Tiểu thư Gillian đang ở Mỹ, đánh gôn với một người đàn ông trung niên.
Hai người vừa chơi bóng, vừa bàn luận về chuyện Ukriane.
Người đàn ông trung nên chừng bốn mươi tuổi, cao lớn, một người đàn ông phương Tây điển hình, rất xứng với tiểu thư Gallian. Đây chính là tình nhân của Gillian Nathan, Nathan nói:
- Em yêu, em có ý kiến gì với bọn họ không?
Tiểu thư Gillian nói:
- Xem kỹ hãy nói, trạng thái tốt nhất chính là không cần nhúng tay. Tuy nhiên, nếu có người quấy rối ở giữa chúng ta có phải là cũng nên gây áp lực một chút?
Tiêu thư Gillian đánh một gậy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung nên nói:
- Nathan, anh thấy có đúng không?
Nathan liền bật cười ha hả:
- Nước Mỹ luôn tự hào là một nước lớn, luôn vọng tưởng mình là bá đạo thế giới, đảm đương một sứ giả hòa bình. Trên thực tế, bọn họ chỉ để thỏa mãn hư vinh của mình.Châu Âu chúng ta mới thật sự là quý tộc chân chính.
Gillian cười rạng rỡ:
- Đúng, anh chính là quý tộc vương giả.
Nathan ném gậy golf xuống, giơ hay tay ra:
- Đến đây đi, vương phi của anh, ha ha …
Gillian lập tức chạy đến Nathan ôm lấy cô, hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt ngay tại sân bóng.
Một chiếc xe tượng trưng cho sự xa hoa dừng lại trước cổng sân bóng. Một ông già tóc hoa râm chống gậy đi vào, bên cạnh là một cô gái trẻ tóc vàng lập tức dìu ông ấy đi, ông ấy khoát tay, hai người thanh niên cao lớn đứng bên cạnh, nhìn lão già đứng nhìn hai người hôn nhau nồng nhiệt xong.
Lão già phất phất tay:
- Các cô cậu làm gì vậy, con nít…
Nathan buông Gillian ra, kéo Gillian đến chỗ lão già,
- Ba, ba đến vừa đúng lúc, chúng con chuẩn bị về Châu Âu một chuyến.
Lão già nhìn Gillian, thấy cô mặt đỏ bừng, trêu ghẹo:
- Nathan, con xem con làm chuyện gì tốt rồi, gây áp lực cho Gillian thành cái gì rồi.
- Ha ha…
Nathan vẫn nắm tay Gillian
- Con muốn cầu hôn chính thức với Gillian.
Trước mặt lão già, Nathan liền giống như đưa trẻ con, hoàn toàn không phải là người đang ông rong ruổi trên thương trường đầy khí phách. Lão già vừa nhìn Gillian vừa cố ý nhíu mày:
- Cô thật sự đồng ý lấy con sao?
Lão già trêu chọc khiến Gillian cũng cười, có chút ngượng ngùng nói nhỏ:
- Con đồng ý!
Lão già nhăn mắt:
- Tiểu thư Gillian xinh đẹp, con nói gì?
Nathan kéo tay Gillian:
- Nói to một chút để ba nghe thấy, em yêu.
Gillian lúc này mới ngẩng đầu đẩy chiếc kính mắt gọng vàng xinh đẹp:
- Con đồng ý thưa ba…
- Ồ, ha ha… hôm nay tôi rất vui.
Lão gì không ngờ thoải mái cười ha hả.
Nathan vui vẻ nhìn Gillian:
- Ba, chúng con quyết định về Châu Âu một chuyến thăm quê hương xinh đẹp của chúng ta.
Lão già dùng gậy gõ gõ vào Nathan:
- Con hiện giờ là người cầm lái tương lai của gia tộc Rose Richer chúng ta, chuyện như vậy cũng phải xin phép ba sao?
Nathan chạy đến ôm lấy lão già:
- Cảm ơn ba
Sau đó nhìn Gillian
- Em yêu, chúng ta đi thôi.
