vài lần, đều là mấy cái quảng cáo vô vị, nếu không thì là phim Hồng Kông, hoặc phim truyền hình Hàn Quốc.
Đang định tiếp tục chuyển kênh, trên màn hình chợt xuất hiện một gương mặt quen thuộc, “Hạ Vi Nhi ư?”
“Đây không phải Hạ Vi Nhi bị mình làm nhục một trận đây sao?”. Vẫn là tấm áp phích lần trước trông thấy ở Thâm Quyến, tấm hình chiếu trên tivi đúng là câu chuyện giữa Srong-btsan Sgam-po và công chúa Văn Thành.
Hạ Vi Nhi là nữ diễn viên chính, sắm vai công chúa Văn Thành. Nếu không phải Trương Nhất Phàm có thành kiến với cô ấy, thật ra Hạ Vi Nhi này nhìn cũng rất được. Nhớ lại tối hôm đó, vẻ mặt xấu hổ của cô ấy sau bị mình làm nhục một trận, Trương Nhất Phàm không hiểu sao lại mỉm cười.
“Phải rồi, lâu rồi chưa liên lạc với Hà Tiêu Tiêu, lần trước cô ấy nói cổ phiếu ngưng giao dịch, vậy thì quãng thời gian này cô ấy đang làm gì vậy?”
Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại đến ký túc xá của Hà Tiêu Tiêu.
- Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
“Điện thoại tắt máy?”. Trương Nhất Phàm lại gọi di động cho chú Hai. Chú Hai nhanh chóng nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng nhạc ầm ĩ.
- Nhất Phàm à! Có phải tìm con bé Tiêu Tiêu không?
Chú Hai cười hì hì đi ra khỏi cái nơi ầm ĩ tiếng nhạc kia, ra đến ngoài liền tán gẫu với Trương Nhất Phàm:
- Tiêu Tiêu dạo gần đây đi Hải Nam, chú bảo nó đi làm ăn cùng một người bạn. Cái này cháu không cần lo lắng đâu. Tiền hả? Ha ha... Con bé giờ có thể coi là bà chủ nhỏ rồi, giá trị con người đến tiền triệu đấy!
- Cái gì? Cháu không tin hả? Chú Hai lừa cháu làm gì? Chính là cổ phiếu lần trước cháu thấy ở Thâm Quyến đấy, không phải ngưng giao dịch suốt một tháng sao, ai ngờ nó âm thầm tái cấu trúc, kết quả là sau mở cửa, đã bắt đầu phiên giao dịch ở mức %, lại liên tiếp bảy lần tăng kịch trần. Nói ra thì chú cũng không tin, nhưng sự thực chính là như vậy. Chú thấy con bé thật sự là phúc tinh đời này của cháu đấy, đối xử tốt với nó nhé!
- Yên tâm đi, nó ở Hải Nam rất tốt, đảm bảo không quá nửa năm, cháu sẽ thành nhà giàu mới nổi.
Chú Hai cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm liền tính toán sơ qua món tiền. “Lần trước là hơn chín trăm ngàn rồi, theo như chú Hai vừa nói, bắt đầu phiên giao dịch mức %, lại liên tiếp tăng kịch trần, chẳng phải là hơn bảy triệu sao? Ôi trời ơi!”
“Nhưng chú Hai thế nào cũng không chịu tiết lộ Hà Tiêu Tiêu đi Hải Nam làm gì, kinh doanh ư? Theo tính cách của Hà Tiêu Tiêu, cũng không biết có làm được không?” Chú Hai đã sắp đặt rồi, thì Trương Nhất Phàm cũng đành phải làm theo thôi. Tiền bạc dù sao cũng không quan trọng, chỉ cần cô ấy bình an là được.
Có lẽ là thần giao cách cảm, chú Hai không chịu nói cách liên lạc với Hà Tiêu Tiêu, nhưng Hà Tiêu Tiêu lại gọi điện thoại đến. Trương Nhất Phàm nhìn số điện thoại mã vùng Hải Nam kia, tim liền muốn nhảy ra ngoài.
- Anh Nhất Phàm.
Quả nhiên là giọng nói dịu dàng của Hà Tiêu Tiêu.
- Tiêu Tiêu, em đi Hải Nam à?
- Ừ! Chú Hai sắp xếp. Em rút tiền ra khỏi thị trường chứng khoán rồi, anh đoán xem, tổng cộng là kiếm được bao nhiêu?
Trong điện thoại Hà Tiêu Tiêu không che giấu nổi sự vui mừng.
- Bảy triệu!
Trương Nhất Phàm vừa nãy đã sớm tính ra rồi, đương nhiên sẽ không thấy bất ngờ.
- Chú Hai nói cho anh à?
Hà Tiêu Tiêu hơi lộ ra vẻ thất vọng, lại không thể cho hắn một sự kinh ngạc rồi.
Trương Nhất Phàm lên tiếng:
- Hiện giờ em ở Hải Nam thế nào rồi? Có quen không? Nếu không quen thì về đi! Có nhiều tiền như vậy là đủ rồi.
- Không! Em muốn làm cho anh trở thành người giàu nhất thế giới. Hi hi...
Hà Tiêu Tiêu cười thần bí nói:
- Anh có biết giờ em đang làm gì không? Nói ra chắc chắn sẽ khiến anh giật mình.
- Chỉ cần không phải là lấy chồng, anh cũng sẽ không giật mình đâu, nói đi!
Trương Nhất Phàm tâm trạng cũng tốt hơn, nói đùa với cô.