- Ha ha …
Hai người tay trong tay nhanh chóng chạy trốn.
Lão già nhìn hai người, không khỏi lắc đầu.
Trở lại xe, lão già nhìn người thư ký trẻ tuổi nói:
- Gọi điện thoại cho Châu Âu, bảo lão Tứ chú ý một chút, xem tình hình Ukriane thế nào, tên chết tiệt này!
Người thư ký lập tức gọi điện thoại, nói tiếng Anh.
Lão già nhìn bầu trời lẩm bẩm:
- Đây cũng từng là đất đai của gia tộc Rose Richer chúng ta, đáng giận người Mỹ, quả thực là sói mắt trắng.
Ông ta thở dài lẩm bẩm:
- Chỉ mong đất nước Phương Đông sẽ không giống người Mỹ giảo hoạt này, vong ân phụ nghĩa.
Cô thư ký bên cạnh nói chuyện điện thoại xong, nghe lão già tự nói như vậy, cô cẩn thận hỏi một câu:
- Chủ tịch hội đồng quản trị, theo sự hiểu biết của tôi về người phương đông thì bọn họ chú trọng nhất chính là lễ nghi và chữ tín.
Lão già cười nhìn cô thư ký đầy thâm ý:
- Cô chúng thích người Trung Quốc sao?
Cô thư ký gật đầu:
- Tôi rất thích lịch sử của người Trung Quốc, đáng tiếc một đất nước nghìn năm văn minh lại bị cướp bóc hóa thành tro tàn.
Lão già liền bật cười ha hả:
- Không bi quan như vậy, bọn họ quật khởi chỉ là vấn đề thời gian. Đi thôi…
Người của công ty du lịch MaCao đã đến sân bay Kiev của Ukriane. Bọn họ đến Ukriane với vai trò người nghiên cứu lịch sử. Tuy nhiên những người này nhanh chóng phát hiện, đây chỉ là những người của công ty du lịch. Mục đích tham dự đấu thầu lần này chỉ muốn thuyền, không có bất kỳ động lực gì khác. Một cải tạo tàu sân bay thành một câu lạc bộ giải trí trên biển.
Bởi vì việc cá độ ở Macao phát triển, được coi là LasVegas. Nhưng từng ấy năm vẫn không có một nhà hàng giải trí tầm cỡ như Thượng Hải. Ý tưởng này nếu có thể thành công, sẽ là dự án rất có tiền đồ.
Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty là người Hoa quốc tịch Bồ Đào Nha Cao Thiên Viễn.
Lần này đi theo Cao Thiên Viễn chính là sáu người lãnh đạo cao cấp của công ty.
Cao Thiên Viễn không đến đại sứ quản, hơn nữa trực tiếp đến một khách sạn ở Kiev.
Năm giờ chiều, Cao Thiên Viễn dẫn thư ký đến đại sứ quán gặp Đổng Tiểu Phàm.
Hành động lần này của ông tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm giao cho Cao Thiên Viễn nhiệm vụ là bằng bất cứ giá nào phải chiếm được tàu sân bay này, nhưng Cao Thiên Viễn cũng không biết mục đích thật sự của Đổng Tiểu Phàm. Ông đề nghị với Đổng Tiểu Phàm căn cứ vào tài liệu thì giá trị của tàu sân bay này có lẽ là tám đến mười bốn triệu đô la Mỹ, nếu vượt qua mức này có tiếp tục tiến hành.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Về vấn đề này, tôi sẽ cho các anh chỉ thị, bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc.
Hai người nói chuyện trong phòng suốt một giờ, sau đó mới cùng thư ký rời đi.
Vì an toàn của Cao Thiên Viên, Đổng Tiểu Phàm cử hai vệ sĩ theo ông ta. Cao Thiên Viễn vốn định xin thôi nói ông ấy đã có vệ sĩ nhưng lãnh đạo quan tâm ông ấy rất cảm động.
Sắp xếp tất cả mọi việc xong, chỉ chờ chính phru Ukriane quyết định.
Theo sự hiểu biết của Trương Nhất Phàm lần đấu thầu này có rất nhiều công ty, nhưng đại đa số điều là gây sức ép, chính là tôi không chiếm được thì các anh cũng đừng hòng lấy được. Còn Đổng Tiểu Phàm muốn nhất định phải được nên cô đã chuẩn bị tâm lý.
Cùng lúc đó, Nhóm chính trị gia của Ukriane cũng tiến hành bàn bạc bộ trưởng Bộ Quốc phòng chủ trì.
Bộ trưởng bộ Quốc phòng đương nhiên muốn bán tàu giang dở này, ít nhất nó sẽ không nằm mãi ở xưởng đóng tàu mục nát Hắc Hải, nhưng phe bảo thủ thì phản đối gay gắt vì cho rằng:
- Tàu số là bảo vật của đất nước mà Liên Xô cấp cho chúng ta trước đây. Nó thuộc về nhân dân Ukriane các anh không thể bán nó đi. Hơn nữa các anh có thể đảm bảo những người này có thành ý mua Tàu số thật sự không. Chẳng lẽ bi kịch trước đây lại tái diễn trong tay chúng ta sao.
Bộ trưởng bộ Quốc phòng cũng rất tức giận
- Người mua lần này không phải là người Mỹ đê tiện vô sỉ giảo hoạt. Tốt lắm, tôi không tranh luận với các anh về vấn đề ý nghĩa, tôi chỉ muốn hỏi một câu chính là, trong các anh ai có bản lĩnh đem con tàu đang ở xưởng đóng tàu Hắc Hải thành phế bảo không? Nhiều năm như vậy vẫn không hoàn thành, đến giờ giống như người mang trọng bệnh, nếu chung ta không thể điều trị nó chẳng lẽ không có phép người khác trị liệu sao? Muốn trơ mắt nhìn nó chết đi? Chìm vào Hắc Hải.
Có một ông lão mạnh dạn đứng lên:
- Vậy anh lấy gì cam đoan rằng lợi ích của chúng ta không bị xâm hai? Anh cam đoan bằng cái gì, bọn họ sẽ không hủy tàu sân bay của chúng ta sau đó ném lại mấy tập giấy chạy lấy người? Chúng ra cần thấy được lợi ích cho toàn thể nhân dân Ukriane.
Vẻ mặt bộ trưởng Bộ Quốc phòng trùng xuống,
- Được, tôi sẽ cho các anh một câu trả lời rõ ràng, sẽ không làm thất vọng toàn thể nhân dân Ukriane. Các anh không từng nghĩ sao? Giá trị lợi dụng của con tàu này không vượt quaq sáu triệu đô la Mỹ. Hiện giờ tôi bắt các công ty tham gia đấu thầu đặt cọc năm triệu đô la Mỹ. Hơn nữa khoản tiền này khi nộp lập tức được đừa vào ngân sách của chúng ta, không cho họ lấy về. Nếu bọn họ không thành tâm đấu thầu mà có ý quấy rối, tôi sẽ đồng ý để họ ra đi. Đương nhiên, nếu công ty đấu thầu thanh công thì có thể lấy năm triệu này, còn không thì sẽ thuộc về chúng ta. Câu trả lời này không biết các vị có vừa lòng không?
- Điên, thần kinh…
Rất nhiều người khinh thường, ai sẽ ngu như vậy, người trúng thầu cuối cùng chỉ có một, những công ty khác nhật định phải đặt cọc năm triệu đô la?
Có thể sao? Cho nên những người này đều mắng bộ trưởng bộ Quốc Phòng là người điên. Chẳng những ông ta điên còn coi người khác là thằng ngốc.
Bộ trưởng bộ Quốc phòng lại cười tự tin, không để ý đến sự nhục mạ của bọn họ, ông ta muốn dùng hành động của mình để chứng minh quyết sách của mình là chính xác. Vì thế, sau khi tan họp ông ta vội vàng đến Phủ tổng thống.