Hà Tiêu Tiêu cũng không để hắn phải đoán mò, nói thẳng:
- Em đã mua hai mươi mẫu (≈,m) đất ở đây.
- Trời đất! Em lại đi đầu cơ đất sao?
Hai năm nay, thị trường bất động sản ở Hải Nam phát triển chóng mặt, giá đất cũng ngày càng tăng, rất nhiều nhà đầu tư đã chạy đến Hải Nam đầu cơ đất.
Vài năm nữa, người đầu cơ đất ngày càng đông, nhưng những người thực sự có thể kiếm tiền ở Hải Nam lại không nhiều. Theo hiểu biết của Trương Nhất Phàm về Hải Nam hiện nay, bắt đầu từ năm , mức sống của người dân Hải Nam thật sự đã khởi sắc lên nhiều.
Thế nhưng hắn dù sao cũng không ngờ rằng, việc làm ăn mà chú Hai nói đến, lại là đầu cơ đất, chả trách ông ấy sống chết không chịu nói.
Gần đây Trương Nhất Phàm cũng để ý, giá đất Hải Nam từ mấy chục ngàn một mẫu trong quá khứ, đã tăng nhanh chóng lên đến hơn ba trăm ngàn một mẫu. Hà Tiêu Tiêu mua mẫu đất, có thể nói là tiêu hết bảy triệu kia đến không còn một xu. “Con bé này thật to gan!” Ngay cả Trương Nhất Phàm cũng thầm toát mồ hôi.
Nhưng hắn lập tức hiểu ra, “trong đó nhất định có sự giúp đỡ và an bài của chú Hai, nếu không với Hà Tiêu Tiêu, có cho lá gan lớn hơn, cô ấy cũng không dám đầu tư một số tiền lớn như thế”.
- Anh Nhất Phàm, anh sẽ không trách em chứ! Em lấy toàn bộ tiền của anh đi đầu tư rồi.
Hà Tiêu Tiêu có chút lo lắng hỏi.
- Trách cái gì, đồ ngốc. Số tiền này đều là em giúp anh kiếm được. Anh đã nói rồi mà, lỗ hay lãi đều không sao, quan trọng là làm phong phú thêm kinh nghiệm sống cho em thôi.
- Cám ơn anh Nhất Phàm.
Hà Tiêu Tiêu nở nụ cười.
- Khi nào em về? Anh nhớ em đấy.
Trương Nhất Phàm thả lỏng người, nằm thoải mái trên xa-lông.
- Giờ chưa được, em vừa đến đây được hơn nửa tháng, ở đây còn rất nhiều việc phải làm. Đợi khi nào rảnh, em sẽ về thăm anh nhé!
- Tùy em! Chú ý giữ gìn sức khỏe.
Trương Nhất Phàm cùng Hà Tiêu Tiêu hàn huyên một hồi, ý còn chưa hết mà đã phải cúp máy.
Sau đó hắn nằm trên xa-lông ngẫm lại những việc ly kỳ đã xảy ra trong mấy tháng qua, Hà Tiêu Tiêu từ năm trăm ngàn đầu tư được hơn bảy triệu. Đương nhiên, trong đó ngoại trừ khả năng, còn nhiều phần nhờ may mắn.
Việc cổ phiếu ngưng giao dịch này, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn. Trương Nhất Phàm vốn chỉ là dự đoán, đến thời điểm cuối năm có thể kiếm được khoảng mấy trăm ngàn là được rồi, thật không đoán được là trong sai sót ngẫu nhiên, lại trúng quả ngưng giao dịch tái cấu trúc.
Đương nhiên, cũng có trường hợp tái cấu trúc thất bại, sau đó kết cục thê thảm. Trương Nhất Phàm lại nghĩ, có phải việc này chú Hai có tin tức nội bộ không, để Hà Tiêu Tiêu mua loại cổ phiếu này, rồi sau khi tái cấu trúc thì một đường phóng thẳng, mới tạo nên được truyền kỳ ngày hôm nay. Ngoài cái này ra, hắn không còn cách giải thích nào khác.
“Chuyện càng không thể ngờ là, mình ban đầu chỉ có một ý nghĩ nho nhỏ, không ngờ lại trở thành nhà giàu mới nổi”. Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, “Đợi Hà Tiêu Tiêu trở về, sẽ tiếp tục đem tiền này cho cô quản lý. Một nửa cho mình, một nửa để lại cho cô ấy”.
Có công được thưởng, có tội phải phạt, đây là nguyên tắc nhất quán của Trương Nhất Phàm.
Tối nay, Trương Nhất Phàm không ngờ lại mất ngủ. Hắn đột nhiên không hiểu vì sao mà nhớ đến tối hôm Hồ Lôi đính hôn, “Mình không phải đang có một giấc mộng xuân kỳ lạ chứ?”
“Chỉ thấy tiếc cô nàng Đổng Tiểu Phàm kia, thực nghi ngờ cô ấy có phải lừa dối mình hay không”, đêm đó khi hai người đang chuẩn bị phá vỡ chướng ngại vật cuối cùng, ai ngờ chú em của Trương Nhất Phàm vừa vào được có chút xíu, còn chưa đợi hắn dùng lực, Đổng Tiểu Phàm đã kêu ầm lên như quỷ, đau chết mất, đau chết mất. Kết quả là, lần này lại không có bệnh mà chết.
“Buồn bực, thật sự rất buồn bực, đã đến cửa chỗ đó rồi, lại không cho mình đi vào”.